Chương 3: Ngày tận thế Zombie (2)

Hai năm trôi qua.

Bóng đêm đã buông xuống, những vì sao thì lấp lánh trên trời. Ở nơi hoang vu, có một ngọn lửa trại đang bập bùng cháy.

Bên cạnh đống lửa là hai người. Người con gái dáng người gầy gò, mái tóc ngắn gọn gàng, dù gầy yếu nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo thanh tú.

Người bên cạnh cô đeo mũ bảo hiểm, áo khoác trông còn khá sạch sẽ, chỉ là hành vi kỳ lạ, hai tay ôm một thứ gì đó bê bết máu gặm nhấm một cách thèm thuồng, đến cả sợi dây thừng buộc trên cổ tay, nối liền với cô gái cũng bị kéo lê trên bãi cỏ, phát ra tiếng sột soạt.

Liliane nhai miếng bánh mì cứng ngắc, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Hans, hôm nay anh ăn có ngon miệng không?"

Người bên cạnh không trả lời, đang tham lam nuốt chửng phần thịt người, tiếng nhai cắn xương cốt vang lên răng rắc trong đêm khuya tĩnh mịch khiến người ta rợn tóc gáy.

Liliane đã quen với điều này.

Sau khi đại dịch zombie bùng phát, đây đã là năm thứ hai. Con người đã thiết lập một số trại tị nạn nhưng cô phải đưa Hans đi trốn, sống một cách ẩn dật để tránh bị người khác phát hiện ra và làm hại anh.

Vì vậy, trong những năm này, cô gần như phải trốn tránh con người, lại còn phải tìm kiếm thức ăn, cuộc sống vô cùng khó khăn.

May mắn là có Hans ở bên cạnh, lũ zombie dường như cũng bỏ qua cô, nhờ vậy mà cô mới có thể sống sót.

Zombie Hans gặm xong một cánh tay người, không hài lòng mà gầm gừ với Liliane, để lộ hàm răng nanh nhuốm máu. Liliane thở dài, lấy khăn tay lau sạch vết máu trên miệng và tay cho anh, trong lòng đầy áy náy: "Xin lỗi anh yêu, em không còn gì ngon cho anh ăn nữa."

Không biết vì lý do gì, Hans không cắn cô nhưng cơn đói bản năng của zombie gần như hành hạ anh từng giây từng phút.

Mỗi khi đói đến cực độ, anh sẽ nổi cơn thịnh nộ, lao về phía nơi tập trung đông người. Sức lực của anh lại rất lớn, Liliane bị anh kéo lê đi, suýt chút nữa thì bị lộ trước mặt mọi người.

May mắn là sau đó Liliane phát hiện ra, chỉ cần cho Hans ăn thịt người, anh sẽ yên lặng trong một khoảng thời gian.

Vì vậy, cô bắt đầu chuyển mục tiêu sang những người sống sót khác.

Lúc đầu, cô không nỡ lòng gϊếŧ người sống. Cô thường đưa Hans lẩn trốn, nếu thấy người nào đó bị zombie tấn công chết, cô sẽ xuất hiện đuổi zombie đi, cướp lấy chiến lợi phẩm của chúng mang về cho Hans.

Nhưng thời tiết nóng bức, thi thể không bảo quản được bao lâu sẽ bị phân hủy bốc mùi, Hans cũng không còn hứng thú.

Để Hans không bị đói, Liliane đành phải ra tay săn lùng những người sống sót.

Cô thường chọn những thị trấn nhỏ hẻo lánh, thỉnh thoảng gặp người đi một mình, liền dùng nhan sắc dụ dỗ, sau đó ra tay khi đối phương mất cảnh giác.

Năm đầu tiên còn dễ dàng nhưng đến năm thứ hai của ngày tận thế, con người gần như đã vào hết các căn cứ lớn, rất ít người lang thang bên ngoài.

Có khi mấy tháng liền không gặp được một người sống nào, Liliane bất đắc dĩ phải "bớt xén" khẩu phần ăn của Hans.

"Gừ..." Hans phát ra tiếng gầm gừ khó nhọc từ trong cổ họng, đi đi lại lại, như đứa trẻ đang thể hiện sự bất mãn của mình.

Biết anh chưa no, Liliane rất đau lòng, do dự một chút, lấy từ trong ba lô ra món đồ ăn cuối cùng chuẩn bị cho anh: "... Đây là phần cuối cùng rồi, anh ăn đi. Nghe nói gần đây có một căn cứ nhỏ của những người sống sót, ngày mai em sẽ thử đi săn."

Thứ cô đưa ra, rõ ràng là một cái đầu lâu người, bị cắt đứt từ cổ, máu đã khô đen, nhìn là biết đã chết từ lâu.

Nhìn kỹ, có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt trợn trừng, chết cũng không nhắm mắt, dường như không ngờ mình lại chết trong tay người con gái yếu đuối này.

"Hans" gầm gừ, ôm chặt lấy đầu lâu một cách phấn khích, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Răng của anh rất cứng, tay lại khỏe vô cùng, dễ dàng cạy mở hộp sọ, lộ ra phần óc bên trong đen đỏ lẫn lộn.

Liliane trìu mến nhìn anh, biết đây là món ngon mà zombie yêu thích nhất.

Thân thể bình thường chỉ có thể khiến Hans giữ được bình tĩnh một tuần, nhưng não người lại có thể khiến anh không bị cơn đói hành hạ trong vòng một tháng, thậm chí là vài tháng, còn có tác dụng chống phân hủy, ăn vào có thể làm chậm tốc độ thối rữa của cơ thể.

Hans cúi đầu, há to miệng đối diện với món ăn yêu thích nhưng ngay khoảnh khắc món ngon sắp vào miệng, anh lại do dự, môi mấp máy, một lúc sau, anh bưng nửa đầu lâu còn nguyên phần óc, đưa về phía Liliane.

"Hans!" Liliane nhìn vẻ mặt luyến tiếc của anh và bàn tay kiên quyết giơ lên, nước mắt tuôn rơi.

Liliane lao đến ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa mừng rỡ: "Hans... Hans! Em biết, anh vẫn còn nhớ em, anh sẽ hồi phục, đúng không."

Cô gần như đã tuyệt vọng. Hai năm qua, ngoại trừ việc không cắn cô, Hans không khác gì những con zombie khác.

Nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một niềm tin, Hans không cắn cô, chắc chắn là do một bản năng sâu xa nào đó vẫn còn nhớ đến cô.

Chỉ cần chờ đợi thêm một thời gian nữa, biết đâu một ngày nào đó Hans sẽ khôi phục lại lý trí.

Không ngờ, ngày này lại đến một cách bất ngờ như vậy.

Để dành phần ngon nhất cho cô, đó là thói quen đã ăn sâu vào máu thịt của Hans.

Trước đây khi họ rất nghèo khổ, chỉ mua được một chiếc bánh mì kẹp thịt, anh sẽ ăn phần bánh mì, phần thịt gà để dành cho cô.

Mà bây giờ… Món não người ngon lành đang ở ngay trước mặt, là một con zombie, anh lại có thể từ bỏ, đưa cho cô.

Đây quả thật là món quà quý giá không gì sánh bằng.

Liliane vừa khóc vừa đẩy đầu lâu trả lại cho anh, dịu dàng dỗ dành: "Anh yêu, em không ăn đâu. Anh ăn đi."

Hans không hiểu tiếng người, thấy cô không ăn, liền vụng về mà kiên trì nhét đầu lâu vào miệng cô, Liliane luống cuống né tránh, bị phần não đen sì dính đầy mặt.

Nhưng cô lại cười rất vui vẻ: "Đừng náo nữa, Hans... haha"

"Gừ!"

Anh không vui, không hiểu tại sao con người này lại không ăn thứ ngon như vậy, tức giận ném cái đầu lâu trống rỗng xuống đất, thứ đó lăn lông lốc, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn lên bầu trời đen kịt.

Đột nhiên, mặt Liliane bị một bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc nâng lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu, Hans ở ngay trước mặt, đôi đồng tử trắng dã xen lẫn tia máu của anh đờ đẫn chuyển động, làn da khô héo xám xịt, lộ ra hàm răng nanh --

Liliane cảm nhận được hơi thở tanh hôi xộc vào mặt, giây tiếp theo chỉ cảm thấy má mình lạnh toát.

Hans tham lam mà cẩn thận, thè lưỡi đen ngòm, dịu dàng liếʍ láp vết máu dính trên mặt Liliane.

Trước đây khi còn là người, anh rất thích trêu chọc cô như vậy. Vào ngày sinh nhật của cô, anh mua chiếc bánh kem vị cô yêu thích, dùng ánh mắt dịu dàng mà kiềm chế nhìn cô như thể muốn nuốt chửng cô, ngón tay dính kem bôi lên mặt cô, sau đó liếʍ sạch từng chút một.

Chất chứa tình yêu sâu đậm không thể diễn tả bằng lời, khiến cô luôn cảm nhận được tình yêu chiếm hữu của anh.

Còn bây giờ...

Hơi thở trong miệng anh không hề dễ ngửi, toàn là mùi hôi thối; chiếc lưỡi ẩm ướt lạnh lẽo liếʍ trên mặt cũng lạnh toát.

Nhưng Liliane lại cảm thấy ngọt ngào như mật. Cô bất động, nhắm mắt yên lặng để mặc anh liếʍ láp, tận hưởng sự gần gũi với người yêu, thân mật như thể đã cách biệt cả một đời.

Thật tốt, vẫn là Hans, người yêu thương cô, không nỡ để cô nhịn đói, cho dù bản thân biến thành zombie, cũng sẽ không làm hại cô.

"Hans..." Cô thì thầm, không nhịn được mà nghiêng đầu hôn lên đôi môi vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Tuy nhiên, đối phương lại đột nhiên lùi lại, nghiêng đầu né tránh không cho cô hôn, như thể đang kiêng dè điều gì đó, nhe răng gầm thét, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Liliane không hề sợ hãi, xoa xoa đôi môi của mình, đột nhiên hai mắt sáng lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh sợ lây sang em sao, không sao đâu, em không sợ."

Lần này Hans nhất quyết không chịu thân mật với cô nữa.

Liliane thở dài nhưng cũng không quá thất vọng.

Thu hoạch của tối nay đã đủ nhiều rồi... Cô gần như có thể mong đợi trong tương lai không xa, Hans sẽ hoàn toàn khôi phục lại lý trí.

Cô có đủ kiên nhẫn, cuộc sống chật vật của ngày tận thế này, cũng chẳng khó khăn mấy.

"Để em nhặt đồ ăn cho anh." Cô đứng dậy đi vài bước, cúi người nhặt nửa đầu lâu bị rơi xuống đất.

Đôi mắt và những thứ bên trong não, cũng là món ngon không thể lãng phí.

"Hans, anh xem --"

Cô cầm cái đầu lâu đáng sợ, mỉm cười xoay người ra hiệu cho Hans xem, lại nhìn thấy một màn khiến cô hồn xiêu phách lạc --

Sau lưng Hans, cách hai người không xa, có một người đang chĩa súng vào Hans!

"Đừng --"

"Đùng!"

Tiếng súng xé gió vang lên cùng với tiếng hét chói tai, vang vọng khắp bầu trời đêm.

Liliane ngây người nhìn Hans đột nhiên xuất hiện một lỗ máu trên trán, nét mặt vẫn còn đờ đẫn, rồi ngã vật xuống trước mặt cô.

Thế giới của Liliane, trong nháy mắt chìm vào yên lặng.

"Này! Cô gái trẻ, cô không sao chứ!"

Có người đang lớn tiếng gọi gì đó, còn có rất nhiều người chạy về phía cô, trên mặt mang theo vẻ quan tâm.

"Cô gái trẻ, sao cô lại ở đây một mình?"

"Ơ, cô bé này xinh đẹp thật đấy."

"Không đúng, con zombie này đi cùng với cô ta! Mọi người nhìn kìa!"

Tiếng lên đạn đồng loạt vang lên, tất cả mọi người đều chĩa súng về phía cô, cảnh giác và nghi ngờ.

Trên cổ tay hai người vẫn còn buộc dây thừng, liếc mắt là biết là cùng một giuộc.

Có người lật con zombie đã chết hẳn ra kiểm tra, đám đông xì xào bàn tán.

"Biến đổi chắc cũng được hơn một năm rồi."

"Quần áo còn khá sạch sẽ, có vẻ được chăm sóc thường xuyên. Hừ, đối với một con zombie mà còn cẩn thận như vậy."

Ánh mắt đầy ác ý ập đến, lời đồn đại không ngớt.

Cũng có người phát hiện ra điểm nghi vấn: "Trước đây không phải là không có ai nuôi zombie nhưng thông thường đều đeo bịt miệng và găng tay, tránh bị cắn bị cào. Nhưng mọi người xem, con zombie này lại không có gì cả! Cô ta còn buộc dây thừng! Tại sao cô ta không sợ bị cắn!?"

"Chẳng lẽ zombie đã có lý trí?" Đám đông náo loạn, trong mắt mọi người ánh lên tia sáng phấn khích, căn cứ của bọn họ đã nghiên cứu huyết thanh rất lâu rồi, liên tục thất bại, chứng kiến zombie dần chiếm lĩnh toàn bộ Trái đất, không ngờ lại nhìn thấy hy vọng cuối cùng của nhân loại ở đây!

"Này," một khẩu súng lạnh lẽo cứng rắn dí vào cằm, buộc Liliane ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông anh tuấn, là người lãnh đạo của cả đội.

Anh ta bình tĩnh chất vấn: "Con zombie này có quan hệ gì với cô, tại sao nó không cắn cô?"

Thật ồn ào... Liliane thẫn thờ nghĩ, thật ồn ào. Thật muốn tất cả mọi người im miệng lại.

Vẫn là Hans của cô đáng yêu nhất.

Nuốt khan, Liliane dùng ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông, đưa tay che mặt khóc nức nở: "Đó là anh trai tôi..."

Đám đông đột nhiên trở nên im lặng một cách khác thường.

Đó quả thực là một người con gái rất xinh đẹp, dù cho cuộc sống khó khăn của ngày tận thế cũng không thể che lấp được dung mạo xinh đẹp của cô, bộ quần áo không vừa người bó sát lấy thân hình mảnh mai, mái tóc ngắn màu bạch kim dán sát vào gò má gầy gò, lúc khóc trông vô cùng đáng thương, khiến người ta không khỏi đau lòng thương xót.

Cô đau đớn khóc lóc: "Tôi và anh trai từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau... Anh ấy biến thành zombie cũng không chịu cắn tôi làm hại tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm đưa anh ấy đến phòng thí nghiệm để anh ấy chịu đựng đau đớn!?"

Người đàn ông dẫn đầu im lặng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dò xét: "Xin lỗi." Những người xung quanh lặng lẽ siết chặt vũ khí trong tay, đề phòng cô gái đột nhiên ra tay.

"Nhưng tôi không trách các người," Liliane nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Phải trốn tránh con người để sinh tồn, tôi cũng đã trải qua rất nhiều khổ cực, đôi khi thậm chí còn muốn từ bỏ..."

Lời còn chưa dứt đã bị nghẹn ngào nuốt xuống. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, gầy gò của cô, ai cũng hiểu được hoàn cảnh khó khăn mà cô đã trải qua, cũng như tiếng khóc như trút được gánh nặng lúc này của cô, sự cảnh giác trong lòng họ cũng vơi đi phần nào.

"Cô tên gì?" Người đàn ông dẫn đầu lần này xin lỗi có phần chân thành hơn, cởϊ áσ khoác của mình nhẹ nhàng khoác lên vai cô, che đi phần da thịt lộ ra ngoài: "Tôi tên Rick, bây giờ cô chỉ có một mình... Hay là cô gia nhập cùng chúng tôi?"

"Được sao? Vậy thì tốt quá!" Liliane mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy sự yêu mến nảy nở trong mắt đối phương, trong lòng lại lạnh lùng.

Liliane không có dị năng, thể chất cũng rất yếu đuối, nhưng dường như tất cả các kỹ năng đều được cộng vào ngoại hình và EQ, luôn có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.

"Rick, lại đây!" Người đàn ông cầm nỏ bên cạnh, râu ria xồm xoàm đột nhiên lên tiếng gọi Rick, lạnh lùng ra hiệu cho anh ta, chỉ xuống đất, vào chiếc đầu lâu trống hoác đã bị ăn mất phần óc.

Rick đi tới nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống sờ sờ độ cứng của xương sọ, sắc mặt hơi thay đổi, đột nhiên quay đầu chĩa súng thẳng vào cô gái!

"Cạch!"

Nhìn thấy hành động của anh ta, tất cả mọi người đều đồng loạt lên đạn, chĩa súng về phía Liliane đang bị bao vây, Rick quát lớn: "Cô đang cho anh trai cô ăn? Hơn nữa không phải đầu zombie, mà lại là đầu người!"

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Phoebe