Chương 14: Đừng sợ, em có tuyệt chiêu

Khi ánh sáng đèn pin chiếu vào lớp đất bùn phía trước, tôi lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi và bất an.

Phía sau hai cái xác thật sự đã để lại hai cái lỗ.

Nhìn kỹ hơn, cành cây ở đầu bên kia chỉ còn dính một chút đất bùn, rõ ràng đã bị nhổ ra rồi.

Trời ơi đất hỡi, hai cái xác thật sự đã di chuyển.

"Thế nào rồi chị Giai Nghi?" Dương Lâm hỏi tôi.

Tôi im lặng lùi về bên cạnh Dương Lâm, nói: "Chị nhìn nhầm rồi."

Ngón tay tôi nhanh chóng viết hai chữ lên lòng bàn tay Dương Lâm: "Động rồi."

Vì xác của La Khánh và Tiền Tuyết Huệ đang lén lút tiến gần về phía chúng tôi.

Điều đó có nghĩa là, hai cái xác này không thể nhảy đến trước mặt chúng tôi một cách đột ngột được.

Hoặc là hai cái xác này kiêng kỵ điều gì đó, cho nên mới lựa chọn cách thức lén lút, muốn bất ngờ tấn công chúng tôi.

Sắc mặt Dương Lâm hơi thay đổi, sau đó nháy mắt với tôi, cười ha ha.

"Vừa rồi em đã bảo chị Giai Nghi yên tâm rồi mà, bản lĩnh của sư phụ em lợi hại như vậy, làm sao họ có thể có phản ứng được chứ."

Dương Lâm vừa nói vừa đưa tay kia ra.

Tôi hiểu ý, vội vàng đưa tay trái ra.

Tay trái tôi nắm lấy tay Dương Lâm, trong lòng bàn tay trái của cậu ấy có một lá bùa, tôi nắm lấy lá bùa đó.

"Chị Giai Nghi, đây là bùa trấn tà, nếu có nguy hiểm gì, chị hãy hô to: Thiên khai địa thái, âm dương cửu trùng, thanh tà trừ ác, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Trấn!"

"Phải hô thật khí thế, như vậy mới có hiệu quả."

Dương Lâm nghiêm túc nói với tôi.

Tôi cất lá bùa đi, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của tôi, Dương Lâm vỗ vai tôi, tự tin nói: "Chị yên tâm, bản lĩnh của em lợi hại lắm, hơn nữa em còn có tuyệt chiêu nữa."

Dương Lâm vừa dứt lời, tôi phát hiện hai cái xác kia rõ ràng lại tiến gần thêm.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Dương Lâm, trong lòng thầm nghĩ mau thi triển tuyệt chiêu đi.

Dương Lâm nắm tay tôi, nghiêm túc nói: "Chị Giai Nghi, chị chuẩn bị xong chưa?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Lâm, trong lòng tôi không khỏi có chút mong đợi, tò mò không biết tuyệt chiêu của Dương Lâm là gì.

Đột nhiên cảm thấy cổ tay bị Dương Lâm dùng sức kéo một cái, cậu ấy nhanh chóng xoay người, động tác vô cùng uyển chuyển liền mạch, không luyện tập ngàn vạn lần thì không thể nào làm được như vậy.

"Má ơi!! Sư phụ cứu con với!"

Trong lòng tôi cũng thầm chửi một tiếng, thì ra đây chính là tuyệt chiêu mà cậu nói đấy hả.

Dương Lâm kéo tôi chạy nhanh về hướng Trịnh Thanh Thủy.

Ngay lúc chúng tôi vừa chạy, La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ lập tức động đậy, nhảy dựng lên đuổi theo chúng tôi.

Trong miệng bọn họ phát ra tiếng "Hơ... hơ...", âm thanh nghe rất quái dị.

Tốc độ nhảy của La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ rất nhanh, nhưng khoảng cách mỗi bước nhảy lại rất gần, mỗi lần nhảy xuống chỉ có thể nhảy được khoảng 0,3 mét.

Tuy nhiên không thể coi thường tốc độ nhảy của hai con cương thi này, cái mông như được gắn động cơ điện, mỗi lần nhảy xuống là lại lắc lư dữ dội.