- 🏠 Home
- Linh Dị
- Thị Giác Nữ Chủ
- Kinh! Cô Nương Này Tài, Thật Sự Dám Bắt Ma!
- Chương 4
Kinh! Cô Nương Này Tài, Thật Sự Dám Bắt Ma!
Chương 4
“Ông đúng là đồ khờ, Lâm bán tiên uống say thì đó chính là lời của cồn, ông ấy gào mồm oang oang cái gì thì ông liền tin cái đó sao!”
Ba tôi nóng nảy: “Vậy bà nói giờ phải làm sao!”
Mẹ cũng không có biện pháp nào ổn, than một tiếng, đành bảo ba tôi tăng âm giọng lên một chút.
Tôi biết trong lòng ba mẹ thật sự bất lực, bọn họ là những nông dân nông thôn chân đất thật thà, không có biện pháp nào đối phó với loại tình huống này hết.
Tôi gặp phải loại chuyện này cũng không có cách nào, chỉ biết giữ chặt bùa che thân mà Lâm bán tiên đã cho.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng ngồi trên sô pha ngủ quên.
Ba vừa định nói chuyện, mẹ ngồi kế bên lắc đầu nói: “Đừng lên tiếng, tôi ôm con đi ngủ, đêm nay ông ngủ ở sô pha đi.”
“Ừ, xảy ra chuyện gì bà gọi tôi.” Ba tôi gật đầu, nhẹ vỗ vỗ lưng tôi.
Mẹ ôm tôi trở về giường ngủ, ba tôi không yên tâm nhìn theo hai mẹ con, vào bếp cầm dao phây ngồi thủ ở cửa.
...
Ngủ được một lúc, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ‘thùng thùng thùng’.
Thanh âm này truyền tới từ sàn nhà, giống như có ai đó trốn ở dưới giường đang dùng tay gõ liên tục vào tấm ván gỗ của giường.
Nghe thấy âm thanh đó, tôi hoảng sợ, toàn thân đều nổi da gà, nhanh chóng đẩy đẩy mẹ nằm ở kế bên.
“Mẹ, con sắp gặp nữa rồi!”
Tôi vội gọi hai ba tiếng, mẹ không có phản ứng, dường như không hề nghe thấy tiếng của tôi.
‘Thùng thùng thùng…’
Thanh âm kỳ lạ đó lần nữa vang lên, vốn dĩ phát ra ở đuôi giường từ từ chuyển tới đầu giường.
Tôi gấp đến độ muốn chui vào trong chăn trốn, nhưng còn chưa chui vào, đầu bỗng hiện ra suy nghĩ lỡ như trong ổ chăn cũng có gì đó thì sao.
“Mẹ! mẹ mau tỉnh lại đi mẹ!”
Tôi vươn tay bắt lấy cánh tay của mẹ, muốn lay mẹ tỉnh.
Trong khoảnh khắc tôi bắt lấy tay của mẹ, tôi liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Mẹ tôi là một người trưởng thành, vì sao cánh tay lại gầy đến lợi hại như vậy, một bàn tay của tôi cũng có thể nắm trọn.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, ai da trời ơi, cảnh tượng trước mắt trực tiếp dọa tôi rớt xuống giường.
Có một đứa trẻ toàn máu đang nằm bò lên người mẹ tôi.
Lúc tôi nhìn nó, đứa trẻ kia cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi, che miệng cười ‘hì hì’ đầy quỷ dị, đôi mắt trống rỗng của nó vậy mà không có tròng đen.
Tôi lúc ấy mới mười bốn tuổi, sao có thể chịu được loại chuyện đó, oa một tiếng khóc ngay tại chỗ.
Nghe thấy tiếng khóc, ba tôi lập tức cầm dao phây vọt vào trong phòng.
Thấy tôi đang khóc, nâng tôi dậy: “Con gái, sao vậy.”
Tôi vươn ngón tay run rẩy lẩy bẩy chỉ vào mẹ: “Có cái gì đó đang bò trên người của mẹ.”
Ba tôi xem xét vài lần, căn bản không nhìn thấy, nuốt một ngụm nước bọt, mặt ông cũng trắng bệch.
Vừa đi được vài bước đến chỗ mẹ tôi, rồi lại sợ hãi lui trở về, hô lên với mẹ: “Ai da Lệ Bình, bà mau tỉnh lại đi!”
Thấy đứa trẻ người toàn là máu định bóp cổ mẹ tôi.
Tôi hoảng sợ nói: “Ba, nó muốn bóp cổ mẹ!”
Ba tôi lúc này nóng nảy đến vỗ đùi, cầm dao phây trong tay quơ quơ trong không khí vài cái, ra vẻ hung ác hô to.
“Lộ Lộ ơi, con đừng trách chú Triệu của con không nhắc nhở con trước, chú Triệu của con chính là quán quân cuộc thi đấu võ thuật tiêu chuẩn của làng đó.”
“Con đừng ép chú Triệu của con ra tay, một khi chú Triệu đã đánh thì con có hối hận cũng không còn đường sống đâu.”
Nghe ba khí thế như thế, tôi cảm thấy an toàn hơn chút, vừa tập trung nhìn qua, liền phải gân cổ lên hô: “Ba, ba cầm dao ngược.”
“Chưa chém được người khác, cũng đừng tự tiễn bản thân đi trước như vậy chứ.”
“Còn nữa, thứ bò trên người mẹ không phải Lộ Lộ, là một đứa trẻ toàn thân đẫm máu.”
Trước kia mẹ từng nói lá gan của ba tôi lớn cỡ như phân chuột vậy.
Hiện tại ông ấy có thể kiên cường đứng vững nói được hơn một câu là đã không tồi rồi.
Ba tôi chân run run, nhanh chóng đảo dao phây lại đúng chiều, hệt như một bà lão đang cầm ki hốt rác, hai chân không ngừng run tới run lui.
“Mày mau buông vợ tao ra, muốn bóp thì tới bóp tao đây! Vợ tao gầy như bộ xương, bóp cô ta rất cộm tay, cổ tao có thịt, mày bóp tao mới thoải mái!”
Ba tôi cả người run rẩy bước đến gần mẹ tôi, ngồi xuống đầu giường.
“Qua đây bóp tao.”
Ba tôi vừa nói dứt câu, đột nhiên cổ cảm thấy lạnh lẽo, cổ ông xuất hiện một dấu bàn tay con nít màu đen.
“Con gái, mau đưa mẹ con đi!” Ba tôi gân cổ lên nói với tôi.
“Ba ơi, nó có hai tay, nó một tay bóp mẹ một tay bóp ba.”
“Xong rồi, thành mua một tặng một rồi!”
Ba tôi bị bóp cổ thô đến đỏ mặt, tay không ngừng quơ về trước vừa bắt vừa đánh, tay ông ấy hoàn toàn xuyên thấu qua cơ thể của quỷ oa, nhận ra không có hiệu quả, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nghiêm trọng.
Thấy sắc mặt của ba càng ngày càng hồng, trong lòng tôi hoảng loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi còn nhỏ thế nhưng sẽ phải vẫy tay chào tạm biệt bố.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng đứng dậy, lấy hết can đảm chạy về phía cửa.
Chạy đến cửa, thấy chó đen lớn đang nằm bò ở đó, nhanh chóng cởi dây thừng xích người nó, dẫn vào phòng.
Bà nội tôi từng nói chó đen trưởng thành có thể trấn áp tà khí.
Quả nhiên, khi tôi dẫn chó đen vào phòng, chó đen lập tức điên cuồng sủa với tiểu hài tử đẫm máu trên giường: “Gâu!”
Con chó đen vốn dĩ dịu ngoan bây giờ lại sủa đến càng lúc càng hung, không ngừng nhe răng.
Tôi nhanh chóng buông dây thừng ra.
Vừa buông dây thừng ra, con chó đen giống như ngựa hoang mất dây cương, lập tức nhào về phía quỷ oa trên giường.
Quỷ oa nhìn thấy con chó đen to lớn nhào tới, rõ ràng luống cuống.
Nhanh chóng buông tay đang bóp cổ ba mẹ tôi ra nhảy lên trần nhà, sau đó quỷ oa thật giống như có thuật xuyên thấu vậy, chậm rãi biến mất ở trần nhà.
“Khụ khụ!”
Mẹ nằm ở trên giường liên tục ho khan.
Ba tôi vội véo người em tôi: “Vợ, tỉnh tỉnh!”
Mẹ từ từ mở mắt, thấy bộ dáng hoảng loạn của ba, vẻ mặt bà rất mơ hồ: “Đừng có lay nữa, còn lay nữa xương cốt của tôi sẽ vỡ thành từng mảnh đó.”
“Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng bà chịu không nổi đã đi mất rồi, sao tôi kêu bà nhiều lần như vậy mà bà lại không có phản ứng gì, bà đi rồi, tôi phải làm sao a.” Ba tôi gấp đến khóc, vội ôm mẹ tôi.
“Ông gọi tôi, sao tôi không nghe thấy tiếng gì?” Mẹ tôi nói, đột nhiên đưa tay sờ sờ cổ.
“Sao cổ tôi đau quá vậy!”
Ba khóc nức nở nói: “Gặp quỷ, có con quỷ nhỏ chạy vào nhà bóp cổ bà, muốn bóp chết bà.”
“Nếu không phải con gái nhanh nhảu dắt chó đen qua đây, hai người chúng ta đã phải biến thành vợ chồng quỷ rồi.”
Tôi chạy tới ôm ba cùng mẹ
Thấy ba tôi khóc đến rối tinh rối mù, an ủi: “Ba, không sao nữa rồi, con quỷ oa kia chạy rồi.”
“Ba đừng khóc nữa.”
Ba lau lau nước mắt.
Tôi đột nhiên cảm thấy chân hơi ướt, lui một bước nhìn xuống.
Phát hiện chân tôi chạm vào quần của ba, đũng quần của ba ướt một tảng lớn, tôi chỉ vào đũng quần ba nói: “Ba, ba khóc đến tè rồi!”
Mẹ nhìn thoáng qua, không muốn để ba mất hình tượng trước con cái: “Lâm bán tiên từng nói nướ© ŧıểυ của người trung niên có công dụng trừ tà, vừa nảy ba của con trong cái khó ló cái khôn, may mà ba tè ra được nướ© ŧıểυ, bằng không chỉ có mỗi chó đen cũng không thể áp được thứ tà ma kia.”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Thị Giác Nữ Chủ
- Kinh! Cô Nương Này Tài, Thật Sự Dám Bắt Ma!
- Chương 4