Chương 29

Sau khi ăn xong bữa cơm, Thẩm Khởi Vân liền muốn đi ra sân bay.

Mọi người đi ra khỏi khách sạn, Quý Huyền Tinh lại nói thêm một lần: "Để con tiễn mẹ ra sân bay."

"Không cần đâu." Vẻ mặt bà nhàn nhạt, hoàn toàn không thể hiện sự thân mật với đứa con gái đã một năm không gặp. Trái lại đối với Chung Dập thì có chút nhiệt tình, cười nhạt nói: "Hẹn gặp lại Chung Tổng, có cơ hội thì chúng ta hợp tác."

Chung Dập khẽ vuốt cằm "Tôi hy vọng có được vinh dự này, Thẩm Tổng đi đường bình an."

Quý Huyền Tinh đứng đó nhìn xe đi xa, trong ánh mắt có chút khó tả. Từ đầu đến cuối, bà và mình đã nói tổng cộng không quá năm câu.

Gần đây nhiệt độ giảm xuống, gió thổi qua trên tấm lưng gầy của cô, theo bản năng cô bọc chặt lấy quần áo của mình.

Đột nhiên vai cô rũ xuống. Chiếc áo vest mang theo nhiệt độ cơ thể của anh bao bọc cô lại và che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh. Hơi thở xung quanh tất cả đều là mùi của anh, nhàn nhạt giống như là ánh sáng mặt trời, hoặc như là xen lẫn một chút mùi thanh mát trên núi, ấm áp và sạch sẽ làm cho cô có chút muốn khóc.

"Tại sao em không nói với mẹ là em ăn cua bị nổi mẫn?"

Âm thanh của anh quá mức ôn nhu, giống như là đang thì thầm vậy.

Quý Huyền Tinh không hề phòng bị, trong mắt hiện lên vẻ giật mình và ngỡ ngàng hoàn toàn không che giấu gì cứ như thế mà lộ ra.

Chung Dập vẫn đang quan sát nét mặt của cô, trong nháy mắt bắt được tâm tình của cô. Nhưng đồng thời, lại bị cái vẻ mặt này làm cho nhói lên, giống như anh nghe thấy tim mình bỗng run lên một cái.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô giọng nói có chút khàn khàn: "Cô gái nhỏ, đừng quá thể hiện mình mạnh mẽ."



Lúc tay anh chạm vào lưng cô thì tim cô đột nhiên "ầm" một cái, truyền đến cảm giác tê dại, Quý Huyền Tinh không khỏi mà căng thẳng sống lưng, tâm tình khó tả ở trong lòng đấu đá lung tung với nhau.

Lúc anh chạm vào thì mặt cô có chút nóng, rồi lại bị gọi là "cô gái nhỏ" cách gọi này khiến cô có chút giận "Biết rồi, ông già!"

". . ."

Nhìn thấy người đang khoác áo vest của mình đã bỏ đi không còn bóng dáng, Chung Dập theo bản năng sờ lên cổ một cái, anh rất già sao?

-

Nguyễn Vi Vi một tay chống lên má, cúi đầu nhìn hai người đang thảo luận bên cạnh, cô ta hận không thể đem mình biến thành một cây nấm nhỏ.

Sao lại kề sát đầu vào nhau quá vậy!

Hai người bị lảng tai sao, sao mà lại sáp vào nhau như vậy.

Trong lòng cô ta chua xót, nhưng lúc đó cô ta đều đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận chuyện này, bây giờ coi như không có gì để nói.

Hơn nữa Tống Chính Sơ đối với cô ta. . .

Quên đi!

Quên đi!!!

Đừng nghĩ nữa!



Thi đấu cho tốt, cho dù không phải vì cái tên cẩu nam nhân kia thì cũng là vì chính mình có thể có được học bổng để đi Pháp thì hay biết mấy! Lỡ như ở nước ngoài còn có thể gặp được một anh chàng Pháp lãng mạn, nghĩ đến là đã thấy hay rồi nha!

Nguyễn Vi Vi nhìn máy tính trước mặt, cũng rất khó để tập trung vào. Cô ta có chút khó chịu, đột nhiên trên bàn bị người khác không nhanh không chậm mà gõ một cái.

Cô ta ngẩng đầu lên liền thấy Quý Huyền Tinh đang nhìn mình. Cô ta có chút chột dạ nhìn Quý Huyền Tinh, giọng nói có chút không được tự nhiên "Làm sao vậy?"

Quý Huyền Tinh hất cằm về phía Tống Chính Sơ đang ở xa xa, thẳng thắn hỏi "Cậu thích cậu ta."

Đây là câu khẳng định.

Khuôn mặt Nguyễn Vi Vi đỏ lên, giọng nói có chút xấu hổ vì bị đâm trúng vào tim đen: "Tôi mới không có!"

Quý Huyền Tinh khoanh tay trước ngực, sắc mặt không thay đổi nhìn cô ta. Trong mắt cô hiện rõ lên vẻ khinh bỉ: "Cậu vì cậu ta mới làm nhiều chuyện lộn xộn như vậy, cậu nghĩ cậu nói là không thích thì tôi sẽ tin sao, cậu coi tôi là đồ ngu hả?"

Cuối cùng cô ta cũng chịu thua, cam chịu mà nói: "Nếu đúng thì thế nào!"

"Không có sao cả." Trong giọng nói của Quý Huyền Tinh không mang theo tâm tình gì: "Tôi chỉ là muốn nhắc cho cậu nhớ, bây giờ chúng ta là đang thi đấu. Tôi mặc kệ cậu có chuyện gì, nhưng mà cậu nhất định phải chuyên tâm, không được kéo tôi thụt về phía sau."

Vừa nói, cô vừa đặt một tờ giấy xuống trước mặt Nguyễn Vi Vi. Con mắt Nguyễn Vi Vi giật giật, trong ánh mắt đều là sự hổ thẹn ------ phía trên tờ giấy kia là cô ta ghi sai số liệu.

"Tôi xin lỗi. . ."

"May mà lần này tôi kiểm tra lại, nếu như tôi không phát hiện ra thì sao?" Quý Huyền Tinh nhìn người vừa nói vừa sắp khóc kia, chỉ cảm thấy phiền não.