Chương 39

Hai bố con lại tùy tiện trò chuyện về chuyện của công ty và những cổ phiếu mới được niêm yết gần đây. Hai người họ đang nói chuyện qua lại, ngữ điệu của Chung Dập rất vững vàng nhưng những vấn đề được nói ra lại rất độc đáo và có trọng tâm.

Chung Thụ Phong vô cùng hài lòng đối với đứa con trai này, khóe mắt đều mang theo ý cười vui mừng và tán thưởng. Cho dù ở bất cứ góc độ nào mà nói thì Chung Dập đều rất ưu tú, anh đã hoàn thành xuất sắc mọi giai đoạn của cuộc đời mình.

Càng là như vậy thì ông càng cảm thấy có chút áy náy đối với đứa con trai này. Những gánh nặng kia không nên dồn hết lên người anh mà không cho anh một chút thời gian để thở dốc, nhưng vì lợi ích của toàn bộ nhà họ Chung nên cũng không còn cách nào khác.

Chung Thụ Phong không tiếng động thở dài, khi tiếp tục mở miệng thì lại thêm phần già nua: “Nhà họ Trình mấy năm nay phát triển không tồi, giá trị trên thị trường cũng tăng lên mấy bậc.”

Khi ông nói đến điều này thì bất động thanh sắc dừng lại đánh giá Chung Dập. Mà ánh mắt Chung Dập vẫn bình tĩnh như cũ, như thể anh đang kiên nhẫn lắng nghe.

Chung Thụ Phong có chút bất đắc dĩ, đứa con trai này của ông mấy năm nay đã càng ngày càng trưởng thành và trầm ổn hơn, thế nhưng ông không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Chỉ có thể tự mình tiếp tục cuộc trò chuyện: “Nhà họ Trình có một cô con gái cũng gần bằng tuổi con, những người trẻ tuổi khi không có việc gì thì có thể qua lại với nhau nhiều một chút.”

Trong lòng Chung Dập lộp bộp một tiếng, qua vài giây giống như là nghe không hiểu, lười biếng cười một cái: “Con có lúc nào không có việc đâu.”

“Đừng có đánh trống lảng với bố.” Chung Thụ Phong liếc xéo anh một cái: “Nếu không có thời gian thì cũng phải xem như là dành thời gian cho bố!”

Đáy mắt Chung Dập hiện lên một mảnh u ám, nhẹ cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không tỏ ý kiến. Ngược lại nhìn bàn cờ không nhanh không chậm mà hỏi: “Có cần đánh cho xong ván cờ không?”

Chung Thụ Phong căm giận xua tay: “Tâm của con không ở đây, có chơi thêm bao nhiêu lần thì cũng không có ý nghĩa gì.”

Khóe miệng Chung Dập mang theo một chút ý cười điềm đạm, nhưng khi rũ mắt thì đáy mắt lại bình tĩnh không có chút nào gợn sóng.

Một ván cờ chưa đánh xong lặng lẽ nằm ở trên bàn, đã sớm không có cơ hội để quay trở lại, thắng bại đã định.

……

Một bữa cơm ăn hết hai canh giờ, Chung Dập lái xe ra khỏi biệt thự, sau khi chạy được một đoạn thì dừng lại ở ven đường.



Ánh mắt của anh có chút thâm trầm, lẳng lặng nhìn một cành cây khô mục nát ở bên đường, có vẻ điều hiu và thê lương. Tuy rằng anh chỉ ngồi như vậy, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo và ngột ngạt.

Anh bỗng nhiên nhớ tới năm đó khi đón cô gái nhỏ ở sân bay, lúc ấy cây cối vẫn còn tươi tốt tràn đầy sức sống, bên tai tất cả đều là tiếng nói cười vui vẻ của cô. Trong mắt anh ẩn ẩn một chút ý cười, nhưng nó chưa kịp thấm sâu vào tận đáy mắt thì lại vô cớ sinh ra một chút bực bội.

Người kia ngả người ra sau, rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi châm lửa. Ngón tay thon dài hơi cong lại, đầu ngón tay rũ xuống một cách tự nhiên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên mu bàn tay trắng nõn có một điểm hồng hồng.

Khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm và cấm dục một cách vô cớ, thậm chí khi anh hút thuốc còn mang đến một loại tự phụ không nói nên lời.

Trong làn khói mông lung mờ ảo, suy nghĩ của anh có chút trống rỗng. Chính mình hiếm khi có thể làm càn, nhưng lần đầu tiên anh nghiêm túc tự hỏi về ý nghĩa đằng sau giấc mơ đêm đó.

—— Vòng eo mảnh khảnh của người con gái, đôi chân thon dài cân đối, mắt cá chân tròn trịa vừa mượt mà vừa đáng yêu, làn da trắng nõn và xương bướm mảnh mai hấp dẫn, giống như vẻ đẹp và sự thuần khiết của vạn vật vào buổi sơ khai đầy hỗn độn.

Điều này thật vớ vẩn, Chung Dập tự nói với mình như vậy ở trong mơ. Anh năm nay đã hai mươi tám tuổi, không phải là cậu thiếu niên mười mấy tuổi mới bước vào giai đoạn dậy thì.

Nhưng cô gái đang yên lặng nằm ở đó, lại ngoan ngoãn như vậy, cái loại yên lặng tốt đẹp và thuần khiết như vậy khiến anh nhịn không được mà tiến lên để nhìn rõ mặt của cô.

Trong giấc mơ, anh dường như đã thực sự làm như vậy.

Nhưng khi anh thật sự xẹt qua vẻ đẹp kia từng li từng tí và nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy, anh chợt bừng tỉnh. Chung Dập ngồi bật dậy, đáy mắt chìm vào vực sâu. Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới, mặt không chút biểu cảm mà xuống giường đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy tí tách thực sự trừng khớp với âm thanh trong khách sạn ngày hôm đó.

Cơ thể của người con gái cứ lởn vởn trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy chính mình như đang phạm tội.

Chuông điện thoại vào lúc này khẽ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.