Chương 14: Tấm gương Bóng Đêm (3)

Vậy, rốt cuộc đây là người như thế nào, có thể biết mọi thứ trước khi lên đảo?

Câu trả lời hiển nhiên.

Chủ nhân của hoạt động rút thăm trúng thưởng này, đương nhiên nắm giữ toàn bộ thông tin của mọi người.

Thành thật mà nói, Liliane hiện tại bắt đầu hoài nghi, cái gọi là "trúng thưởng" có phải là thật hay không hay ngay từ đầu chỉ là một cái bẫy.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Liliane đã tự tưởng tượng ra cả một thuyết âm mưu, trên mặt không lộ ra một chút biểu hiện nào, vẫn khóc lóc yếu đuối nhưng kiên cường, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

"Cảm ơn anh, Frank." Qua một lúc, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ như ngọc phỉ thuý, long lanh động lòng người.

Frank đúng lúc buông tay đang đặt trên vai cô, lùi lại một bước, nho nhã lịch sự mỉm cười: "Không có gì, được phục vụ một người phụ nữ xinh đẹp như cô, là vinh hạnh của tôi." Lời khen ngợi đúng lúc.

"Phụt." Một câu nói đã chọc cười Liliane, cô bật cười thành tiếng, khi đối diện với anh ta có thêm vài phần thân cận: "Nếu anh không ngại, hay là anh nếm thử sandwich do tôi làm?"

Frank vui mừng nói: "Tất nhiên rồi! Tôi rất muốn!"

"Anh ngồi trước đi." Liliane mỉm cười, từ trong tủ lạnh lấy sandwich ra, bỏ vào lò nướng hâm nóng cho anh ta.

Frank ở bàn bên ngoài bày bát đĩa xong, quay đầu nhìn bóng lưng yểu điệu quyến rũ đang bận rộn trong phòng bếp, khoé miệng hiện lên một nụ cười đắc ý nhưng rất nhanh nụ cười biến mất, đáy mắt lóe lên vẻ âm u.

Cho dù là nữ thần cao không với tới, khi bị đàn ông ruồng bỏ thì sẽ là lúc yếu đuối nhất, cũng là lúc dễ dàng bị đánh gục trái tim nhất.

Phụ nữ, đều là loại lẳиɠ ɭơ như nhau.

Mấy ngày sau, hai người cứ thế sống trong căn biệt thự rộng lớn này. Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, huống chi Frank còn cố ý tiếp cận Liliane, một ngày ba bữa đều đến ăn chực, thay đổi đủ kiểu lên xuống cầu thang, ở cạnh bãi biển cố ý tạo sự "tình cờ gặp gỡ", thỉnh thoảng còn tiết lộ một chút về gia thế giàu có của mình, càng không che giấu cảm tình với Liliane.

Liliane thì biểu hiện như vẫn chìm đắm trong quá khứ không thể thoát ra nhưng lại không tự chủ được bị Frank đẹp trai, hài hước, giàu có thu hút, dần dần nảy sinh cảm tình.

Hai người mỗi người một tâm tư, thăm dò và quyến rũ lẫn nhau, tựa như đang nhảy một điệu tango trong một buổi dạ tiệc hoành tráng, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến.

Mặc dù bề ngoài tình cảm phát triển nhanh chóng nhưng mà thực chất không có tiến triển nào.

Trai đơn gái chiếc ở chung sớm chiều trong biệt thự không có ai khác, nếu là những người phụ nữ trước đây, sớm đã bị Frank tán tỉnh đến mức tự nguyện dâng hiến, còn mơ mộng sau khi rời khỏi đảo sẽ gả vào hào môn, hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý.

Nhưng Liliane thì khác, rõ ràng là có cảm tình với anh ta nhưng lại kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách nhất định, không vượt quá giới hạn.

Chính vì vậy, khi ngày rời khỏi đảo ngày càng gần, Frank bắt đầu sốt ruột.

Anh ta phát hiện ra bản thân mình thật sự đã động lòng với Liliane.

Điều này khiến anh ta vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Bóng tối của quá khứ vẫn luôn bao trùm lấy anh ta, nhiều năm trôi qua vẫn chưa thể tan biến, khiến tâm lý anh ta ngày càng trở nên lệch lạc và méo mó. Không ngờ rằng, anh ta vẫn còn khả năng yêu người khác.

Anh ta quyết tâm có được Liliane, anh ta ngưỡng mộ sự quyết liệt của cô khi từ bỏ tất cả vì tình yêu và sự chung thủy tuyệt đối đối với bạn trai cũ của cô -- tất nhiên, bây giờ điều này đã trở thành một vấn đề.

Vậy là, anh ta tuyệt đối không thể để cô quay lại với người yêu cũ.

Một buổi tối, hai người đang xem tivi ở phòng khách, Liliane đang gọt táo, Frank kể một câu chuyện thú vị, Liliane chăm chú lắng nghe, kết quả sơ ý bị dao cứa vào tay, máu chảy ra.

Frank thấy vậy, trong lúc nóng vội liền nắm lấy ngón tay của Liliane và đưa vào miệng, liếʍ sạch vết máu cho cô.

Sau khi hành động xong, Frank dường như mới sực tỉnh, vội vàng buông ra, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi vừa thấy cô bị thương, theo bản năng đã làm vậy."

Liliane khẽ co các ngón tay lại, rụt về: "Không sao." Mặc dù nói vậy, nhưng vành tai trắng nõn đã lặng lẽ nhuộm màu đỏ ửng.

Nhìn vào mắt Frank, trái tim như bị lông vũ khẽ gãi, anh ta bất ngờ nắm lấy tay Liliane, ánh mắt tràn đầy tình cảm: "Liliane, hãy ở bên tôi."

Liliane cứng đờ người, cô cố rút tay về nhưng Frank nắm rất chặt, căn bản không rút ra được. Cô cụp hàng mi dài xuống, hắt lên mí mắt một vùng bóng râm nhỏ, cúi đầu để lộ chiếc cằm nhọn xinh xắn, trông thật bất lực và bối rối: "... Xin lỗi, Frank. Tôi không thể có lỗi với Victor được."

Tay Frank siết chặt hơn, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Liliane đang đứng trước mặt mình, sự u sầu của cô đều là vì người yêu cũ, trong lòng anh ta bỗng dâng lên ngọn lửa tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, gần như gầm gừ: "Sao lại nói là cô có lỗi với anh ta! Là anh ta có lỗi với cô! Anh ta đã chia tay với cô rồi, bây giờ cô đã tự do!"

Trong mắt Liliane thoáng qua một tia đau đớn, cô quay mặt đi, khẽ nói: "Anh ấy đã đề nghị chia tay... nhưng tôi tin anh ấy nhất định có nỗi khổ tâm."

Nhìn dáng vẻ đau khổ của người phụ nữ, Frank dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Nỗi khổ tâm? Nếu như có lý do, cô sẽ tha thứ cho anh ta?"

Liliane thể hiện sự do dự một cách vừa phải, Frank biết Liliane thật ra là một người rất có nguyên tắc, anh ta dùng giọng điệu dẫn dắt: "Liliane, một kẻ nhát gan nhu nhược như anh ta không xứng với cô! Cô hãy nhìn tôi! Tôi -"

"Không." Lời tỏ tình sắp thốt ra khỏi miệng bị Liliane giơ tay lên ngắt lời, cô bất ngờ lùi lại một bước, l*иg ngực đầy đặn phập phồng dữ dội, hàm răng trắng cắn chặt môi đỏ mọng, như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, khó khăn nói: "Xin lỗi Frank."

Cô ngước mắt lên nhìn anh ta thật nhanh, trong đó có chút lưu luyến không nỡ, có chút bất lực và kiên quyết... Bàn tay mềm mại trơn trượt của cô như một con cá từ trong tay Frank tuột ra, cô xoay người, nhấc váy chạy vụt lên lầu.

Frank đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt nóng bỏng đuổi theo bóng lưng khuất dần của cô, trong lòng còn lưu lại cảm giác mềm mại tinh tế đó, mãi không thể nào quên.

Tối hôm đó, mưa bão ập đến, gió rít gào, Liliane đang ở trong phòng đọc sách thì bỗng nhiên đèn lóe sáng rồi tắt ngúm, cả thế giới chìm trong bóng tối.

Mất điện.

Cô mở đèn pin điện thoại, thay một bộ váy ngủ gợi cảm nhưng không quá hở hang, đợi thêm một lúc, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài, cô mới mượn ánh đèn pin điện thoại lần mò bước ra khỏi phòng, đi đến trước phòng Frank ở tầng hai gõ cửa.

"Frank, anh có đó không?" Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút sợ hãi của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng trống trải.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra, Frank với thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa, trên tay anh ta cũng cầm theo điện thoại chiếu sáng, cúi đầu xuống trong tích tắc, thân hình quyến rũ của người phụ nữ hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng.

Váy ngủ ren màu đen ôm lấy thân hình thon thả, ẩn hiện vẻ đẹp đầy mê hoặc.

Người phụ nữ ngẩng cổ trắng nõn lên, ánh mắt nhìn anh ta mang theo sự ỷ lại hiếm hoi: "Mất điện rồi, bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, tôi ở một mình trong phòng hơi sợ." Cô như có chút ngại ngùng, cúi đầu mím môi cười, mái tóc dài ngang hông từ bờ vai tròn trịa trượt xuống trước ngực, che đi một nửa bộ ngực đầy đặn, cả người như một quả đào chín mọng tỏa ra sức hấp dẫn khó cưỡng.

Yết hầu người đàn ông vô thức chuyển động, anh ta nhanh chóng che giấu sự thất lễ, bình tĩnh nói: "Để tôi đi kiểm tra hộp điện."

Liliane đi theo sau: "Tôi chiếu sáng cho anh."

Frank đương nhiên cầu còn không được.

Đến hộp điện, Frank mở ra, mượn ánh đèn pin điện thoại nhìn một chút: "Hình như cầu chì bị đứt rồi. Ở đây có cái dự phòng không?"

Liliane lắc đầu: "Tôi không biết."

Frank nói: "Vậy cô đi cùng tôi tìm xem."

Hai người mượn ánh đèn pin của điện thoại đi vào nhà kho tìm hộp dụng cụ, đi được nửa đường thì điện thoại của Liliane hết pin, cô chỉ có thể bám sát Frank.

Đến nhà kho, bên trong chật hẹp và chất đầy đồ đạc, Liliane giơ điện thoại chiếu sáng cho anh ta, còn Frank thì lo tìm hộp dụng cụ.

Một lúc sau, cuối cùng cũng tìm thấy, Liliane thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá."

Frank xách hộp dụng cụ, Liliane xoay người định ra ngoài, nơi này thực sự quá chật hẹp, hai người không thể nào cùng lúc đi qua được.

"Á!” Bỗng nhiên Liliane kêu lên một tiếng đau đớn, hình như bị cái gì đó dưới chân vấp phải, thân hình loạng choạng ngã nhào xuống đất, trên tay không giữ vững được điện thoại, "rầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng lập tức biến mất, bóng tối như hố đen nuốt chửng tất cả.

"Liliane?!" Frank vội vàng ném hộp dụng cụ xuống đất, ngồi xổm xuống mò mẫm: "Cô không sao chứ?"

Từ có ánh sáng đến tối, mắt người sẽ có mười mấy giây tạm thời không nhìn thấy gì.

Anh ta sờ thấy một bàn chân mềm mại không xương, trong lòng thầm khen ngợi - thật mềm mại, thật tinh tế.

Bàn chân trần dưới lòng bàn tay nóng bỏng khẽ co lại, không thoát khỏi sự khống chế của anh ta, anh ta hơi dùng sức, Liliane khẽ "ưm" một tiếng: "Đau quá!"

Frank nói: "Để tôi xem." Anh ta vuốt ve mắt cá chân nhỏ nhắn của người phụ nữ, không khống chế được mà dần dần đi lệch mục đích ban đầu, lần theo đôi chân thon dài trắng nõn vuốt ve lên trên, lòng bàn tay chạm vào làn da mịn màng khiến anh yêu thích không muốn buông tay...

Trong bóng tối, không gian chật hẹp yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của nhau.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, sấm chớp đùng đoàng, còn nơi đây, sự yên tĩnh lại sinh ra cảm xúc ái muội.

Không khí trở nên nóng bỏng, thân hình cao lớn của người đàn ông áp sát, trong cơn mê loạn, anh ta ôm chặt lấy cô, giọng khàn khàn: "Liliane..."

"Không, không được." Người phụ nữ nghiêng đầu né tránh hơi thở nóng ẩm đó, giọng nói trong bóng tối mang theo một tia nghẹn ngào: "Tôi không thể, Frank, anh đừng ép tôi. Tôi không thể có lỗi với Victor."

"Đừng nhắc đến anh ta!" Bị tên của người yêu cũ xen ngang vào lúc quan trọng như vậy, là đàn ông thì không ai có thể nhịn được. Frank bực bội nói: "Cô đã hy sinh tất cả vì anh ta, hãy nhìn xem anh ta đã báo đáp cô như thế nào! Anh ta thậm chí còn không tin tưởng tình cảm của cô dành cho anh ta!"

Cơ thể đang ôm chặt bỗng cứng đờ, giọng nói khó tin của người phụ nữ vang lên: "Ý anh là gì?" Cô vội vàng nắm lấy quần áo trên ngực anh ta, bất lực và tuyệt vọng: "Anh biết gì à? Tại sao anh ấy lại chia tay với tôi?"

Frank hít sâu một hơi, việc thú nhận đến sớm hơn anh ta dự kiến, nhưng để có được trái tim của Liliane, anh ta phải tự mình giải thích cho cô trước khi sự thật được phơi bày.

"Cái gọi là hoạt động rút thăm trúng thưởng, ngay từ đầu đã là trò chơi do tôi sắp đặt." Trong bóng tối mịt mù, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông vang lên.

Giờ phút này, bóng tối là màn che tốt nhất, cả hai đều không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, Frank tự nhiên cũng không biết, ngay sau khi anh ta vừa dứt lời, người phụ nữ ở gần trong gang tấc đã khẽ nhếch môi, khóe miệng từ từ cong lên.

Quả nhiên... Là như vậy.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Phoebe