Chương 9: Sung Sướиɠ Đầu Đời

Quang Minh quay vào nhà ngoại khiêng cái bàn lớn thường ăn cơm ra, Thuỳ Trang ngạc nhiên: "Trời, rủi ngoại anh biết thì sao?"

Minh vội đáp: "Em yên tâm, ngoại anh ngủ khò rồi, không nghe thấy gì đâu."

Minh ẵm bé Trang lên bàn để nàng nằm xuống rồi cậu cũng trèo lên chiếc bàn và bò lên người cô bé, môi kề môi, lưỡi Minh ngoáy sâu vào miệng nàng, đón nhận hương vị ngọt ngào của người con gái…

Minh từ từ cúi xuống nhìn hai cặρ √υ" mới lớn của nàng, ánh trăng sáng rực làm hai bầu vυ" bé Trang trở nên đẹp một cách lung linh như hạt sương trong gió, nó vẫn săn chắc và đầy đặn. Lần thứ hai, miệng cậu được ngậm trọn bầu ngực mà cậu vẫn còn thèm khát, mυ"ŧ lấy hai đầṳ ѵú của Trang, Minh cắn nhè nhẹ. Nàng cũng cảm nhận được điều đó và bắt đầu rên lên và thở mạnh hơn, dùng tay ấn chặt đầu Minh vào bầu vυ" của mình, đến nỗi có lúc cậu bị ngộp vì không thở được, cậu dùng tay còn lại mát xa âʍ ɦộ cô bé và cảm thấy nước nhớt nhớt từ khe thịt chảy ra ướt mấy đầu ngón tay của cậu.

Sau đó Minh liếʍ từ từ xuống rốn và mu âʍ ɦộ của bé Trang, lúc này cô bé càng rên mạnh hơn, lớn hơn và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy mỗi lúc nhiều hơn như mạch nước ngầm vậy, chảy thành từng dòng không ngớt làm ướt cả bàn. Minh liếʍ một nhát từ góc dưới lên tới đỉnh, Thùy Trang liền nhướn người lên hai chân kẹp chặt lại, tay nàng cố bấu víu vào chiếc bàn.

Cậu liếʍ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng mà uống, có cái vị hơi mặn mặn đặc trưng, Minh cứ liếʍ lên liếʍ xuống khoảng chừng năm phút, vậy mà nước nhờn cứ rỉ ra hoài. Người nàng co giật liên hồi dường như nàng đã đạt được cực điểm.

Thùy Trang nằm xụi ra, thở hổn hển, hơi thở dồn dập nàng rên nghe ư ử. Mỗi lúc Minh mỗi nứиɠ hơn, cậu dùng đầu lưỡi của mình mà vét hai bên môi âʍ ɦộ của nàng vì nơi đó tập trung dây thần kinh cảm giác nhiều nhất. Nàng cảm thấy kɧoáı ©ảʍ vô cùng, Trang nhón và rướn người theo khi lưỡi Minh rà dọc theo hai bên cánh môi âʍ ɦộ, cậu ngậm lấy cái âm hạch xinh xắn mà bú một cách say sưa rồi cắn nhè nhẹ vào cái âm hạch của nàng, Trang rên to lên: "Em sướиɠ quá anh ơi aaaaaaahh... uuuuhhh..."

Minh đưa lưỡi vào trong hang thịt nhỏ hẹp đó ngoáy ngoáy hai bên làm cho cái hang nhíu lại như muốn nuốt lấy cái lưỡi của cậu. Côn ŧᏂịŧ lúc này bự quá cỡ luôn, nước nhờn ở qυყ đầυ bắt đầu rỉ ra Minh lấy tay thoa đều trên đầu côn ŧᏂịŧ cho nó trơn.

Cao Thị Thuỳ Trang mím môi lại đầy lo lắng khi thấy côn ŧᏂịŧ của Minh có vẻ to hơn lúc nãy khi nàng mân mê nó, rồi Minh leo lên người nàng, cầm côn ŧᏂịŧ cọ xát cái đường chẻ giữa hai môi âʍ ɦộ từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên, cậu cọ xát tới đâu thì nàng nhón người theo tới đó, Trang rên lên: "Đừng hành hạ em nữa anh ơi, em chịu hết nổi rồi."



Minh cứ cọ xát côn ŧᏂịŧ qua lại và nàng cứ dịch chuyển cái mông của mình để đón côn ŧᏂịŧ cậu. Minh bắt đầu ấn nhẹ côn ŧᏂịŧ vào, nhưng khổ nỗi là nó không vào được chút nào mà còn bị trượt lên trượt xuống vì cửa động của nàng quá nhỏ khó có thể vào được, không còn cách nào khác Minh liền khom xuống bú ʍúŧ khe thịt của Trang cho nước nhờn chảy ra nhiều hơn nữa rồi cậu mới hứng lấy thoa khắp côn ŧᏂịŧ của mình, nước nhờn chảy ra đọng thành vũng dưới chiếc bàn.

Tay Minh cầm lấy côn ŧᏂịŧ và bắt đầu ấn vào, cố hết sức côn ŧᏂịŧ mới chịu vào được cái qυყ đầυ. Minh ngước lên nhìn Trang, nàng rên lên vì sung sướиɠ mà nước mắt cứ trào ra, trào ra mãi, chắc nàng đau lắm vì cửa động phải mở to ra để côn ŧᏂịŧ Minh mới vào được.

Lúc này máu từ bên trong hang thịt đang chảy ra khiến Minh không dám đưa vào sâu thêm nữa sợ nàng ngất đi, mà chỉ lắc nhè nhẹ và hẩy hẩy đợi một lúc sau khi nàng bớt đau.

Minh rút ra và cứ làm lại với cái đà đó rút ra và đút vô chỉ lọt được cái qυყ đầυ thôi mà Thuỳ Trang rên lên như van xin, khóc nấc lên: "Em đau lắm anh à, đừng làm em đau nữa, em chịu hổng nổi đâu."

Nói thì nói vậy chứ khi Minh rút côn ŧᏂịŧ ra thì Thùy Trang cứ nhón theo, còn khi cậu đẩy vào thì nàng cứ hẩy lên, cứ như vậy. Minh lợi dụng lúc định rút ra rồi cậu nhẹ nhàng nâng lên, Trang nhướn người theo cái đà nương lên thì Minh liền đẩy mạnh xuống, một tiếng "bụp" nhỏ phát ra bên trong âʍ đa͙σ nàng chứng tỏ màиɠ ŧяiиɧ đã bị côn ŧᏂịŧ công phá, máu từ trong âʍ đa͙σ nàng chảy ra lênh láng, Thùy Trang khóc ré lên: "Á… a a a a a... hu hu hu… Đau quá anh ơi... hu... em đau quá..."

Minh vừa thấy tội nghiệp cho nàng vì hành động nông nỗi của mình, cậu như tỉnh lại sau tiếng khóc đó. Bé Trang càng lúc càng khóc lớn hơn, Minh vỗ về an ủi. Nhưng côn ŧᏂịŧ của cậu không thể nào rút ra được, nó quá chật khít đến nỗi không cách nào cục cựa được khiến cậu đành ngồi chờ cho nàng hết khóc.

Tiếng khóc của nàng làm cho Minh lo sợ sẽ đánh thức hai bà ngoại của hai người dậy mất, lỡ họ mà thấy cảnh cậu đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© với bé Trang ắt hẳn hậu quả sẽ khó lường, cậu cầu nguyện trong đầu hai bà vẫn ngủ yên giấc.

Một lúc sau Thùy Trang bớt đau và nín khóc. Minh lắc nhẹ tìm cách rút ra nhưng sao khó quá vì đã lỡ cho vào hết, chắc bây giờ côn ŧᏂịŧ xé rách màиɠ ŧяiиɧ của nàng một cách thô bạo và tiến tận vào trong tử ©υиɠ của nàng rồi. Minh cố quên đi chuyện đó để cho côn ŧᏂịŧ của cậu xìu xuống để cậu có thể rút nó ra, và cậu cũng rút ra được, côn ŧᏂịŧ nhuốm đầy máu tươi. Máu từ trong khe thịt nàng cứ chảy tuôn ra làm ướt cả chiếc bàn rồi, cậu liền lấy cái bịch khăn giấy trong nhà ngoại ra chùi cho nàng, phải nói máu ra nhiều thật, cuối cùng cũng xong.