[Kimetsu no Yaiba] Xin Hãy Hẹn Hò Với Kẻ Nhát Gan Như Ta

4.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhóm Edit: Liên Minh Đồng Nhân. Số chương: 9 Văn Án: "Này con bé kia, ngươi siêng năng viết thư tình cho Trụ thì có ý nghĩa gì? Dù sao ngươi vẫn sẽ không bao giờ nhận được hồi âm đâu." "Đương nhiên là …
Xem Thêm

Chương 6
Tuy rằng ngài Trùng Trụ nhìn cứ như đều thả hai người bọn họ đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng mà cái bất ngờ này đúng thật là không hơn không kém, Agatsuma Zenitsu cảm thấy chính mình chắc giảm mất vài năm tuổi thọ, “Tôi cứ nghĩ là mình chết chắc rồi!”

“Tôi cũng vậy!!”

Hai người ôm đầu khóc rống, khóc một lúc thật lâu mới bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, thiếu nữ quay về phía Zenitsu: “… Anh không cảm thấy việc ngài Trùng Trụ muốn tham dự là một tin tức rất đáng sợ hay sao…”

“…” Agatsuma Zenitsu lại nháy mắt hóa đá.

Tuy rằng hắn không tưởng tượng được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng mà… Trụ tham gia vào chuyện này, từ một người biến thành hai —— nói cách khác, nếu như làm hỏng, thì mức độ tồi tệ có thể sẽ tăng lên gấp bội.

“… Vậy nên tôi mới nói là đừng có mà nghe lén…” Hắn trưng ra vẻ mặt đưa đám.

Ban đầu thiếu nữ cũng rất tự tin là sẽ không bị phát hiện, nhưng hiện tại nàng không có lập trường để tiếp tục nói, chỉ có thể làm như cúi đầu ủ rũ, chớp mắt đáng thương nhìn về phía Zenitsu.

“Thực xin lỗi,” nàng rụt rụt cổ, “Tôi liên lụy anh…”

“… Hả?” Zenitsu hoàn toàn không thể nghĩ đến, trước đó còn hung hăng lại ương ngạnh như nàng vậy mà còn biết xin lỗi. Lần này, ngược lại khiến hắn có chút không quen, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đơ một chỗ, chỉ biết ngu ngốc gãi đầu, cứ như một con ngỗng ngáo ngơ.

Hoá ra nàng cũng không phải kiểu ngang ngược không nói lý lẽ.

“Tiếp theo phải làm gì bây giờ?”

“Đi một bước tính một bước…” Zenitsu thở dài, “Chỉ mong rằng cuối cùng sẽ không chết quá thảm.”

“…” Thiếu nữ xấu hổ bưng kín mặt, “Ưʍ.”

=

Sau khi trở lại phòng bệnh, quả nhiên Tanjirou cùng ngài Thủy Trụ đều đã đoan đoan chính chính ngồi ở bên mép giường, hắn vừa vào cửa, Tanjirou lập tức vô cùng chủ động lên tiếng: “Zenitsu! Tớ vừa mới nghe được tin đồn kia nên đến tìm cậu tiện thể hỏi thăm!”

Tới rồi!

Zenitsu trong lòng rùng mình, nhanh chóng vờ như không biết gì, cố tình nói: “Chuyện gì?… À, là chuyện ngài Thủy Trụ ——”

Tanjirou và Tomioka Giyuu đồng thời gật đầu, “Cậu có chuyện gì càng tỉ mỉ kỹ càng hơn không?”

“Hoàn toàn không biết.” Zenitsu lắc đầu vô cùng nhanh chóng, “Chỉ là —— có cần tớ tìm giúp người biết chuyện đến hay không?”

“Ừ ừ, làm ơn!”

=

Chỉ một lúc sau, thiếu nữ đã sớm chuẩn bị tốt bước vào phòng bệnh sau khi đã truyền tin cho ngài Trùng Trụ.

Zenitsu nghe thấy, tiếng tim đập của nàng cứ như tiếng trống.

Không biết là nàng đang lo lắng vì điều gì… Rốt cuộc là kích động khi đối mặt với Thủy Trụ, hay là đang diễn như kiểu tội lỗi —— chắc hơn phân nửa là kích động, nhìn mang tai đỏ ửng của nàng, đuôi lông mày ở khoé mắt cũng đánh một lớp phấn hồng nhàn nhạt, nhìn quyến rũ hơn thường ngày, nếu không phải có khẩu trang che đi, chắc có thể thấy khuôn mặt hoàn toàn ửng hồng của nàng nhỉ?

Thiếu nữ kích động đến mức không nói nên lời: “Không, không biết ngài Thủy Trụ tìm tôi là muốn, muốn phân phó điều gì ạ?”

“Là…” Tomioka Giyuu vừa mở miệng, lập tức không biết nên diễn đạt điều gì. Hắn cảm thấy, cứ như dùng từ như thế nào đều sẽ trở nên hơi chút xấu hổ, nên hắn nhìn về nơi khác, không nhìn bên này, hơi đẩy đẩy Tanjirou, “… Tốt nhất là cậu nói đi.”

“A ha ha…” Tanjirou cười gượng hai tiếng, hắn xác thật nhận ra được sự xấu hổ của ngài Giyuu, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện này với con gái, hắn cảm thấy không quá thoải mái, tuy vậy cuối cùng chính mình cũng không phải là đương sự, thế nên nó vẫn tốt hơn một chút: “Cái đó, nghe nói ngài khá hiểu biết về tin đồn 'Ngài Thủy Trụ có người ái mộ'… Không biết là ngài có thể kể cho chúng tôi nghe một chút về những điều ngài biết được hay không?”

Ngay lập tức, ngài Trùng Trụ đã sớm nhận được tin 'đúng lúc' xuất hiện ở cửa: “Ara ara, hình như vừa nghe được đề tài gì đó khá thú vị thì phải?”

“…”

Trong nháy mắt, Tomioka Giyuu hoá đá.

Tuy rằng hắn vốn dĩ là mặt không cảm xúc, cả người cứng đờ trong nháy mắt này hoàn toàn không thể nhận ra. Chỉ là những vị ở đây đều là những người có cảm quan nhạy bén hơn người, trừ bỏ thiếu nữ, những người khác đều nhận ra sự xấu hổ trong nháy mắt của hắn.

Hắn yên lặng quay đầu sang chỗ khác.

Tanjirou vốn rất quen thuộc vẻ mặt của hắn yên lặng thay hắn bi ai vài giây.

Quá thảm, ngài Giyuu…

Nhưng mà ngài Trùng Trụ cũng không định buông tha ngài Thủy Trụ dễ dàng như vậy. Nàng nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười điềm mỹ, cố ý kéo dài làn điệu ra mà hỏi:

“Hể ~ không lẽ tôi đến không đúng lúc sao? Tôi là người khách không được người chào đón sao?”

Tomioka Giyuu há miệng định đáp “Đúng”, nhưng thiếu nữ sớm đã khuất phục dưới da^ʍ uy của Trùng Trụ nhanh miệng đáp:

“Sao có thể như thế! Làm gì có đạo lý là không chào đón ngài Trùng Trụ!”

Thiếu nữ quỳ xuống vừa nhanh vừa mạnh vừa trơn tru khiến cho Zenitsu cũng phải khϊếp sợ.

Chỉ là ngẫm lại cẩn thận nghĩ lại, so với chính mình thì để nàng mở miệng càng thêm thích hợp, hắn cũng ngại ngùng ngậm miệng lại.

Tomioka Giyuu không thể không nuốt về lệnh đuổi khách sắp ra miệng, đành phải nhìn Trùng Trụ • Kochou Shinobu cứ thế mỉm cười gật đầu, ngồi ở mép giường như thể muốn tìm hiểu đến tận cùng mọi chuyện.

Tch, dù sao cũng là hiểu lầm… Tomioka Giyuu lặng lẽ ở trong tự mình an ủi, hiểu lầm chỉ cần điều tra sẽ lập tức cởi bỏ, hắn cũng thật sự không có đối tượng ái mộ, nàng muốn hiểu nhầm, vậy… vậy cứ để nàng hiểu nhầm vậy.

Hắn hít sâu một hơi mới quay đầu lại nói với thiếu nữ: “Cô nói đi.”

Thiếu nữ vội vàng gật đầu, đem mọi chuyện nói ra: “Mọi chuyện bắt đầu truyền từ giữa các Kasugai ——”

Kasugai, ý nghĩa như cái tên, là đội viên của Sát Quỷ Đội dùng để truyền tin, loài quạ đen kỳ diệu miệng có thể phun ra tiếng người. Mỗi thành viên của Sát Quỷ Đội đều có một con Kasugai, chỉ cần thông qua Kỳ kiểm tra cuối cùng, lập tức sẽ nhận được một con Kasugai của riêng mình. Dù có tiếp tục làm kiếm sĩ hay không, Kasugai cũng sẽ cùng mỗi đội viên đấy làm bạn đến suốt đời.

Kasugai không đơn giản chỉ là công cụ để truyền tin, quạ đen là một loài chim thông minh, chúng nó đều có ý nghĩ của riêng mình. Thế nên trừ những lúc tử tế truyền rất nhiều nhiệm vụ, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy chỉ truyền những tin tám lảm nhảm.

Hầu hết thời gian là những đề tài không đau không ngứa, chẳng hạn như gì mà thị trấn này nhà nào mì Soba thơm nhất, hoặc là thị trấn ở sau núi đang mở lễ hội này, với cả ai không quen ai rồi ai thích ai, gì đó.

Vừa nghe trong nháy mắt, Tanjirou lập tức gật gật đầu, Kasugai của hắn cũng thích nói mấy cái đó, thường ngày lúc lên đường ồn ào cũng có nói qua không ít.

“Cũng không biết truyền từ Kasugai nhà ai, tóm lại, chuyện này từ mấy ngày trước xuất hiện từ miệng của các Kasugai.”

“Nói cách khác, ngọn nguồn của mọi chuyện cô cũng không biết?” Kochou Shinobu là người đầu tiên lên tiếng. Nàng dùng ngón tay chóng cằm, hơi nhíu mày, “Cô chỉ nghe Kasugai của mình nói?”

“Không phải…” Thiếu nữ lắc đầu, “Là nghe đồng nghiệp của tôi nói, Kasugai của tôi còn chưa có nói.”

“Hể? Tại sao nó còn chưa nói?” Tanjirou khờ dại hỏi.

“Có biết đâu! Gọi nó tới hỏi chút đi!” Vừa nói, thiếu nữ búng tay một cái, chỉ một lúc, Kasugai của nàng lập tức chui vào từ cửa sổ.

Nhưng loài chim thông minh này vừa xem đến những người trong phòng, lập tức quay đầu muốn bỏ trốn. Thiếu nữ không chút lưu tình bóp lấy cổ của Kasugai: “… Chuyện ngài Thủy Trụ có đối tượng ái mộ quan trọng như thế tại sao ngươi lại không nói cho ta?”

Kasugai lập tức há mồm hô lớn: “Gϊếŧ —— gϊếŧ —— gϊếŧ chim rồi —— mau cứu mạng ——”

“Mau thành thật! Ta sẽ tha chết cho ngươi!”

Nhìn vẻ ngoài hung thần ác sát của thiếu nữ, Agatsuma Zenitsu trượt một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương. Chuntarou cũng bị bộ dạng khủng bố của nàng doạ sợ tới mức chui vào cổ áo của hắn run bần bật.

“Thật sự?”

“Thật sự!”

“Vậy ngươi buông tay trước đi!”

“Ngươi giỏi thì đừng trốn!”

Người này như thế nào lại biến quan hệ với Kasugai trở thành thế này… Quả thật chỉ có thể nói ma quỷ.

Đúng lúc này, thiếu nữ chuyển mắt hướng về phía Zenitsu ——

Zenitsu hoảng sợ: “… Hả? Nhìn tôi làm gì!”

“Đem cửa sổ đóng lại đi!”

“… Oh.” Hắn rụt rụt cổ, đem cửa sổ đóng lại cẩn thận, thiếu nữ rốt cuộc thả lỏng tay, héo úa bơ phờ Kasugai rung lên lông chim bị lộn xộn, mới gân cổ lên đáp: “Nói —— ngươi sẽ bóp chết ta —— không phải ngươi —— thích ngài Thủy Trụ sao ——”

Lần này, đến phiên thiếu nữ xấu hổ đến muốn tìm một căn phòng chui vào. Ngàn tính vạn tính, cũng không tính Kasugai của nàng sẽ nói như thế… A a a a a rốt cuộc làm gì mà bị công khai xử tội trước mặt chính chủ mà thổ lộ! Tay mới buông ra không được hai giây lại lần nữa bóp lấy cổ Kasugai: “… Câu cuối cùng có thể không nói! Bây giờ ta rất muốn bóp chết ngươi!”

“… Phụt.” x2

Kochou Shinobu cùng Agatsuma Zenitsu đều không thể nhịn được.

Nói thế nào đây, thật sự là quá buồn cười… Này thì làm sao mà người ta có thể nhịn được!

Lần đầu tiên bị tỏ tình thẳng mặt Tomioka Giyuu, trên mặt cũng nổi lên những tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Quả nhiên là thấy được trò hay rồi! Kochou Shinobu vô cùng hài lòng, chỉ là bây giờ ở điểm này nó dây dưa quá nhiều, đại khái sẽ doạ Tomioka Giyuu chạy mất, vì vậy nàng dứt khoát mở miệng, ho nhẹ hai tiếng vì che dấu ý cười, nói: “… Chuyện này, tạm thời bỏ qua đi, thế, do Kasugai nhà ai truyền ra vậy?”

Thiếu nữ lúc này mới buông lỏng tay ra, “… Còn không mau trả lời câu hỏi của ngài Trùng Trụ!”

Kasugai nhìn về thiếu nữ đầy ai oán, xong không chút tình nguyện đáp: “Là nghe nhà XXX —— nói ——”

Cái tên kia, thiếu nữ vừa nghe xong, là một vị đồng nghiệp trong Ẩn.

“Người nọ hiện giờ đang ở đâu?”

“Tây nam —— ngoài bảy dặm —— thị trấn ——”

Tới lúc này, nhìn có vẻ như muốn đi tìm con Kasugai kia mới biết được kẻ tiết lộ là ai.

Vì vậy thiếu nữ quay đầu, nhìn về phía Thủy Trụ cùng Trùng Trụ: “… Thế, có muốn tìm hắn hỏi một chút hay không?”

Kochou Shinobu gật đầu, “Đi thôi! Dù sao bảy dặm cũng không xa, coi như là huấn luyện vậy?”

Tomioka Giyuu cũng không phản đối.

Agatsuma Zenitsu co rút khoé miệng, bảy dặm sao, không bao xa… Hắn ngượng ngùng cười, “Chuyện này chắc cũng không liên quan đến tôi, có thể không đi được không?”

Thiếu nữ lập tức đưa đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

Hắn sợ tới mức lại rụt rụt cổ, lập tức mở miệng, “Tốt thôi… Tôi đi là được chứ gì!”

Nhìn bộ dáng túng vận tốc ánh sáng nhận lời của hắn, Kochou Shinobu ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Ara, hoá ra không phải chỉ có một tuồng kịch ~

Lời tác giả: Sắp hết.

Thêm Bình Luận