Chương 3
Kính Ảnh từ từ ngừng nước mắt, tỉnh táo lại, ý thức được mình làm cái gì. Vốn là bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt bỗng thoáng hiện ra một nét đỏ ứng mất tự nhiên, thần sắc xấu hổ lại lúng túng. Hận không thể đem đầu chôn xuống lòng đất.
Trời ạ! Thật mất thể diện, hắn một đại nam nhân, một thị vệ được huấn luyện đầy kinh nghiệm, thế nhưng lúc thụ hình lại bị đánh đến khóc lên, lại còn nói bừa những câu vô lý thái quá. Thật sự là, rất không tiền đồ!
Đợi đến lúc hình phạt lần này vừa kết thúc, Kính Ảnh hoàn toàn không để ý cả người đau đớn, lảo đảo đứng lên, như chạy trốn mà muốn rời khỏi đó.
Đi tới cửa, nhưng lại vòng trở lại, đỏ mặt ngập ngừng nói, “Ta vừa rồi… làm dơ y phục của ngươi, ta…ta giúp ngươi giặt nhé.” Dứt lời, còn mang vẻ mặt chờ mong nhìn Hàn Kỳ.
Hắn chính là vừa rồi ôm Hàn Kỳ thì vết máu trên người liền nhiễm trên bạch y của y.
Hàn Kỳ có chút ngẩn người, nhìn nam nhân lúc nãy còn khóc như hài tử hiện lại vẻ mặt chờ mong nhìn mình, mang theo điểm dè dặt, thực giống như nếu mình đáp ứng thì chính là ân huệ to lớn cho hắn.
Hàn Kỳ cứ như vậy ma xui quỷ khiến cởi y phục ra đưa cho Kính Ảnh, nhìn hắn vẻ mặt thỏa mãn mà ly khai, không khỏi như nghĩ tới cái gì.
~~~
Kính Ảnh vừa mệt vừa đau, cố chấp chống đỡ đến phòng liền lập tức ngã xuống giường, lại đem kiện y phục mang theo khí tức của Hàn Kỳ gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ sợ sẽ có ai đó cùng hắn cướp đoạt.
“Ngũ ca, ta có thể hay không nói ta không nhận thức người này?” Kính Viêm đi vào phòng, vẻ mặt hiềm nghi nhìn người trên giường.
” Anh hùng sở kiến lược đồng(*)! Ta cũng đang có ý này!” Kính Lăng nói xong, cuối cùng hai người còn cực kỳ ăn ý đập tay. (* =>tư tưởng lớn gặp nhau)
“Ta nói, ngươi có thể đừng không có tiền đồ như vậy được không, không phải là chỉ để ngươi giặt bộ y phục thôi sao, lại đến nỗi cảm động thành như vậy? Ta nhưng nói cho ngươi biết, Đại ca đã trở về, hơn nữa hắn cũng đã biết, phỏng chừng lập tức tới đây rồi.”
Đang nói, chỉ thấy Kính Tuyên vội vàng đi tới, vốn là đem Kính Ảnh từ trong ra ngoài kiểm tra một lần, thấy không có gì đáng ngại mới yên lòng, cuối cùng đột nhiên đem mặt tiến tới trước mặt Kính Ảnh, như là muốn nhìn rõ đến tột cùng, “Thật sự là thích y như vậy?”
“Ân!” Kính Ảnh nhẹ giọng đáp, mặt lại có chút đỏ.
“Ngươi có thể đừng một bộ dạng tiểu tức phụ vậy nữa đi.” Kính Tuyên vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ta cảm thấy được mặt của ta đều bị ngươi làm mất hết!”
Ngày kế, Kính Ảnh đem y phục đã được giặt hảo đưa cho Hàn Kỳ, lại đi gặp Vương gia, sau khi quay về liền kéo Kính Lăng vào phòng mình.
“Ngươi kéo ta qua đây làm cái gì? Ta mới vừa thấy ngươi từ chỗ Vương gia về, Vương gia đâu?” Kính Lăng tùy miệng hỏi.
“Vương gia lôi Kính Lưu đi thử y phục mới!”
“…Ta biết rồi…”
“Ngũ ca…” Kính Ảnh có chút khó xử nói, “Vương gia thấy ta bị thương không nhẹ, cho phép ta nghỉ nửa tháng… Ngươi có thể đi cùng ta đến một chỗ không?”
“Sao lại là ta?”
“Tám người chúng ta một khối trường đại, tình như thủ túc, nhưng ta chỉ cùng Ngũ ca ăn ý nhất…”
“Nói thật!”
“… Vương gia một khắc cũng không ly khai Kính Lưu, Kính Viêm chỉ biết đem thêm phiền toái, Đại ca bọn họ phải trấn thủ vương phủ, chỉ có ngươi có thể giúp ta… Hơn nữa Ngũ ca y thuật lại cao như vậy…”
“Được rồi, được rồi, ngươi nói ngươi cần đến chỗ nào?”
“Ta muốn đi hái Xích Diễm Liên trên đỉnh Cửu Trọng Tuyết Sơn.”
“Cái gì?” Kính Lăng không thể tin mà nhìn hắn, cuối cùng hạ kết luận, “Ngươi điên rồi!”
Kính Ảnh mím môi không nói lời nào, Kính Lăng còn nói thêm, “Ngươi có biết Cửu Trọng Tuyết Sơn ở xa ngoài ngàn dặm, cực kỳ hiểm trở! Trên núi khốc hàn (lạnh lẽo) vô cùng, hơn nữa nghe nói Xích Diễm Liên có ba con cự mãng (trăn lớn) trông chừng, hung mãnh dị thường.”
“Ta biết!… Ta sẽ không để cho Ngũ ca thân hãm hiểm cảnh.”
“Ngươi biết ta không phải ý tứ này… Thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn… Ai, thôi thôi, dù sao khuyên ngươi cũng sẽ không nghe… Ta đi là được!”
Bất quá chỉ là một gốc Xích Diễm Liên thôi, nếu có thể giải quyết hàn độc trên người y, cho dù nó nở tại Hoàng Tuyền, ta cũng đều vì y đoạt lấy, quỷ chặn sát quỷ, thần ngăn gϊếŧ thần…
~~~
Đỉnh Tuyết Sơn, một gốc Xích Diễm Liêm đỏ tươi như lửa ngạo nghễ nở rộ giữa một vùng ngân bạch (trắng bạc) mênh mông vô bờ, đỏ thẫm chói mắt, dị hương (mùi hương kì lạ) xông vào mũi.
Kính Ảnh thật cẩn thận đem nó hái xuống, thận trọng kỹ càng, bộ dạng nhu tình như nước kia tựa như nhìn thấy không phải là một đóa hoa, mà là khuôn mặt Hàn Kỳ. Kính Lăng chịu không nổi mà đánh cái rùng mình.
“Kính Lăng Kính Lăng, nó đẹp quá, đúng không?” Kính Ảnh vẻ mặt hưng phấn.
“Gọi Ngũ ca!”
“Hảo! Ngũ ca, chờ ta trở về nhất định nói với Hàn Kỳ, là Ngũ ca cùng ta không ngại đường xa ngàn dặm, trải qua nhiều gian khổ mới lấy được Xích Diễm Liên.”
“Ngươi tỉnh lại đi, y ngay cả ngươi cũng sẽ không cảm kích, huống chi ta? Lại nói ta là vì ngươi, quan hệ gì đến y chứ?”
“Ngũ ca, kỳ thật việc này cũng không khó khăn như ta tưởng tượng phải không?”
“Đúng không khó khăn!”, Kính Lăng liếc mắt, “Vì trước lúc nó héo tàn chạy tới, chúng ta ba ngày ba đêm không có chợp mắt, mệt chết hai con thiên lý mã. Gặp phải tuyết băng tí thì chết cóng. Bản thân ta còn ổn, ba con cự mãng kia toàn bộ đều chết dưới kiếm của ngươi, ngươi xem vết thương trên người đi, ta cũng không biết phải như thế nào cùng Đại ca công đạo.”
“Không có việc gì, đều chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao cả.”
“Ngươi đừng cao hứng quá sớm, Xích Diễm Liên chỉ có thể bảo trì công hiệu ở nơi cực hàn, rời tuyết sơn này, không đến nửa canh giờ, nó liền không khác gì với một gốc cỏ dại khác.”
“Vậy làm sao bây giờ, lại không thể để y đến đây, y thân trúng hàn độc, sao chịu được khốc hàn nơi tuyết sơn này.”
“Thật cũng không phải là không có biện pháp, chỉ cần ngươi… nguyện ý chịu phần dày vò kia.”
“Ta nguyện ý!” Kính Ảnh không chút do dự đáp.
Tiếp theo đó là trầm mặc thật dài, sau một lúc lâu, Kính Lăng mới gian nan mở miệng, ’’Phương pháp chính là… ngươi đem nó ăn hết, để dược lực (hiệu lực của thuốc) dung nhập vào trong huyết dịch của ngươi… Tiếp tục lấy máu của ngươi cho y giải độc… Nhưng mà, người trúng hàn độc ăn Xích Diễm Liên chốc lát liền có thể giải hàn độc trên người, nếu là người bình thường dùng… liền phải tiếp nhận thống khổ giống như liệt hỏa thiêu cháy.”
“A… Kia cần bao lâu mới có thể khiến dược lực hoàn toàn dung nhập máu?”
”Bảy ngày.”
“Chỉ có bảy ngày, rất nhanh sẽ trôi qua, Ngũ ca không cần lo lắng.” Lời còn chưa dứt, liền đem đóa liên hoa tỏa ra mùi hương đặc biệt kia nuốt vào trong bụng, Kính Lăng mới vươn tay ra muốn đoạt lấy, nhưng đã không kịp.
Một lát sau, Kính Ảnh cảm giác như dung nham tràn ra trong thân thể mình, lục phủ ngũ tạng cũng đều như bốc cháy lên. Làn da như là trải qua bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người), đau đớn khó nhịn. Cái gọi là cực hình, chắc không có gì hơn cái này.
Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng chịu được, về sau, đốt tâm liệt cốt, như bị tra tấn bằng hàng ngàn con kiến cắn, một ngày một đêm không ngừng, thật sự là sống không bằng chết.
Kính Ảnh mỗi khi chịu loại thống khổ khó có thể tin này đều bị giày vò đến khó thở mà ngất đi, sau khi tỉnh lại còn thấy ánh mắt Kính Lăng kinh sợ hoảng loạn tràn đầy nước mắt, ôm hắn, từng tiếng nghẹn ngào.
Kính Ảnh chỉ có thể vươn tay lên, lau đi lệ trên mặt hắn, đối với hắn cười cười, “Ngũ ca, không nghĩ ngươi lại thương tâm như vậy, ta có thể làm được.”
Vừa dứt lời, Kính Ảnh chỉ cảm thấy ruột gan đều tê liệt, ngũ tạng thiêu đốt, rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ thẫm lên y sam tuyết trắng của Kính Lăng.
Trong Huyền Lăng vương phủ, mặt trời lên cao, trong các Ly Ngọc nhưng vẫn là một mảnh xuân sắc kiều diễm.
“Vương gia, có người đến đây!”
“Không cần quản hắn, ai bảo hắn đến không đúng lúc chứ?” Dứt lời tiếp tục ở trên người nam tử dưới thân công thành đoạt đất.
“Nhưng mà, vạn nhất hắn có chuyện quan trọng…”
“Câm miệng!”
“Vương gia, nhưng là hắn đã muốn…”
“Ta nói ngươi câm miệng, lúc này còn có thể phân tâm, ngươi là châm chọc bổn vương kỹ thuật không tốt sao?” Huyền Lăng vương anh minh uy vũ nộ khí ngất trời, thị vệ ngốc này luôn có cách đem hắn chọc đến nổi trận lôi đình. Từ từ, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Hắn đã muốn… vào rồi…” Kính Lưu bị Vương gia dọa sợ, hoàn toàn không rõ chính mình sai ở chỗ nào.
Vương gia vừa nghe vội vàng mặc lại y phục, đem Kính Lưu đang định đứng dậy theo liền ấn xuống giường, dùng chăn bọc kỹ, hung tợn uy hϊếp, “Nằm xuống cho ta, chờ ta trở lại tiếp tục thu thập ngươi.”
Nói xong liền chuyển tới gian ngoài.
“A Kỳ, ngươi thực biết chọn thời điểm, khi nào không tới, cố tình tới lúc này?” Vương gia rất là bất mãn chuyện tốt bị y cắt ngang, không khỏi oán giận nói.
“Chọn chính ngọ (giữa trưa) đến cũng không phải lúc sao?” Hàn Kỳ mặt không chút thay đổi hỏi lại.
“Ngươi… Ngươi tới để châm chọc ta sao?” Vương gia á khẩu không trả lời được, suýt nữa thẹn quá hóa giận.
“Đương nhiên không phải, hồi lâu không thấy, đặc biệt tới thăm hỏi bạn cũ.”
“Thật vậy chăng?” Vương gia không chút khách khí cho y một ánh mắt không tín nhiệm, “A Kỳ, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta còn không hiểu ngươi sao? Lại nói ngươi ở đây ba năm nay, đều là ta chủ động tìm ngươi, ngươi khi nào thì đến gặp qua ta? Rốt cuộc là chuyện gì có thể làm phiền ngài đại giá quang lâm hàn xá vậy?”
“Không có gì!” Hàn Kỳ những lời này đáp cực nhanh, nhanh đến mức Vương gia thần tình hồ nghi.
“Ai! Ngươi không nói xem như xong, dù sao ta cũng đoán không ra, nếu Tiểu Ảnh ở đây thì tốt rồi, hắn thông minh nhất, nhất định có thể đoán ra là chuyện gì có thể khiến cho Hàn Đại đường chủ của chúng ta tâm phiền ý loạn.”
Vừa nghe lời này, Hàn Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, nói, “Ta ngày khác lại đến.” Liền vội vàng rời đi.
“Hừ, giấu đầu hở đuôi!” Vương gia nhìn bóng lưng của y cười gian, “Ta xem ngươi có thể khó chịu tới khi nào.”
~~~
Ba ngày sau, lúc Hàn Kỳ nhìn thấy Kính Ảnh sắc mặt trắng bạch, dung nhan tiều tụy đang cầm một vật gì đó đỏ tươi như máu phát ra dị hương đứng ở trước mặt y thì đáy lòng lại không khỏi sinh ra một cỗ tức giận.
“Ta… Ta mấy ngày trước thay Vương gia làm việc, vừa lúc gặp được một thần y, hắn cho ta thuốc này, ngươi… đem nó uống hết đi, hàn độc trên người…có thể được giải.” Kính Ảnh như hiến vật quý đem chén “thuốc” kia giơ tới trước mặt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lại lãnh mạc xoay người, cũng không thèm nhìn tới. Kính Ảnh đi theo phía sau, giơ chén nhỏ, hướng y cười một tiếng, “Ngươi cứ uống đi, ta sẽ không hại ngươi!”
Hàn Kỳ không kiễn nhẫn xoay người muốn đi, Kính Ảnh nhanh chóng đuổi kịp, như lấy lòng nói, “Ta ta xin ngươi, ngươi uống đi, được không?”
Hàn Kỳ giận tím mặt, một phen vung tay Kính Ảnh, chén phỉ thúy rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn, chất lỏng bên trong chảy xuôi trên thềm đá màu trắng, đỏ thẫm như máu.
Không, đó chính là máu, máu của Kính Ảnh.
Kính Ảnh ngơ ngác nhìn mặt đất, sau một lúc lâu, ngẩng đầu, hướng về phía Hàn Kỳ cười cười, Hàn Kỳ lại cảm thấy được nụ cười kia có vài phần buồn bã, giống như sắp khóc.
“Ta… Ta tiếp tục lấy một chén khác.” Nói xong xoay người rời đi.
Hàn Kỳ nhìn thấy bóng lưng của hắn, lại cảm thấy được có chút thê lương.
Kính Ảnh trở lại trong phòng mình, nhấc lên ống tay áo, trên cánh tay trái rõ ràng xuất hiện một đạo vết thương. Kính Ảnh cầm lấy chùy thủ, không chút do dự lại vạch xuống một đao thật sâu, máu tươi trào ra, chậm rãi chảy vào trong chén, cả phòng toàn một mùi hương đặc biệt.
Kính Ảnh cố nén cảm giác chóng mặt, bưng chén nhỏ đi tới Hình đường, lại ngoài ý muốn phát hiện, Hàn Kỳ vẫn đang đứng đó, giống như còn chưa có di chuyển bước nào.
Kính Ảnh cố lấy dũng khí đem chén thuốc kia nâng đến trước mặt Hàn Kỳ, cười nói, “Nếu tiếp tục đập, có thể không còn nữa.”
Không nghĩ tới lần này Hàn Kỳ hoàn toàn không do dự nhận lấy, từ từ đưa đến bên môi, uống hết một giọt cũng không thừa lại.
Kính Ảnh cuối cùng yên lòng, chậm rãi đi trở về. Đi được vài chục bước, lại bỗng nhiên xoay người, Kính Ảnh nhìn thấy Hàn Kỳ hé miệng cười, tựa như hoa liên nở rộ, một đôi mắt trong suốt tuyệt diệu, dưới ánh mặt trời thật rực rỡ.
Hàn Kỳ rõ ràng nghe được thanh âm ôn nhu nhất trên đời, từng chữ từng câu đối với y nói, “Hàn Kỳ, cả đời này, tình yêu của ta chỉ trao cho ngươi, mặc kệ ngươi muốn cũng được, không muốn cũng thế, ta chỉ trao cho ngươi!”
>>