Chương 8
Edit: Ced, Haki.
Beta: Haki.
–oOo–
“Không phải lúc trước ngài đã đem một lá thư tình đưa đến cho Iguro-san sao?” Mitsuri đỏ mặt hỏi.
Tomioka gật gật đầu.
Zenitsu, Tanjirou cùng thiếu nữ trong lòng rùng mình, từ từ… Rốt cuộc câu chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ nguyên nhân là ở vài người trong bọn họ sao?
Mitsuri giọng càng nhỏ, “Lúc trước tôi nghe ngài Toukitou nói, ngài cũng đã gửi một bức thư tình cho hắn…”
“…”
“Còn có Uzui-san…”
“Nghe Iguro-san nói, Shinazugawa-san cũng nhận được…”
“…”
“Ngài cùng Iguro-san, Shinazugawa-san ở chung với nhau… cũng rất hài hòa, nhưng mà không ngờ ngài sẽ giúp cô gái kia chuyển giao thư từ, cho nên tôi nghĩ, vị kia hẳn là người quan trọng của ngài…”
“…”
Giờ khắc này, cả ba Zenitsu, Tanjirou cùng thiếu nữ chỉ nghĩ muốn chết ngay tại lúc này.
Thì ra là như thế này…
Thì ra là như thế này!!!!
Thiếu nữ – đầu sỏ gây tội gắt gao bưng kín mặt, cả người đều khốn đốn đến cuộn người thành một cục.
Tuy rằng việc cùng Idol truyền tai tiếng tuyệt đối là cốt truyện trong các quyển tiểu thuyết ngôn tình kinh điển, nếu như vậy đúng thật là vui tới muốn nổ, nhưng khi ở trước mặt idol nói ra chuyện này…. Thật sự là… Đáng chết.
Nhưng mà kẻ không biết tình hình – Mitsuri hoàn toàn không để ý đến cô gái phía sau tại sao lại có loại biểu tình kì lạ đến như vậy, chỉ là tiếp tục nói với Tomioka Giyuu:
“Tomioka-san, ngài không cần làm loại chuyện này, ngài để ý lời nàng nói… Liền tự mình theo đuổi đi! Nếu ngài nhiệt tình giúp nàng làm chuyện này, nàng sẽ hiểu lầm ngài không có tình ý đối với nàng! Nàng sẽ không biết được tấm chân tình của ngài!” Nàng càng nói càng hưng phấn, nói đến mặt đỏ lên, hoàn toàn không chú ý đến Tomioka Giyuu đã không còn giữ được sự bình tĩnh, trên mặt đều là hoang mang cùng hoảng sợ.
“Không, không phải như thế—“
“Ngài không cần thẹn, tôi đều hiểu được, những lời không hay về Tomioka-san sao…” Mitsuri đỏ mặt: “Nhưng mà tôi vẫn ủng hộ ngài! Có cái gì muốn thương lượng có thể tìm tôi! Dưới góc nhìn của con gái, tôi sẽ cung cấp thông tin cho ngài!”
“…”
Trong nháy mắt, Kochou Shinobu cảm thấy mình có thể cười đến chết.
***
Lúc đi ra khỏi khách sạn, bước chân Tomioka Giyuu đều có điểm trôi nổi. Hắn hoàn toàn không lý giải được, vì cái gì người trong đoàn truyền tin thôi sẽ bị nói thành như vậy.
Zenitsu, Tanjirou cùng thiếu nữ đi theo phía sau hắn để nói lời xin lỗi, rất giống như thể muốn mổ bụng tạ lỗi ngay lập tức. Tomioka Giyuu nhìn bọn họ, trong lòng có chút không thoải mái.
Trách tội họ… Không cần, bọn họ không có cố ý muốn chơi hắn, Kanroji cũng chẳng có ý xấu, muốn trách… Cũng chỉ có thể trách đám quạ Kasugai quá nhiều chuyện.
Tomioka Giyuu nhìn bộ dáng sợ hãi của họ, cũng cảm thấy không cần phải như vậy, bọn họ hẳn cũng bị doạ sợ.
Hắn thở dài “…Tch, cũng không có gì nghiêm trọng lắm.”
Dù sao, việc cũng đã đến nước này… Cũng chỉ có thể chờ lời đồn đại đi qua.
Nhìn không khí trầm trọng dẫn đến bộ dáng kỳ cục của họ, Kochou Shinobu cũng có chút không đành lòng, vì thế dứt khoát nói sang chuyện khác:
“Hơn nữa, hôm nay trùng hợp gặp lễ hội, mọi người có muốn thả lỏng, cùng nhau đi chơi không? Rất khó để gặp được cơ hội thế này.”
“Hả?” Zenitsu cùng Tanjirou sửng sốt, đột ngột thay đổi nội dung nói chuyện, hai người bọn họ có chút phản ứng không kịp.
“Nezuko cũng có thể ra ngoài chơi, cũng đã thật lâu không được thả lỏng đúng không?”
“Được.” Nói đến em gái nhỏ nhà mình, Tanjirou không một chút nghĩ ngợi liền gật đầu. Trước kia nghèo khổ, Nezuko không được đi chơi nhiều nơi, hiện tại suốt ngày cuộn tròn trong rương, có cơ hội tốt như thế đối với em ấy đúng thật rất khó có được.
Tanjirou gật đầu, Zenitsu cũng không kiên trì từ chối, thiếu nữ lúc đầu còn rụt rè, lát sau liền đồng ý.
Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Giyuu nghĩ, cái này đại khái là… cách cùng bạn bè đi chơi cải thiện mối quan hệ, như vậy thì không nên cự tuyệt.
Vì vậy, họ vào tiệm quần áo ở thị trấn, ăn mặc cùng trang điểm cũng tương đối hợp.
Đàn ông con trai dù cho là chọn hay thay quần áo đều làm rất lẹ, Tanjirou, Zenitsu, Giyuu ngồi ở sảnh uống đến ly trà thứ ba, lại chờ thêm một lúc nữa thì Kochou Shinobu, Nezuko cùng thiếu nữ mới chọn xong quần áo.
Kochou Shinobu mặc một bộ yukata màu xanh nước biển nhẹ nhàng, Nezuko mặc yukata màu hồng phấn nhạt hình thỏ vô cùng nữ tính, thiếu nữ còn lại lựa chọn một bộ yukata màu vàng nhạt nhẹ với sắc đỏ thắm của hoạ tiết hoa phù dung, có vẻ khá nổi bật giữa ba người bọn họ, mái tóc cuộn lên và dùng mấy cây trâm cài đính hình san hô với các sợi vàng bạc, vô cùng bắt mắt.
Zenitsu nhìn đến ngây người, không phải vì quần áo, mà là vì… đây là lần đầu tiên hắn thấy được gương mặt của nàng sau khi tháo khăn che mặt xuống.
Không ngờ nàng lớn lên rất xinh đẹp, so với lúc hắn tưởng tượng còn đẹp hơn nữa. Tuy không đoan trang tú lệ bằng Kochou Shinobu, không chân thành ngây thơ như Luyến Trụ, nhưng ngũ quan của nàng thanh tú mỹ lệ, vượt mặt nhiều ôn nhu xinh xắn, khen một câu tiểu gia bích ngọc (*) cũng không quá lời.
(*) “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”
“Thế nào?” Kochou Shinobu đẩy thiếu nữ lên phía trước mặt ba thanh niên. “Quần áo ta chọn cho cô ấy chứng tỏ phẩm vị của tôi cũng không tệ lắm nhỉ?”
Zenitsu liên tục gật đầu.
“Trùng Trụ-sama!” Thiếu nữ xấu hổ túm lấy tay áo che khuất mặt, cúi đầu, hai tai đều đỏ bừng lên. Ngay cả khi như vậy, thiếu nữ vẫn lặng lẽ nâng tầm mắt, nhanh chóng nhìn thoáng qua gương mặt Tomioka Giyuu, trông cậy vào idol đưa ra một lời đánh giá dành cho nàng.
Nhưng mà thanh niên cứng Tomioka Giyuu, từ đầu tới cuối gương mặt cũng không có một chút biểu tình.
“Nếu đã thay xong, vậy xuất phát đi.”
… Hơi thất vọng.
Đừng nói là thiếu nữ, ngay cả Kochou Shinobu cũng không nhịn được mà trợn mắt trắng, không phải đã nói là đi thả lỏng sao, sao lại căng thẳng như lúc đánh giặc vậy…
Nàng thở dài, cho thiếu nữ một ánh mắt đồng tình, vỗ vai nàng.
“Tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
“Hả? Trùng Trụ-sama?”
Không đợi thiếu nữ hỏi rõ ràng, Kochou Shinobu liền bay nhanh dắt Nezuko, kéo tay Zenitsu, đi về hướng ngược lại với Tomioka Giyuu.
—– “A, bên kia có kẹo bông gòn! Nezuko muốn ăn không?”
“Ô, ô.” Nezuko dùng sức gật đầu.
Vì thế đột nhiên lúc không kịp phòng ngừa, cũng chỉ còn thiếu nữ.
Thiếu nữ sửng sốt, thế này…
Cũng không thể để Thủy Trụ-sama một mình thế này nhỉ? Vậy—!
Trong nháy mắt nàng hiểu được ý của Kochou Shinobu, cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Trùng Trụ-sama, ngài đúng là một người tốt có tấm lòng cao thượng.
Đối với Trùng Trụ-sama không một tiếng động đưa ra kinh ý, thiếu nữ cắn răng, xoay người nhanh chóng đuổi kịp bước chân Tomioka Giyuu.