Chương 44: Anh Cõng Em Về

Nằm thủ thỉ một hồi thì Quang Minh và Lan Phương mơn trớn nhau tiếp, nhìn cơ thể trần trụi lõα ɭồ xinh đẹp gợϊ ȶìиᏂ của bé Phương thế kia khiến côn ŧᏂịŧ Minh ngỏng lên ngay. Thấy vậy, nàng mỉm cười nắm côn ŧᏂịŧ cậu vuốt ve, nói: "Sao nó khỏe quá vậy chồng?"

Minh cười đáp: "Tại nó thấy vợ đẹp như tiên nên mới phản ứng vậy đó?"

Nghe xong, nàng đỏ mặt e thẹn khi được chồng mình khen, nàng bóp côn ŧᏂịŧ một cái khiến Minh la oai oái: "Đau anh!"

Nàng cười đáp: "Hi hi, xạo, cho chừa."

Minh cười trừ, thầm nghĩ Lan Phương sao giống Thùy Trang ở điểm này quá, rõ ràng trong lòng thích người ta khen đẹp mà phản ứng lại như không thích cho là khen xạo. Rồi cảm giác nóng ấm một lần nữa bao quanh côn ŧᏂịŧ cậu khi nó được đưa vô miệng Lan Phương khiến Minh chỉ việc tận hưởng cảm giác sướиɠ tê không gì tả nổi, chẳng mấy chốc côn ŧᏂịŧ giật giật trong miệng nàng và bắn từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng cô bé, nhìn bé Phương nuốt ừng ực tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình làm Minh hạnh phúc lắm, cậu xoa đầu cô bé để cảm ơn điều đó. Nuốt xong nàng nhả côn ŧᏂịŧ ra và liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn đọng lại và nàng hôn côn ŧᏂịŧ Minh cái chụt, cậu và nàng nhìn nhau rồi cười khúc khích, Lan Phương mỉm cười nói: "Em làm cho anh rồi, giờ tới phiên anh."

Minh cười đáp: "Ok vợ, cho em chết sướиɠ luôn!"

Nói rồi Minh nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, dạng hai chân nàng ra theo chữ M, hai ngón tay cậu banh hai môi âʍ ɦộ nàng ra, cậu đã thấy âm hạch đã hiện rõ bèn đưa lưỡi thọc liếʍ làm cơn nứиɠ trong người cô bé trỗi dậy khắp người khiến nàng rên quằn quại, hai tay quơ loạn xạ, nàng di chuyển mông để âʍ ɦộ được sát miệng Minh hơn. Cậu dùng ngón tay ma sát lên âm hạch bé Phương một cách liên tục, người nàng co giật từng hồi, miệng rên dữ dội: "Ư...ưʍ...a...a...a"

Rồi dâʍ ɖị©ɧ từ trong hang thịt nàng bắn ra, Minh không bỏ lỡ cơ hội mở miệng uống sạch, nàng đã ra nhưng cơ thể vẫn còn co giật, Minh liếʍ sạch sẽ âʍ ɦộ nàng rồi nằm sấp lên người nàng ôm hôn nàng say đắm, cô bé vòng hai tay ôm chặt lưng Minh, cặp chân thon dài quắp chặt hai bên hông cậu để chia sẻ cảm xúc, Minh vuốt mái tóc dài óng ả của nàng hỏi: "Nước từ hang thịt em ngon ơi là ngon, tối nay anh phải đè em ra uống nữa rồi."

Nàng mỉm cười hạnh phúc, khẽ gật đầu mấy cái, thẹn thùng nói: "Chồng muốn uống lúc nào cũng được mà, vợ cũng thích chồng hôn hang thịt vợ lắm."

Rồi Minh âu yếm hôn lên trán nàng một cái chụt khiến nàng ngất ngây, cậu cười nói: "Cũng đã trễ rồi, chúng ta về kẻo Tâm Như mong chờ."

Nàng khẽ nói: "Dạ, tuân theo ý chồng."

Rồi nàng buông tay và chân ra khỏi người Minh, cậu ngồi dậy rồi đỡ cô vợ mười sáu tuổi ngồi dậy, nàng giúp cậu mặc lại quần áo, cậu gom lại quần áo của Lan Phương rồi giúp nàng mặc lại đồ, nàng không hề mặc áσ ɭóŧ khiến Minh có thể thấy bầu vυ" căng tròn trắng nõn thấp thoáng sau mép áo do nàng mặc loại áo hai dây hở lưng giống chị nàng. Bé Phương cầm áo khoác của Minh giúp cậu mặc lại, Minh dịu dàng vuốt má nàng: "Vợ chu đáo quá."

Nàng mỉm cười âu yếm nói: "Đó là bổn phận của vợ mà, chồng quá khen rồi."

Minh đưa tay ra làm dấu, nàng hiểu ý mỉm cười khoác tay cậu rồi ngả đầu vào người chồng mà nàng nhất mực tôn kính và cả hai cùng nhau quay về. Đi được một đoạn bỗng sương mù ở đâu che lối về khiến hai người dợm bước, bé Phương nghi có điều gì bất thường bèn nép chặt vào người Minh, giọng nàng run sợ cất lên: "Anh Minh, sao lại có đám sương mù khi không tự nhiên xuất hiện vậy."

Minh nói: "Quả là bất thường, trời đang nắng chang chang lại sắp trưa mà lại có sương mù."

Còn đương nghi hoặc thì từ trong sương mù xuất hiện một gã dáng vẻ thanh nhã, tay cầm nhánh sen, kiếm giắt bên lưng, hắn cười rất ư là mỉm chi, nhìn Quang Minh và cô bé đang nép bên người cậu, hắn nói: "Ta xin chào Thiên tử Tịnh Quang và cô hầu Tiểu Phương... à ta sai, phải gọi là phu nhân Lan Phương mới đúng."



Minh dùng tay khẽ đẩy Lan Phương ra phía sau để dễ bề hành động, nàng hiểu ý liền lùi về sau để không vướng cho chồng nàng. Minh ngầm vận Thần lực thì Bá Vương Kiếm liền xuất hiện trong tay, cậu lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại biết tên ta và vợ ta, đám sương mù này do ngươi tạo ra đúng không?”

Gã kia thở dài lắc đầu: “Xin lỗi, quả thật do ta làm đấy, tại các ngươi ân ái lâu quá làm ta phải ngóng cổ chờ nên mới tạo ra sương mù thu hút chú ý các ngươi.”

Nghe xong, Quang Minh và Lan Phương đỏ mặt cùng hét lên: "Ngươi theo dõi bọn ta làm chuyện ấy từ đầu đến cuối ư?"

Mặt gã kia tỉnh bơ nói: "Ừ, xem từ lúc các ngươi cởi đồ rồi quất nhau cho đến lúc mặc lại đồ chắc cũng gần hai tiếng đó."

Lan Phương nóng đỏ bừng khuôn mặt còn Minh giận nghiến răng nói: "Mi là ai? Đến đây có mục đích gì?"

Gã mỉm cười nói: "Ta là Byakuya, phiên âm ra là Bạch Dạ Mộng Ảo, một nhân vật hư cấu trong manga InuYasha."

Minh nghe xong ngạc nhiên: "Đã là nhân vật hư cấu thì tại sao lại có thực chứ?"

Bạch Dạ Mộng Ảo đáp: "Trong truyện đúng ra ta đã chết, nhưng nhờ chủ nhân thần thông quảng đại hồi sinh và mang ta đến thế giới thực này."

Quang Minh nói: "Chúa tể Hắc ám đó là chủ nhân của ngươi à?"

Bạch Dạ Mộng Ảo đáp: "Không, chủ nhân ta dưới quyền Chúa tể quyền uy vô thượng. Ta đến đây theo lệnh chủ nhân xem xét động tĩnh của ngươi thôi, nhưng xem ra ngươi đã thức tỉnh và gϊếŧ cả Kiếm Khách Quỷ, quả thật không đơn giản."

Minh đáp lời: "Đúng, và tiếp theo sẽ là ngươi."

Dứt lời, Minh cầm kiếm xông tới chém Bạch Dạ Mộng Ảo ra làm đôi, lập tức hai phần thân thể hóa thành bông sen. Minh "hừ" một tiếng, Lan Phương chạy đến hỏi: "Hắn chết rồi hả anh?"

Minh lắc đầu: "Chưa, hắn còn sống, đây chỉ là trò thế thân của hắn."

Sương mù biến đi, Minh ngước lên nhìn thấy gã đứng trên mình con hạc giấy to đang thu hồi sương mù, hắn cất tiếng: "Rất xin lỗi Thiên tử và phu nhân vì sự bất tiện vừa rồi, ngày khác chúng ta gặp lại."

Nói xong gã cưỡi hạc giấy bay mất.



Minh thu hồi Bá Vương Kiếm trong tay, Lan Phương biến ra cái khăn ướt lau mồ hôi cho cậu, Minh nói với nàng: "E rằng sắp có biến, anh lo lắng Tâm Như và Thúy Diễm ở nhà sẽ gặp sự chẳng lành, chúng ta mau về."

Nàng gật đầu: "Nghe anh nói làm em thấy sợ. Mình mau về đi anh."

Minh gật đầu, nói: "Em leo lưng anh, anh cõng về cho mau."

Nghe xong nàng khẽ cười: "Em đi được mà, sợ phiền chồng thôi."

Minh quắc mắt: "Phiền gì, vợ anh mà anh không cõng được sao xứng là chồng em."

Nàng mỉm cười đầy hạnh phúc hân hoan, khẽ nói: "Nếu là vậy, cung kính không bằng tuân mệnh chồng."

Minh cười: "Phải vậy mới được chứ!"

Rồi cô bé chịu leo lên người Minh để cậu cõng đi rồi dựa vào tấm lưng rắn chắc của cậu, cả hai vừa đi vừa nói trò chuyện, nàng khẽ hỏi: “Ngày kia em sẽ sinh con gái của chúng ta, anh tính đặt tên con là gì?”

Minh cười nói: “Chừng đó rồi tính vợ ơi!”

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, hai bàn tay che mắt cậu, Minh vui vẻ nói: "Này, này vợ che hết chồng không thấy đường đi té lọt ruộng bây giờ."

Lan Phương làm nũng nói: "Hông, lọt sình cũng được về tắm lại là sạch ngay thôi, thế chồng có chịu nói tên con tụi mình hông?"

Minh cười chịu thua: "Rồi rồi, chồng nói."

Nàng cười tươi như hoa liền bỏ tay không che mắt Minh nữa, nói: "Vậy chồng mau đặt tên cho con đi."

Minh ngẫm một lúc, nói: "Con gái thì đặt tên là Ngọc Linh, nàng hài lòng chưa, hỡi vợ yêu Cao Thị Lan Phương?"

Nàng cười nói: "Thưa phu quân, thϊếp hài lòng rồi ạ...ạ…"

Nàng kéo dài hơi chữ ạ xong rồi cả hai bật cười nắc nẻ.