Chương 15

Tiết này không phải môn chuyên ngành, Quý Huyền Tinh tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống, cô cảm thấy lớp học có vẻ yên tĩnh hơn trước rất nhiều. Cô cũng không quan tâm lắm, chỉ cúi xuống lướt điện thoại.

Một lúc sau bên cạnh bỗng nhiên tối sầm lại, giọng nói phấn khích của Chu Toàn Di vang lên: "Ôi, các chị em, không phải là họ chứ! Nhưng mấy câu “Xin lỗi, cảm ơn” cứ lặp đi lặp lại 100 lần thật sự gây sốc."

"Cái gì?" Quý Huyền Tinh ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, trong đầu vẫn nghĩ về câu thanh minh vừa rồi của Truyền thông Hối Xán.

Chu Toàn Di đã quá quen, không hề cáu kỉnh, chỉ đưa trang web trên điện thoại ra và nói: "Tớ biết ngay cậu lại chưa đọc, này, xem sóng tạt vào mặt sướиɠ thế nào."

Quý Huyền Tinh liếc đọc từ trên xuống dưới...

[Xin lỗi vì đã suy đoán ác ý về bạn, cảm ơn sự rộng lượng của bạn.]

Có khoảng hơn trăm bài, cô lướt qua một lượt rồi trả lại điện thoại. Cô chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác và càng chướng mắt với những lời "Cảm ơn và xin lỗi" lúc này.

Cô lại không có thêm hay cũng chẳng thiếu miếng thịt nào, bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng người ta thôi mà. Nhưng vẫn phải cho họ một bài học, nếu cô mềm lòng một lần thì lần sau họ còn dám làm thậm tệ hơn nữa.

Chu Toàn Di vẫn đang hào hứng nói chuyện, nhưng suy nghĩ của cô lại bay tới câu thanh minh vừa rồi.

Hôm trước cô đã nghe Chung Dập giải thích, cũng biết rằng không liên quan gì đến hai người, nhưng chuyện này cũng đồng thời gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho cô.

Chung Dập rồi sẽ có bạn gái, anh đã hai mươi tám tuổi. Sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn và sinh con, cảnh tượng chỉ là nằm mơ thôi cũng đã làm cô bực bội không chịu đựng nổi.



Vậy thì sao người này lại không thể là cô?

Cô không còn là cô bé học sinh trung học mười lăm mười sáu tuổi năm đó, bây giờ cô đã trưởng thành, thậm chí hai tháng nữa là đến tuổi hợp pháp để kết hôn rồi.

Sao không thể là cô chứ?

Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, nó đã làm cô sợ hết hồn. Nhưng đồng thời, nó cũng làm dịu đi trái tim đang bồn chồn, thậm chí còn thêm chút vui mừng.

"Cậu cười gì đấy?" Cuối cùng Chu Toàn Di cũng nói xong: "Cậu cũng cảm thấy ý kiến không sai, đúng không?"

"Đúng vậy, quá đúng luôn!"

Quý Huyền Tinh mỉm cười với đôi mắt sáng và hàm răng trắng sứ, ánh mắt cô lấp lánh như thể được gắn tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian. Nụ cười tươi rạng ngời như thể muôn ngàn vì sao đã mất đi vẻ sáng bóng.

Chu Toàn Di bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, cho dù là nữ cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp quá đáng của cô.

-

Chớp mắt đã qua nửa tháng, Quý Huyền Tinh vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để thực hiện ý tưởng của mình. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của cô là số không nhưng cô cũng biết trước hết phải chung sống qua lại với nhau để vun đắp tình cảm.

Mặc dù... tình cảm giữa hai người họ đã rất sâu đậm, nhưng đó không phải loại tình cảm mà anh coi cô như một đứa trẻ. Cô cảm thấy con đường trở thành bạn gái của Chung Dập thật sự vừa dài vừa xa xôi.

Cô là một người giỏi lập kế hoạch, đầu tiên phải để anh đối xử với mình như một người phụ nữ, việc chung sống qua lại mới xem như có hiệu quả.



Nếu không, có khi ánh sẽ cho cô ôm bình sữa như một đứa trẻ chưa dứt sữa, đến lúc đó còn chung sống qua lại cái gì nữa.

Cô chắc chắn Chung Dập sẽ không thích yêu đương với "bé con uống sữa" như này.

Nhưng cô đã bỏ lỡ một chuyện, Chung Dập thật sự quá bận, đừng nói chung sống qua lại có hiệu quả, ngay cả cơ hội hai người gặp mặt cũng ít rồi.

Phải làm sao đây?

Phiền chết mất!

"Gì vậy, đột nhiên thêm một lớp giáo dục tính cách, lại còn điểm danh thường xuyên, trốn tiết một lần thì điểm bình thường cũng sẽ thành 0." Chu Toàn Di than phiền: "Tớ cũng không phải học sinh tiểu học, tớ còn phải ngủ nữa mà. Dù sau trải qua chuyện lần trước tớ cũng nhận ra rằng tư tưởng và tính cách của rất nhiều người còn không bằng học sinh tiểu học, nhưng tớ thì không."

Cô ấy chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Huyền Tinh, không phải là vì cậu chứ?"

Mặc dù Quý Huyền Tinh không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận cô là một công chúa nhỏ của nhà giàu sang quyền thế. Nếu không vì sao sau chuyện kia, mọi thứ lại được sắp xếp hết thảy. Chắc chắn là người nhà biết công chúa bị bắt nạt nên đã gây áp lực cho hiệu trưởng hoặc gì đó.

Nếu có một chút không vui, thì sẽ bớt đầu tư vào tòa nhà thí nghiệm.

"Hả? Tớ không biết." Quý Huyền Tinh thuận miệng đáp, trong đầu cô đang điên cuồng nghĩ làm sao tìm được một lý do hợp lý để chạy đến chỗ Chung Dập.

Chu Toàn Di điên cuồng tẩm bổ não xong cũng không hỏi thêm gì nữa mà nói tiếp: "Vừa rồi cậu có thấy thông báo do bộ gửi đến không, để Giang Đại chúng ta chủ trì tổ chức cuộc thi Mô hình kinh doanh để cho các trường đại học ở ba thành phố lân cận cùng tham gia. Lập đội tự do, bốn người một đội, đội nào vào top 5 có thể đến Pháp với tư cách là sinh viên trao đổi."