Chương 8

“Bia công đức đợi chuyện kết thúc lại nói tiếp, tôi cần mang thi cốt của sư huynh đi hỏa táng trước, phiền anh Triệu và Giai Di chờ một chút.”

Ba vội vàng gật đầu: “Ai da, Trịnh đại sư khách khí quá, để tôi đến giúp Trịnh đại sư một tay đi.”

Trịnh Thu Thủy xua tay nói: “Anh Triệu cứ ngồi đây chờ là được rồi.”

Ba trả lời ‘được’ một tiếng.

Trịnh Thu Thủy và tiểu đồ đệ đi vào trong nhà Lâm bán tiên, sau khi thu thập vài món đồ xong, tiếp tục đi về hướng mộ địa của Lâm bán tiên.

“Cao nhân chính là cao nhân, một cái giá lấy lệ cũng không có, bình dị gần gũi hệt như Lâm bán tiên, không biết là vị đại sư nào dạy ra được đệ tử như vậy.”

Tôi đứng bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc, mở miệng phụ họa: “Đúng vậy ba.”

Tôi đi theo sau ba, cùng nhau đến mộ của Lâm bán tiên.

Trịnh Thu Thủy đứng tại chỗ quỳ xuống, ôm bia mộ của Lâm bán tiên khóc lóc thảm thiết.

Tôi và ba ai cũng sắp khóc trước tình nghĩa sư huynh này.

...

Đến tầm năm giờ chiều, thi cốt của Lâm bán tiên mới được xử lý xong.

Tôi không được xem quá trình hỏa táng, chờ Trịnh Thu Thủy và tiểu đồ đệ của ông ấy bước ra, tiểu đồ đệ đã ôm một chiếc hủ, chính giữa chiếc hủ được dán một tấm hình đen trắng.

“Để anh Triệu đợi lâu rồi.” Trịnh Thu Thủy rửa sạch tay, đi đến trước mặt của ba.

“Không có, không có.” Ba lắc đầu nói.

Nhớ đến gì đó, ba nói: “Trịnh đại sư, trước đây con gái của tôi không hề nhìn thấy những thứ không sạch sẽ kia, nhưng tối qua nó lại thấy được rất rõ. Đó rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Nghe những lời này của ba, tôi lập tức dựng tai lên, trong lòng vô cùng tò mò.

“Ừ, hiện tượng này có thể giải thích.”

“Giai Di mệnh yểu dễ chết non, cho nên âm thịnh dương suy. Trước kia mỗi tuần sư huynh đều cho con bé một tấm bùa che thân để cầm cự, nhằm gia tăng dương khí trên người, cân bằng âm dương.”

“Cho nên đương nhiên con bé sẽ không nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nhưng hiện nay bùa che thân mất tác dụng, trở lại âm thịnh dương suy, tự nhiên nhìn thấy.”

Ba đau lòng nhìn tôi, thở dài một hơi.

“Thật ra có một biện pháp dơ bẩn.”

Ba sốt ruột nói: “Biện pháp dơ bẩn gì?”

Trịnh Thu Thủy: “Đoạt mệnh của người khác, đoạt thế của người khác, chiếm khí của người khác.”

“Chỉ cần tìm được một người có ngày giờ sinh gần giống với Giai Di, chuyển đổi mệnh - thế - khí qua, để người kia gánh phần mệnh hiểm này.”

“Chao ôi, như vậy không được!” Ba nghiêm mặt nói.

“Trịnh đại sư, biện pháp mà ngài nói không phải là biện pháp hại người sao? Tôi có chết cũng không làm như thế.”

“Giai Di là người, người khác cũng là người, phương pháp táng tận lương tâm như vậy không nên tồn tại.”

Trịnh Thu Thủy hỏi: “Anh không thương con gái mình sao?”

Ba không chút do dự: “Tình thương không phải là cái cớ để gây tai họa cho người khác.”

Tôi nhìn Trịnh Thu Thủy, sợ là ông ấy cố tình nói ra biện pháp như vậy để thử đức tính của ba.

Thấy ba không chút do dự từ chối, Trịnh Thu Thủy rất vui mừng gật đầu, không nói đến đề tài đó nữa, ngược lại nói với ba: “Anh Triệu, anh đưa Giai Di đi trước đi, đợi lát nữa tụi em sẽ đến.”

Ba nói: “Tôi đã gọi người trong thôn đến đây rồi, đợi lát nữa họ mang xe máy của tôi đến, tôi với Trịnh đại sư đi chung đi.”

Sau đó ba hỏi tôi có muốn chờ người trong thôn đến, rồi ngồi xe với người ta về thôn không.

Tôi không thèm suy xét đã từ chối thẳng, lựa chọn đi chung với ba.

Ba nhanh chóng rời đi, để tôi ở lại trò chuyện với đồ đệ của Trịnh Thu Thủy cả buổi.

Không cần ba căn dặn, hiện tại tôi đã tự bắt chuyện với đồ đệ của Trịnh Thu Thủy.

Trò chuyện, tôi biết.

Đồ đệ của Trịnh Thu Thủy tên là Dương Lâm, từ nhỏ đã đi theo Trịnh Thu Thủy rồi.

Càng trò chuyện nhiều, tôi càng hâm mộ.

Dương Lâm không phải đi học, không phải làm bài tập, từ nhỏ chỉ đi theo Trịnh Thu Thủy vào nam ra bắc.

Lúc đó ở trong mắt của tôi, đó là được đi du lịch thỏa thích.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Lâm lộ ra nụ cười khổ, càng ôm chặt lấy hủ tro cốt của Lâm bán tiên.

Ba đi cùng Lâm bán tiên được một lúc, đầu tiên là quay đầu xem xét chỗ bên tôi trước, thấy tôi đang nói chuyện phiếm với Dương Lâm, ông ấy nhanh chóng đưa một tờ giấy cho Trịnh Thu Thủy.

“Trịnh đại sư, ngài nhìn thử xem, bên trên là ngày giờ sinh của tôi, bên dưới là ngày giờ sinh của con gái tôi.”

“Tôi với nó đều sinh trong tháng 7, ngài xem hai cái này có được không.”

Trịnh Thu Thủy nhận lấy nói: “Vừa rồi anh Triệu còn nói biện pháp này là táng tận lương tâm…”

Ba thật thà chất phác cười nói: “Người ta thì không được, nhưng tôi thì có thể.”

“Năm nay tôi đã 36, Giai Di mới 14, nếu mà có thể, họ Triệu tôi tính ra đã thêm được 22 năm cuộc đời rồi.”

“Cuộc trao đổi này tính thế nào cũng thấy lời.”

Trịnh Thu Thủy nhấp miệng, nghiêm túc nhìn một cái: “Tuy đều sinh vào tháng 7, nhưng ngày giờ sinh của anh Triệu với Giai Di vẫn tương xung.”

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba, Trịnh Thu Thủy an ủi: “Xe đến chân núi ắt có đường đi, phương pháp đoạt mệnh đoạt thế chiếm khí chỉ là hạ của hạ sách mà thôi, hiện tại Giai Di chưa đến mức đó.”

“Anh Triệu không cần phải ủ rũ quá độ, người tài trong thiên hạ nhiều đến đếm không xuể, chuyện mà Trịnh Thu Thủy em không giải quyết được, không đại biểu rằng thiên hạ sẽ không còn ai có thể giải quyết.”

Nghe thấy lời này, biểu tình của ba mới khá lên một ít.

...

Trịnh Thu Thủy đề nghị về nhà tôi xem thử, sau khi vào nhà, đi một vòng.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ của mẹ.

Trên cổ của mẹ vẫn còn dấu tay màu đen.

Dấu tay đó ba mẹ không nhìn thấy, chỉ có tôi thấy thôi. Nhớ đến sáng nay, dấu tay kia không có rõ như vậy.

Trịnh Thu Thủy vươn đầu ngón tay về hướng cổ của mẹ: “Chị dâu, phiền chị ngửa đầu một chút.”

Mẹ nghe theo lời Trịnh Thu Thủy, ngước đầu lên. Ông ấy giơ hai ngón tay sờ sờ lên cổ của mẹ một chốc, ngay sau đó móc một lá bùa ra, kẹp giữa hai ngón tay.

Sau đó đặt lá bùa đó vào một chén nước trong.

Chén nước vốn đang trong thấy đáy, nháy mắt dần trở nên vẩn đυ.c.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một luồng khí đen từ chén bay lên, trong luồng khí đó còn có cả mùi bùn đất, liền chỉ vào chén nói: “Khí gì mà đen quá.”

“Hửm?” Trịnh Thu Thủy kinh ngạc nhìn tôi một cái: “Giai Di, con có thể nhìn thấy khí bẩn sao?”

“Thấy được.”

“Kỳ quái, kỳ quái.” Trịnh Thu Thủy khẽ cau mày.

Ông ấy đi về phía tôi, bảo tôi vươn tay ra.

Trịnh Thu Thủy nắm lấy cổ tay đang giơ ra của tôi, tiếp tục bảo lè lưỡi ra.

Tôi làm theo lời của Trịnh Thu Thủy, ba phút trôi qua, Trịnh Thu Thủy mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là thế, trước đây tôi còn nghi ngờ, rõ ràng bùa tăng dương tốt hơn bùa che thân, vì cái gì sư huynh lại chọn bùa che thân.”

“Thì ra… Giai Di trời sinh là người có mắt âm dương.”

“Anh Triệu, hồi nhỏ trên người Giai Di có bao giờ phát sinh ra chuyện gì dị thường không.”

Ba nghĩ nghĩ: “Chuyện dị thường?”

“Con gái hồi nhỏ từng ăn pháo, ăn phân. Mấy cái đó có tính là chuyện dị thường không?”