Nhóm người của ba cũng không ngờ, La Khánh đã mất tích thế mà lại nằm trong quan tài.
“Ôi má ơi! Hèn chi mấy tên du côn lưu manh đó tìm bán mạng cũng không gặp được La Khánh, thì ra người đã nằm trong quan tài rồi.” Ba nói một cách kinh sợ.
Vào giây phút tôi nhìn thấy thi thể của La Khánh cùng Tiền Tuyết Tuệ, lòng tôi không khỏi hoảng hốt, suýt đánh rơi đèn pin trong tay vào trong quan tài.
Điều khiến lòng tôi kinh sợ không hiểu chính là thi thể của hai người họ lại không hề thối rữa một chút nào, chỉ có đôi gò má lõm xuống, nhìn như người bị suy dinh dưỡng.
Còn có một vấn đề rất kỳ lạ, bụng của La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ rất lớn, phồng lên như bong bóng vậy.
Chưa bàn đến lý do tại sao La Khánh lại nằm bên trong quan tài, chỉ nhắc đến Tiền Tuyết Tuệ đã chết được rất nhiều năm rồi, vì sao thi thể lại không thối rữa?
Tôi nhìn Dương Lâm, định nhờ Dương Lâm lý giải thử.
Tôi còn chưa mở miệng thì ba đã hỏi Trịnh Thanh Thủy trước.
Trịnh Thanh Thủy than một tiếng: “Nguyên nhân dẫn đến thi thể không hư thối có hai cái.”
“Thứ nhất, hai thi thể có chứa oán khí. Thứ hai, nơi này có phong thủy cực kỳ xấu, đất chôn cứng ngắc cứng còng, dẫn tới kín không kẻ hở, oán khí của thi thể vẫn luôn bị giam chặt trong quan tài không tiêu suốt thời gian qua.”
“Cứ như vậy trở thành oán khí nuôi thi, ngày qua ngày, thi thể tự nhiên cứng chứ không phân hóa.”
Ba nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể, bùi ngùi nói: “Đúng là mở rộng tầm mắt, lần đầu gặp được loại chuyện như thế này.”
“Tiền Tuyết Tuệ mang oán khí thì có thể hiểu được, nhưng La Khánh vừa đánh bạc vừa đánh vợ, loại người đê tiện như vậy làm sao có mặt mũi dám mang oán khí trong mình chứ.”
Tôi rất đồng tình với lời của ba, dù là nam hay nữ gì, hễ bạo lực gia đình thì đều là những người cặn bã.
Trịnh Thanh Thủy nhảy xuống hố đi đến cạnh quan tài, cúi người đưa tay ấn ấn lên bụng của thi thể, kiểm tra một hồi, cuối cùng thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm: “Cũng may chỉ mới là oán khí ngâm thi, vẫn chưa hóa thành cương, bây giờ nâng hai cỗ thi thể này ra khỏi quan tài, đưa đi hỏa táng là xong.”
“Phiền mọi người nâng thi thể ra ngoài.”
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thanh Thủy, ba cùng nhóm chú bác nâng thi thể lên.
Mọi người đều có sức cường tráng của một người nông dân, nhưng lúc nâng thi thể của La Khánh lên, trên trán của ba nổi cả gân xanh, vội kêu ông chú chín bên cạnh.
“Ông chín ông qua phụ một tay với, thi thể này nặng quá.”
Ông chú chín nhanh chóng phụ ba nâng một cỗ thi thể ra khỏi quan tài đi lên trên.
Vừa định đặt thi thể xuống, Trịnh Thanh Thủy vội ngăn cản.
“Anh Triệu, loại thi thể ngâm oán khí như thế này không được đặt thẳng xuống đất, phải để lưng không được dính bùn, chân không được chạm đất.”
“Đặt nằm ngửa, mặt sẽ đối diện với ánh trăng, rất dễ hấp thụ phải âm khí của trăng.”
Ba gãi gãi ót: “Vậy Trịnh đại sư muốn đặt như thế nào?”
“Hai người cứ nâng thi thể như vậy thêm vài phút.”
Ba vội gật đầu: “Vậy Trịnh đại sư ngài làm nhanh lên, thi thể này như được bộc chì vậy, nặng lắm.”
Ông chú chín vội vàng gật đầu phụ họa: “Trước đây tôi từng gϊếŧ heo với bọn họ, heo còn chưa nặng cỡ này.”
Trịnh Thanh Thủy giải thích: “Trong bụng của thi thể có giấu oán khí, nên trọng lượng gia tăng.”
Tôi gãi đầu: “Trịnh đại sư, trọng lượng của khí chẳng phải rất nhẹ ư?”
“Oán khí đi vào trong cơ thể không được theo tuần hoàn thoát ra, thi thể sẽ phát sinh biến hóa, nên trọng lượng sẽ tăng lên.”
Trịnh Thanh Thủy vừa nói, vừa lượn xung quanh một vòng, tìm hai cục đá tương đối trơn nhẵn.
Sau đó đặt cục đá lên đất, dùng hai lá bùa dán lên hai chân của thi thể La Khánh.
Trịnh Thanh Thủy làm xong, ba cùng ông chú chín dựng thi thể thẳng lên, để hai chân thi thể đạp hai viên đá đứng thẳng.
Ba với ông chú chín hai người đặt thi thể lên tảng đá, đang định buông tay thì phát hiện thi thể không thể tự đứng vững.
Mắt thấy thi thể sắp ngã xuống đất, tôi gấp đến độ thốt lên: “Ba thi…”