Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kinh! Cô Nương Này Tài, Thật Sự Dám Bắt Ma!

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A! Lộ Lộ đã mất?”

Tôi bị doạ đến ngây người, dù trong tay rơi xuống đất.

Rõ ràng tôi mới cùng Lộ Lộ về chung, còn vừa nói vừa cười với nhau.

Sao có thể mất được.

“Nghỉ hè năm đầu, con bé đã ngoài ý muốn qua đời rồi.”

“Do mẹ gặp được chị dâu của nó, nghe chị dâu nó nói.”

Tôi lập tức không biết nói gì nữa, hôm nay là lần gặp lại đầu tiên của cả hai sau sáu năm học tiểu học, không ngờ người đã âm dương cách biệt.

Nhớ lại gương mặt của Lộ Lộ, bây giờ mới muộn màng nhận ra sắc mặt của cậu ấy lúc đó thật sự rất trắng.

Lại nhớ đến cậu ấy nói về nhà, thì ra là quay trở về mộ nhà.

“Này, con mau kể cho mẹ toàn bộ câu chuyện đi.” Mẹ tôi cũng bị dọa sợ rồi, vội vàng leo kéo tay tôi.

Tôi không giấu gì cả, kể ra toàn bộ sự tình.

Lúc nói đến đoạn nhìn thấy một căn nhà hai tầng kiểu phương tây, mẹ rõ ràng hoảng sợ.

Căn nhà hai tầng kiểu phương tây đó rõ ràng chính là nhà giấy dùng để thiêu cho người chết.

Một bộ nhà lầu bằng giấy có giá 199 đồng, ngoài ra còn mua cả một bộ xe giấy, tiêu gần 300 đồng.

“Con gái, bùa che thân Lâm bán tiên cho con có mang theo không?” Mẹ hỏi.

Tôi sờ sờ cổ: “Mẹ, ở đây!”

“Mau đưa cho mẹ xem.” Mẹ thúc giục.

Tôi lấy ra bùa che thân trên cổ xuống, giao đến tay mẹ.

Mẹ nhìn lướt qua lá bùa một vòng, bị dọa đến khóe mắt giật liên tục.

Nếu không có lá bùa che thân này, gần như chắc chắn tôi đã bị đưa đi rồi.

Thấy mẹ sững sờ, tôi hỏi: “Mẹ, bùa che thân thế nào rồi?”

Mẹ cười cười: “Không sao, con giữ bùa che thân kỹ chút.”

“Ba con đâu?”

“Ba đang uống rượu nói chuyện phiếm với người ta.”

“Bài tập đã làm xong chưa?”

Tôi lắc lắc đầu: “Còn một chút nữa ạ.”

Thật ra tôi đang nói dối mẹ, từ lúc nghỉ hè đến bây giờ, tôi chưa làm bài tập được một chữ, còn mấy ngày nghỉ hè cuối cùng, không gượng nổi hứng viết bài.

“Quay lại làm bài tập đi.”

Tôi còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng nhìn bộ dáng chau mày của mẹ, lại không mở miệng nữa.

Vừa trở vào phòng ngồi xuống, bà nội đã đến phòng tìm tôi.

Bà nội ngồi bên cạnh, vỗ vỗ bả vai tôi: “Cháu ngoan đừng có sợ, có bà nội con ở đây, nếu cô ta thật sự dám đến, nội con có chết cũng phải hóa thành quỷ để đấu một trận với nó.”

Lòng tôi cảm động, cười hì hì trấn an bà: “Bà nội không cần lo cho con đâu, Lâm bán tiên đã tính qua mệnh cho con rồi, nói con có thể sống đến ít nhất 80 tuổi lận.”

Đó là tôi nói dối bà nội thôi, Lâm bán tiên vốn chưa từng nói như vậy.

Bà nội vừa nghe, trái tim vốn đang treo lơ lững cũng dần thả lỏng.

(trái tim treo lơ lửng = nguyên văn 懸著的心 = chỉ trạng thái lo lắng, căng thẳng.)

Còn định nói chuyện với bà nội thêm mấy câu, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tiếng mẹ gọi điện thoại bên ngoài bỗng truyền đến.

“Ông cái tên đáng chém ngàn đao này, con gái ông sắp xảy ra chuyện rồi, mau quay về nhà!”

Bà nội nghe thấy, xoa đầu tôi rồi đi ra ngoài.

Lúc này tôi nào còn có tâm tình làm bài tập nữa, thừa dịp bà nội ra ngoài, trộm mở hé cánh cửa.

Bà nội tôi hùng hổ đi tới, xụ mặt nói với mẹ: “Sao con có thể nói chuyện với nó như vậy.”

Mẹ tôi cũng ý thức được vừa rồi nói chuyện hơi vội, khó tránh khỏi khó nghe.

Vừa định giải thích, nội tôi đã lấy đi điện thoại.

“Giai Di gặp quỷ rồi! Tên quỷ mày đang ở đâu còn không mau về nhà đi, Giai Di nếu là gặp chuyện gì không may, lão nương lấy lỗ tai mày.”

“Còn dám ở bên ngoài uống nướ© đáı ngựa, uống thêm mấy hớp nướ© đáı thì có thể trường sinh bất lão phải không?!!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ tôi, bà nội đưa điện thoại trả về cho mẹ.

“Con nói chuyện hiền quá, nói chuyện với cái thằng tới quỷ cũng muốn đánh này phải hung dữ một chút.”

Bà nội tôi trước kia là gái Tứ Xuyên, lúc hung dữ lên đanh đá thật sự.

(ở Trung Quốc nghe gái Tứ Xuyên như ở Việt Nam nghe danh gái Hải Phòng vậy.)

“Dạ con biết rồi, để con đi nấu chút trà gừng, chờ lão Triệu về nhà có cái dã rượu.”

Nhìn bộ dáng tức giận của bà nội và mẹ, trong lòng thầm đồng cảm với ba, sớm biết như vậy tôi đã không mách ba uống rượu.

Từ nhà Lâm bán tiên đến nhà tôi, ít nhất phải ba bốn mươi phút.

Ba tôi hơn hai mươi phút sau đã về tới, không đợi ông ấy mở miệng nói được một tiếng bà nội tôi đã hung dữ trợn mắt liếc một cái, chỉ vào trán ông ấy mắng một tràng: “Mày coi mày uống có miếng nướ© đáı ngựa, mà lại đến mức mê man hết cái đầu!”

“Nhanh cái chân uống hớp trà gừng, rồi đi qua nhà lão Ngưu dắt chó đen về đây trấn áp tà khí đi.”

Ba tôi ợ một tiếng, nói chuyện như miệng mới tróc da, kêu kêu quát quát: “Lão Triệu gia tôi dương khí thua gì ai, có thứ gì dám tới! Dám đến thì lão tử chính là cái hàng rào khó chơi nhất đây!”

Xem ra ba tôi uống hơi nhiều rồi, bà nội không nói lời dư thừa lập tức vả một cái quen thuộc vào mồm ông ấy.

Mỗi lần ba uống say, bà nội hay dùng chiêu này để dã rượu vật lí cho ba, lần nào cũng mang lại hiệu quả tốt đến bất ngờ.

Tiếng ‘chát’ vô cùng vang dội, thịt trên mặt ba vẫn còn run run.

“Còn không mau đi, chờ lát nữa âm khí nặng hơn, Giai Di xảy ra chuyện gì, lão nương sẽ đánh chết tên vác mai rùa nhà ngươi.”

(ý nói người chậm chạp)

Một cái tát kia giúp ba tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, đầu tiên ba tôi nhìn qua chỗ tôi một cái, vội vàng chạy về hướng nhà lão Ngưu.

Tôi đã từng thấy con chó đen nhà lão Ngưu rồi, tính tình nó thật ra hiền lành lắm, thậm chí còn biết nắm tay tha dép lê.

Ba dắt chó đen trở về, bà nội bảo tôi đến đứng trước mặt chó đen.

Tôi nghe lời bà nội, đi đến trước mặt nó.

Thấy chó đen không sủa với tôi, bà nội nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“Chó không sủa, sau lưng Giai Di không có gì đi theo cả.”

“Hi vọng cô bé kia là quỷ tốt.”

Mẹ tôi than một tiếng: “E là không tốt nổi, con mới gọi điện thoại hỏi Thất Công rồi, Thất Công nói nơi chôn Lộ Lộ chính là chỗ sau rừng trúc trên đỉnh núi.”

“Lộ Lộ kéo tay Giai Di đến mộ con bé, con sợ là nó có ý muốn bắt hồn Giai Di đi.”

“Tiểu quỷ kia cô đơn, phỏng chừng là muốn kéo Giai Di đi bầu bạn với nó.”

Ba tôi ngồi ở ván cửa không nói lời nào, như suy nghĩ tới cái gì đó, xoay người nói: “Con đi gọi ba của Lộ Lộ qua đây, có thể Lộ Lộ sẽ nể mặt mũi của ba nó mà tha cho Giai Di.”

“Nếu không buông tha Giai Di, nó dám đối xử với Giai Di thế nào, con sẽ đối xử với ba của nó như thế đó!”

“Lộ Lộ nó dám động đến một ngón tay của Giai Di nhà này, con sẽ động đến mười ngón tay của ba nó.”

Ba tôi đứng dậy chuẩn bị ngồi lên xe.

Bà nội đi qua bắt lấy tay ông ấy, tay khác nhấn nhấn vào cái trán ông.

“Não mày chứa toàn phân trong đó thôi sao? Ba Lộ Lộ đã sớm chuyển nhà đến huyện thành, sao mày tìm được nó, còn dám uống rượu lái xe, lỡ như Giai Di chưa có chuyện gì mà mày đã xảy ra chuyện trước thì làm sao!”

“Lỡ như mày vừa rời khỏi, người nào đó liền tới, mày nói xem cô nhi quả phụ chúng ta nên làm cái gì?”

Tôi cũng đi tới nói: “Đúng vậy đó ba, lỡ như ba trở về thì phát hiện lúc đó cả nhà họ Triệu chỉ còn dư lại mỗi mình mình sống thì làm sao.”

“Nếu đi, thì một nhà chúng ta cùng nhau đi.”

“Đến lúc đó Lộ Lộ kia còn nguy hiểm như thế nào được nữa, có hóa thành quỷ thì chúng ta cũng là bốn đánh một!”

Mẹ tôi xoay qua trừng mắt liếc một cái, gõ đầu tôi: “Còn bốn đánh một nữa, sao con không lên trời luôn đi?”

Tôi ăn đau kêu ‘ai da’ một tiếng, thấy bộ dáng hung dữ của mẹ, nhanh chóng câm miệng không nói nữa.

Mẹ đi đến trước mặt ba: “Chẳng phải trước đây Lâm bán tiên dạy cho ông một vài biện pháp sao, ông xem có cách nào dùng được bây giờ không.”

“Lộ Lộ mạnh thế nào cũng là một tiểu quỷ mà thôi, có dữ cũng không nguy được đến đâu.”

Ba tôi nghe nói cũng hợp lí, nhanh chóng bước xuống xe máy.

Bước vào trong nhà ngâm nga hai âm hưởng, bắt đầu cất cao giọng hát.

“Ông hát quốc ca làm gì, định chuẩn bị kéo quốc kỳ đón tiểu quỷ về nhà sao?”

Ba tôi vội nói: “Trước đây tôi uống rượu với Lâm bán tiên, trong lúc nói chuyện phiếm ông ấy có từng nói với tôi, ông ấy nói một khi hát ra bài hát này, quỷ có tới cũng phải nghiêm, nghỉ, bước đều bước!”
« Chương TrướcChương Tiếp »