Và cảnh tượng tàn bạo này đã bị Kate, người vừa xông vào, nhìn thấy: “Trời ơi!”
"Con khốn!" Kate đầy giận dữ chụp lấy thứ gì đó bên cạnh ném thẳng về phía Esther. Esther vội vàng né tránh, Kate gào thét lao tới muốn giành lấy con dao trên tay cô ta. Không ngờ Esther tuy nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh hơn cả người lớn, trong lúc giằng co Kate không những không giật được dao mà còn bị Esther dùng dao đâm một nhát vào chân, lập tức quỳ sụp xuống giường.
"Chết đi!" Esther với gương mặt dữ tợn, rút con dao ra và chuẩn bị đâm thêm một nhát nữa!
“Đùng.”
Trong giây phút nguy cấp, một viên đạn bất ngờ bay đến, găm thẳng xuống sàn nhà ngay cạnh chân Esther, suýt chút nữa thì trúng cô ta!
Kate ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa nổ súng thì sững sờ. Cô con gái bé nhỏ đáng yêu của bà, Liliane, đang đứng ở cửa ra vào, hai tay siết chặt lấy một khẩu súng ngắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Esther!
"Liliane! Chạy mau!" Lúc này Kate không còn tâm trí nào để ý xem Liliane lấy súng từ đâu, trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể để Esther làm hại cô bé!
Nào ngờ, Liliane không những không lùi bước mà còn tiến một bước vào phòng, bóp cò lần nữa!
Tiếng súng vang lên chói tai, cơ thể nhỏ bé của Liliane bị giật lùi về phía sau, ngã nhào xuống đất. Esther phản ứng nhanh nhạy, lao tới định giật lấy khẩu súng --
Nhưng Liliane đã nhanh hơn một bước. Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sàn, cô bé nhanh như cắt giơ súng lên, chĩa thẳng vào Esther!
Đồng tử Esther co rút lại, theo bản năng nghiêng đầu né tránh!
"Đùng!"
Lại một tiếng súng nữa vang lên. Ở khoảng cách gần như vậy, viên đạn sượt qua má Esther, để lại một vệt máu dài.
Tiếng súng inh tai nhức óc, Liliane nhíu mày vì đau, tai Esther cũng ù đi. Nhìn khẩu súng đang bị những ngón tay nhỏ nhắn của Liliane siết chặt, Esther nhanh chóng từ bỏ ý định giật súng, quay đầu bỏ chạy. Liliane lập tức đứng dậy, đuổi theo!
"Liliane! Quay lại! Đừng đuổi theo!"
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của con gái đuổi theo Esther, Kate suýt nữa thì hồn bay phách lạc, bà cố gắng lê từng bước chân bị thương ra ngoài.
Esther chạy như bay xuống cầu thang, Liliane đứng trên lan can tầng hai, hai tay siết chặt khẩu súng ngắn lạnh lẽo, nhắm thẳng vào bóng lưng đang chạy trối chết của Esther.
Ánh mắt sắc bén nheo lại, họng súng lạnh lẽo ánh lên tia sáng kim loại, cùng với hình ảnh Esther đang chạy trối chết trong tích tắc tạo thành một đường thẳng sắc bén!
"Đùng!"
Liliane lại bóp cò! Viên đạn này găm thẳng vào chân Esther, khiến cô ta ngã khuỵu xuống đất. Liliane không chút do dự, lại bắn thêm một phát nữa!
"A!"
Esther hét lên đau đớn, nằm sấp trên sàn, thở hổn hển, trước mắt là một màu đỏ tươi.
Cả hai chân của cô ta đều trúng đạn của Liliane, giờ đây cô ta không thể đứng dậy được nữa, chỉ có thể cố gắng dùng hai tay kéo lê cơ thể về phía trước!
Cô ta không muốn bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần... Thà chết cũng không muốn!
Nhưng rất nhanh, cô ta đã không còn cơ hội để bò nữa!
Hai bên vai bị báng súng đập mạnh, tiếng xương gãy kèn kẹt vang lên, Esther đau đớn đến mức gần như ngất đi. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, cô ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đứng sừng sững trước mặt, cúi xuống nhìn mình.
Cô bé mà cô ta vẫn luôn coi thường, yếu đuối và tự kỷ, lại có thể bắn súng chính xác đến vậy!
Esther nghiến răng ken két: "Liliane... Tôi đã đánh giá thấp cô!"
Esther không ngu ngốc, ngược lại, việc trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần an ninh nghiêm ngặt chứng tỏ cô ta rất thông minh. Vì vậy, khi xâu chuỗi lại tất cả những manh mối trong quá khứ, cô ta lập tức hiểu ra!
"Cô là… rối loạn nhân cách phân liệt?" Cô ta thở hổn hển, nhìn Liliane với ánh mắt căm hận.
Những người như họ, thường xuyên ở trong bệnh viện tâm thần, tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân tâm thần, nên sự thay đổi đột ngột của Liliane khiến cô ta lập tức nghĩ đến chứng rối loạn nhân cách.
"Điều đó không quan trọng." Liliane nhìn cô ta bằng đôi mắt xanh biếc trong veo như đại dương, khuôn mặt thiên thần nở một nụ cười ngọt ngào: "Esther, chị gái yêu quý của em, em thật sự rất cảm ơn chị."
"Cảm ơn tôi cái gì--" Đồng tử màu nâu của Esther đột nhiên co rút lại.
Liliane nghiêng đầu, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, đặt một ngón tay lên môi, mỉm cười đáng yêu, giọng nói mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm khiến người ta rợn tóc gáy: "Cảm ơn chị, đã giúp em giải quyết rất nhiều rắc rối."
Người bố vô tâm, luôn cho rằng mọi chuyện không liên quan đến mình; người mẹ mắc bệnh tâm lý không chữa khỏi, không thể đối mặt với con gái, chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với cô bé; và cả người giúp việc thờ ơ, vô cảm.
Chính họ đã từng bước đẩy Liliane, một cô bé vốn trong sáng và lương thiện, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Chính họ đã khiến cô bé mắc bệnh tự kỷ!
Tại sao, lỗi lầm của bố mẹ lại phải do cô gánh chịu? Tại sao chỉ một câu nói "không biết làm thế nào để đối mặt", họ có thể trốn tránh, lạnh nhạt với cô?
Khi nhận ra điều không ổn, cách họ nghĩ ra lại là tìm người khác để thay thế vai trò của Tina, chăm sóc cô, đồng thời cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, thật là một mũi tên trúng hai đích!
Đáng tiếc, người họ nhận nuôi lại là Esther, một bệnh nhân tâm thần mắc chứng lùn.
Thật nực cười, Liliane nhìn vẻ thảm hại của Esther, khóe miệng hiện lên vẻ chế giễu. Đó chỉ là một vấn đề đơn giản nhưng chưa bao giờ có ai thật sự muốn dùng tình yêu thương để kéo Liliane trở về!
Vì vậy, khi nhận ra sự bất thường của Esther, cô đã im lặng, thậm chí còn ngầm đồng ý để Esther ra tay.
Ngay cả khi Esther cắt dây phanh xe, cô cũng có thể ngăn cản nhưng cô đã không làm vậy.
Gieo gió ắt sẽ gặp bão. Andy là vậy, Kate và Blake cũng vậy.
"Đặc biệt là Blake, thật sự quá ngu ngốc." Nhìn thấy ông ấy bị Esther đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí còn cãi nhau với Kate vì điều đó, Liliane thích thú chờ đợi khoảnh khắc ông ấy bị vạch mặt.
"Nhưng mà, có một số việc hơi nằm ngoài dự đoán của em. Em không ngờ chị lại mất kiên nhẫn như vậy, mà cũng phải, bản thân chị vốn đã mắc chứng cáu giận, có thể nhịn đến bây giờ chắc cũng rất khó khăn rồi. Bây giờ Blake không rõ sống chết, Andy bị thương nặng, Kate cũng bị thương... Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn so với kế hoạch của em, cùng lắm thì lại thành trẻ mồ côi, trước lạ sau quen, chi bằng sống một mình còn thoải mái hơn là có một cặp bố mẹ xa cách, không quan tâm đến mình."
Esther nằm bất động trên sàn nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô thật độc ác!"
Liliane thản nhiên đáp: "Nếu may mắn sống sót, đây chắc chắn sẽ là một bài học nhớ đời cho họ. Đủ để họ khắc cốt ghi tâm đến hết đời. Từ nay về sau, gia đình này có thể tiếp tục sống tốt. Vì điều này, em đã cho họ rất nhiều cơ hội."
Liliane vừa cười vừa nói ra những lời tàn nhẫn, cô nhấc khẩu súng lên, dí vào trán Esther, mỉm cười nói: "Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành, có thể đi chết được rồi."
Cảm giác lạnh lẽo từ họng súng truyền đến trán, lúc này, dù là Esther cũng không thể nào kìm nén được nỗi sợ hãi trước cái chết sắp đến gần, đồng tử của cô ta run lên dữ dội!
"Tạm biệt." Liliane mỉm cười bóp cò--
"Cạch."
Cơn đau dữ dội dự kiến không hề ập đến, chỉ có tiếng động cơ rỗng vang lên từ khẩu súng. Esther run rẩy, nhìn Liliane bằng ánh mắt phẫn uất xen lẫn một tia sợ hãi.
"Ôi chao." Liliane thở dài tiếc nuối, tiện tay ném khẩu súng xuống đất, ngẩng mặt lên mỉm cười ngây thơ: "Lừa chị đấy."
"Em không muốn tự tay gϊếŧ chị, làm bẩn tay mình. Đôi khi, sống còn đau khổ hơn chết. Tin em đi, chị sẽ được trải nghiệm điều đó trong tù."
Esther còn chưa kịp hoàn hồn sau cú lừa ngoạn mục, thì đã thấy cô bé kia nhìn quanh, nhặt thứ gì đó lên, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta.
Đôi mắt mở to của cô ta phản chiếu nụ cười ngọt ngào của Liliane: "Tuy nhiên, em vẫn phải dạy cho chị một bài học nhớ đời ~"
Nói rồi, Liliane giơ tay lên "Bóp" gạt tàn thủy tinh đập mạnh vào nửa mặt Esther, khiến mặt cô ta lập tức sưng đỏ!
"Cái này, là để trả lại cho chị vì đã đổ tội cho em."
"Bóp!" Lại một cái nữa: "Cái này, là để trả thù cho Andy."
"Cái này, là để trả thù cho Blake."
"Còn cái này, là của Kate."
Liliane liên tục đập mạnh bốn, năm cái vào mặt Esther, đánh cho nửa mặt cô ta sưng vù, bầm tím, răng gãy mất hai cái, dường như muốn hủy dung cô ta.
Dù bề ngoài là một cô bé nhưng dù sao Esther cũng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất coi trọng nhan sắc của mình. Cô ta gào lên đầy phẫn uất và căm hận: "Cô cũng muốn dạy dỗ bọn họ mà! Cô còn mặt mũi nào nói là trả thù cho họ!"
Lời còn chưa dứt, Liliane đã lại giơ gạt tàn lên, không chút do dự đập mạnh vào mặt cô ta.
"Á!" Esther hét lên thảm thiết, trừng mắt nhìn cô bé bằng ánh mắt căm phẫn: "Đồ điên!"
Liliane nhún vai: "Người của em, em có thể dạy dỗ; còn chị, không có tư cách."
Esther nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt lem luốc mascara, cô ta gần như phát điên: "Liliane, cô cái gì cũng không biết! Cô căn bản không biết tôi khao khát được lớn lên, được yêu như người bình thường đến nhường nào! Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương thân mật với người khác ngay trước mặt mình! Anh ấy mãi mãi chỉ coi tôi là con nít! Nhưng tôi không phải con nít, tôi là một người phụ nữ trưởng thành! Nỗi đau khổ đó giày vò tôi từng giây từng phút, tại sao bọn họ lại có thể có được tình yêu!"
Khuôn mặt Esther méo mó, những ngón tay bấu chặt xuống sàn nhà đến mức co quắp, tiếng kêu gào tuyệt vọng như của người sắp chết.
Nụ cười thích thú trên gương mặt Liliane dường như đông cứng lại nhưng dường như cũng không phải.
Cô bé đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Esther, khẽ thở dài: "Tâm trạng của chị, em hoàn toàn có thể hiểu được."
Muốn được yêu thương hết lòng, có gì sai?
"Chỉ tiếc là..." Cô ghé sát tai Esther, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị: "Chị lại gặp phải em."
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chính là đơn giản như vậy.
Esther còn muốn mắng chửi, nhưng Liliane không cho cô ta cơ hội.
Cô bé đứng dậy, cúi xuống nhìn Esther, sau đó nhặt gạt tàn lên, đập mạnh vào đầu cô ta.
Cú đập này rất mạnh, gạt tàn vỡ tan tành, trán Esther máu chảy như suối, ngất xỉu tại chỗ.
"Liliane!"
Kate lê bước chân bị thương đến phòng khách, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Liliane đang đứng đó bình an vô sự, nước mắt bà tuôn trào: "Liliane, lại đây! Đến chỗ mẹ nào!"
Lúc này, trái tim bà như chết đi sống lại, bà không còn tâm trí đâu mà nghĩ xem tại sao Liliane lại có khẩu súng mà Blake giấu trong nhà, tại sao con bé lại biết dùng, giờ phút này trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ duy nhất, Liliane không sao là tốt rồi!
"..." Liliane ngẩng đầu lên nhìn bà, ngược sáng khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của cô bé.
Trong giây lát, Kate suýt nữa thì nghĩ rằng con gái đang nhìn bà bằng ánh mắt dò xét nhưng bà nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ kỳ quặc đó, bởi vì bóng dáng nhỏ bé kia đang từng bước tiến về phía bà.
Liliane liếc nhìn vệt máu dài trên sàn nhà phía sau người phụ nữ, gương mặt tái nhợt và vẻ mừng rỡ khôn xiết của Kate.
Cô bé dừng bước, nước mắt bất ngờ tuôn trào, lao vào vòng tay người phụ nữ, run rẩy gọi: "Mẹ!"
"Liliane!" Kate không dám tin vào tai mình, con gái bà vậy mà lại chịu mở miệng gọi bà rồi!
Điều khiến bà càng không ngờ tới chính là, cơ thể yếu ớt trong vòng tay bà đang ôm chặt lấy bà, lẩm bẩm: "Bảo vệ, bảo vệ..."
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ bà, Kate ôm chặt lấy con gái, hôn lên tóc con, nghẹn ngào nói: "Mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ."
Liliane lắc đầu, giọng nói khàn đặc vì lâu ngày không nói, nhưng lại rõ ràng từng chữ một: "Bảo vệ, mẹ!"
Kate bỗng nhiên ý thức được, Liliane không phải đang tìm kiếm sự che chở của bà, mà là muốn bảo vệ bà!
Là một người mẹ yêu thương con gái mình hết mực, thay vì cho rằng con gái có vấn đề về thần kinh, bà càng muốn tin rằng, Liliane bị bệnh tự kỷ nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Esther hãm hại người nhà, đã bị kí©h thí©ɧ nên dần dần hồi phục, những gì con bé làm hôm nay đều là vì muốn bảo vệ gia đình!
"Đừng sợ, Liliane, sẽ không còn ai làm hại chúng ta nữa." Kate tự nhủ phải bình tĩnh, cố gắng giữ vững tinh thần, hôn lên má Liliane, bò lại nhặt khẩu súng trên đất lên, dùng váy lau sạch dấu vân tay, sau đó in dấu vân tay dính máu của mình lên. Khi làm những việc này, trong lòng bà tràn đầy sự kiên định và mạnh mẽ.
Lần này, sẽ không còn ai có thể làm hại Liliane nữa. Ngay cả bà và Blake cũng không thể.
Tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát từ xa đến gần, Kate nhìn Liliane, con bé đang ngồi xổm một bên, gương mặt ngây thơ trong sáng.
Chiếc điện thoại di động thì bị vứt ở cách đó không xa.
Nửa tháng sau, cảnh sát chính thức bắt giữ Esther với tội danh "cố ý gϊếŧ người", đồng thời áp giải cô ta về Nga, cô ta sẽ phải trải qua phần đời còn lại trong bệnh viện tâm thần Lycaon.
Còn Blake may mắn thoát chết, tuy mất một quả thận nhưng cũng giữ được mạng sống. Kate bị thương nhẹ hơn, sau khi bình phục, bà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho chồng.
Trải qua hoạn nạn, tình cảm vợ chồng họ như được hâm nóng, hóa giải khúc mắc trước đó, Blake cũng nhận thức sâu sắc sai lầm của bản thân, thề sẽ đối xử tốt với Kate và Liliane.
Còn chấn thương của Andy cũng đang dần hồi phục.
Nửa năm sau, cả gia đình đến thăm một nghĩa trang.
"Tina, mọi người đến thăm con đây." Kate đặt bó hoa loa kèn trước bia mộ, cô con gái lớn trong bức ảnh đen trắng đang mỉm cười rạng rỡ nhìn gia đình ba người, như thể đang vui mừng cho họ.
"Tina, có hai tin tốt muốn báo cho con biết." Blake nắm tay Liliane bước tới: "Nhìn này, đây là em gái của con. Con bé rất đáng yêu, cũng đáng yêu như con vậy."
Liliane cười toe toét, để lộ hai chiếc răng khểnh, giọng nói ngọt ngào như kẹo bông gòn: "Chào chị."
"Còn một tin tốt nữa." Blake và Kate nhìn nhau mỉm cười, Kate xoa bụng, dịu dàng nói: "Không lâu nữa con sẽ có một em trai."
Trải qua sự kiện Esther, Blake như bừng tỉnh ngộ, yêu thương Kate hơn bao giờ hết, rất nhanh sau đó Kate lại mang thai.
Còn Liliane, sau khi được điều trị tâm lý và sự quan tâm chăm sóc của gia đình, cô bé đã khỏi hẳn bệnh tự kỷ, không khác gì những đứa trẻ bình thường.
Ở bên Tina một lúc, cả nhà chuẩn bị ra về.
Blake cẩn thận đỡ Kate, mắt không rời khỏi mặt đất, lo lắng nói: "Đường trơn, em đi chậm một chút."
"Nào có phải phải cẩn thận như vậy, mới ba tháng thôi mà." Kate vỗ nhẹ vào người ông, cằn nhằn, nhưng trên mặt lại là nụ cười hạnh phúc không giấu được.
Liliane đi chậm hơn hai người một chút, cô bé vẫy tay chào bức ảnh nhỏ trên bia mộ, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt, Tina."
Em sẽ thay chị, nắm chặt lấy hạnh phúc.
"Liliane, lại đây nào!"
Từ xa có tiếng gọi dịu dàng, Liliane ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng hai người đang nắm tay nhau in trên nền trời hoàng hôn.
Họ đang nhìn cô, trên mặt là nụ cười ấm áp như gió xuân.
Ánh mắt yêu thương trân trọng đó...
"Con đến đây!"
Cô bé chớp chớp đôi mắt hơi ươn ướt, nở nụ cười rạng rỡ chạy tới nhưng trong lòng lại là một mảnh hoang vu.
Chỉ là, ai mà biết được, hạn sử dụng của tình yêu là bao lâu.
Hách Manh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, như mọi khi, cô đánh răng rửa mặt, chào buổi sáng bà ngoại đã mất, sau đó đi học.
Bạn cùng bàn Lê Lạc nhận ra tâm trạng cô hôm nay không được tốt lắm, liền hỏi: "Sao vậy, cả ngày hôm nay cứ ủ rũ thế?"
"Hôm qua ngủ không ngon." Hách Manh che miệng ngáp một cái: "Thức khuya xem một bộ phim tình cảm."
Lê Lạc ngạc nhiên: "Cậu không phải chỉ thích xem phim kinh dị, còn phim tình cảm thì luôn tránh xa sao?"
"Thỉnh thoảng cũng có thể xem một chút." Hách Manh mỉm cười ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, ranh mãnh chớp chớp mắt: "Nhưng mà quả thực là rất nhàm chán."
Lê Lạc thuận miệng nói: "Đúng vậy, toàn là mô típ cũ rích, lúc thì yêu đương thắm thiết, lúc thì lại yêu người khác rồi diễn biến thành đủ loại cuộc chiến tranh tình cảm -- ơ."
Đột nhiên nhớ tới hoàn cảnh gia đình của Hách Manh, Lê Lạc vội vàng ngậm miệng, cẩn thận liếc nhìn cô bạn.
Hách Manh dường như không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cười cười gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, cho nên tớ không thích xem phim tình cảm lắm, xem phần đầu là đã đoán được kết cục rồi."
Thấy cô bạn dường như không có gì khác thường, Lê Lạc mới dần dần yên tâm.
Có vẻ như, cô bạn đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý.
"Tớ phải đi làm thêm đây, đi trước nhé, bye bye A Lạc ~"
"Ừ, bye."
Vác cặp sách bước nhanh ra khỏi cổng trường, ánh nắng rực rỡ chiếu vào mắt khiến Hách Manh hơi chói, cô chậm rãi dừng bước, giơ tay che trán, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh mây trắng.
Cô ghét nhất là phim tình cảm. Không chỉ bởi vì tình yêu lúc đến lúc đi của các nhân vật chính, mà còn bởi vì những đứa trẻ vô tội bị liên lụy.
Khi yêu nhau, đứa trẻ là kết tinh của tình yêu, được nâng niu như bảo bối; khi hết yêu, đứa trẻ lại trở thành cái gai trong mắt, bị ghẻ lạnh, ruồng bỏ.
Nhưng đứa trẻ thì có lỗi gì?
Trước đây cô không hiểu, bây giờ vẫn không hiểu.
Có lẽ, sinh ra làm người, bản thân nó đã là một sai lầm lớn nhất rồi.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe