Chương 3
Edit: Bông.
Beta: Kall.
–o0o–
Sau khi chạy như điên ra khỏi hai ngọn núi, hai người rốt cuộc tìm được một ngôi miếu đổ nát trong rừng.
Thiếu nữ làm giường bằng rơm cho Zenitsu sau đó ra ngoài dùng kĩ năng ném đá bách phát bách trúng của mình săn được hai con thỏ hoang, khiến Chuntaro làm tổ trên đầu Zenitsu sợ tới mức run bần bật.
Cặp đôi chủ nhân và quạ kasugai này — không đúng, sẻ kasugai — có bộ dạng nhát gan giống nhau như đúc, làm cô nhịn không được bật cười một tiếng, “Yên tâm đi Chuntaro, không đem mày nướng ăn đâu mà lo!”
“Cả tay cô toàn là máu thì nói kiểu ấy sẽ thuyết phục được ai cơ chứ!”
“Chϊếp chϊếp chϊếp!”
Chớp mắt, một người một chim đều bị đánh u đầu.
“Léo nhéo cái gì! Nghĩ lại xem tôi chuẩn bị bữa tối cho ai hả!!!”
Zenitsu rấm rứt khóc.
Chỉ trong chốc lát, thỏ hoang đã nướng xong. Thiếu nữ dứt khoát xé một cái chân thỏ to mọng béo ngậy đưa cho Zenitsu, “Ăn đi”, sau đó lại lấy ra từ trong túi một miếng cơm nắm, vo một ít trong lòng bàn tay và đưa tới trước mặt Chuntaro: “Đây là phần của mày.”
Vừa mới gặm một miếng thịt thỏ, Zenitsu sửng sốt: “Ủa? Tôi tưởng cô không mang theo thức ăn nên mới ra ngoài săn thỏ, hoá ra là có mang cơm nắm à? Làm chi phiền thế? Chúng ta cứ ăn cơm nắm là được mà?”
Nghe vậy, thiếu nữ hung hăng trừng cậu một cái, “Anh nghĩ tôi vì ai mà phải làm chuyện phiền phức như vậy… Để ý thân thể của mình một chút đi! Anh vẫn đang dưỡng thương, phải ăn thức ăn nhiều dinh dưỡng mới tốt chứ!”
“… Úi!” Zenitsu ăn giáo huấn lập tức rụt cổ, dùng chân thỏ bịt miệng chính mình.
Vừa nhai chân thỏ bóng nhẫy tươi ngon, Zenitsu vừa nghĩ, cô gái này hình như… cũng không đáng sợ lắm.
Hai ngày sau, thiếu nữ phát hiện Agatsuma Zenitsu vào lúc uống thuốc sẽ không bao giờ khóc lóc ăn vạ — tuy rằng lúc đó vẻ mặt của cậu ta vẫn sẽ nhăn nhó rất khó coi nhưng ít nhất là không giãy giụa chạy trốn, kêu gào cô là ma quỷ.
Cô vỗ vỗ vai Zenitsu gật gù khen ngợi: “Gần đây biểu hiện cũng không tệ, thưởng cho anh một chút!” Nói xong cô lấy trong túi ra một bọc kẹo konpeito nhỏ, đổ mấy viên ra lòng bàn tay Zenitsu.
Nhìn mấy viên kẹo hình ngôi sao trong tay, Zenitsu có hơi bất ngờ: “… Cô lúc nào cũng mang theo kẹo?”
“Không, mua ở làng dưới chân núi đấy.”
“…”
Ra là ở chân núi có làng! Vậy sao không dẫn cậu đến ở nhà trọ trong làng chứ!! Cứ phải ở cái miếu nát này là sao!
Dường như hiểu được biểu cảm của cậu, thiếu nữ trợn to mắt trừng cậu một cái, “Anh nghĩ cái gì thế! Tôi cũng vừa phát hiện ra thôi! Nếu biết sớm hơn thì đã không ở chỗ này lâu như vậy rồi!”
Zenitsu chột dạ rụt cổ. Cũng đúng ha, cậu ít ra còn có đống rơm rạ, cô thì cái gì cũng không có. Phải nghỉ lại ở nơi tồi tàn thế này, nghĩ thế nào cũng là cô khó chịu hơn chứ.
Sau khi thiếu nữ xác nhận vết thương của Zenitsu đã khỏi hẳn, cô liền không đi cùng cậu nữa mà để cậu xuống núi tìm làng một mình.
Thân ảnh của cô nhanh chóng biến mất trong rừng núi trùng trùng, Agatsuma Zenitsu bỗng cảm thấy hơi tịch mịch — sau này lại phải độc hành rồi.
Tuy rằng ngoài miệng than thở cô thật phiền, nhưng… Thực ra ồn ào nhốn nháo chút cũng không có gì không tốt.
—
Đi qua vài ngôi làng và gϊếŧ chết hai ba con quỷ, Zenitsu đã mạnh lên không ít, nên sẽ không dễ dàng bị trọng thương nữa.
Mặc dù vậy, cậu vẫn gặp lại Tanjirou, người giống mình, vừa mới hồi phục và đã sẵn sàng tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Gặp lại nhau cả hai đều rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, được dịp hiếm hoi nên xa xỉ một chút, mua một đĩa bánh bao rót hai ly trà nóng và ngồi ngoài cửa tiệm đồ ăn vặt bắt đầu hàn huyên. Hỏi han tình hình lẫn nhau xong, Tanjirou rất vô tư hỏi: “Đúng rồi, cô gái kia không tiếp tục làm khó dễ cậu chứ?”
“… Không.” Zenitsu lắc lắc đầu. Đừng nói là khó dễ, cô ta quả thực giống như bốc hơi khỏi trần gian, từ hồi từ biệt nhau ở ngôi miếu hoang đó cậu kêu gào đến mấy cũng không chịu ló mặt. Cho dù đêm hôm khuya khoắt trèo đèo lội suối một mình sợ tới mức kêu cha gọi mẹ vái trời vái phật, người con gái có ý chí sắt đá đó… cũng chưa từng xuất hiện.
“Không thì tốt rồi!” Tanjirou vui vẻ từ đáy lòng mà hoàn toàn không nhận ra chút tiếc nuối trong giọng điệu của Zenitsu, “Đối với các đồng đội hậu phương, quả nhiên là vẫn nên hoà thuận mới đúng nhỉ! Cậu cũng đừng lo lắng quá, nếu lần sau cô ấy còn có thư từ muốn cậu đi giao giúp thì đừng khách khí với mình nhé!”
“Ừ…” Zenitsu gật gật đầu, dường như có chút lơ đãng. Nếu Tanjirou nói thế ngay từ đầu, cậu nhất định sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt quỳ xuống ôm đùi Tanjirou gọi cha ơi, nhưng bây giờ thì, cậu ấy vậy mà lại không hề để tâm.
Vì sao vậy nhỉ? Có lẽ là vì thiếu nữ chưa đến đưa cho cậu phong thư tình thứ ba, hoặc là vì… Không, không còn nguyên nhân nào khác.
—
Mấy ngày sau, Zenitsu lại gặp quỷ.
Trận chiến lần này so với mấy lần trước khó khăn hơn nhiều.
Có lẽ là do các vết thương ẩn tích luỹ từ vài lần trước còn chưa khỏi hoàn toàn hoặc là vì lần này quỷ tập kích bất ngờ không kịp trở tay, tóm lại, lần này chỉ có thể xem như là thắng suýt soát.
Trước khi mất đi ý thức, cậu mơ hồ thấy được một bóng dáng màu đen đang khom lưng vươn tay về phía cậu.
Cô đã đến rồi à… Trễ quá, không thể tới sớm một chút sao? Muộn chút nữa tôi có thể mất máu mà chết đấy…
Không biết bao nhiêu lời oán trách muốn nói, nhưng đến cả sức để mở miệng cậu cũng chẳng có, cứ như thế mà lâm vào hôn mê—— Cùng với cảm giác yên tâm không rõ từ đâu đến.
Khi tỉnh lại, giống y như Zenitsu dự đoán, cậu lại về đến trang viên hồ điệp.
Thiếu nữ ngồi ở mép giường như đang canh gác.
Một tay chống cằm, cô ghét bỏ mỉa mai: “Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à?”
“Hê hê.” Zenitsu cười gượng gãi gãi đầu, “Lần này lại vất vả cho cô rồi…”
“Nói đúng lắm!” Thiếu nữ nhích lại gần thân thiết vỗ vỗ vai cậu, thấy cậu không lộ ra biểu cảm đau đớn gì, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, “Cũng được nhở, lần này hồi phục nhanh đấy… Cơ mà tôi hỏi anh, chuyện lần này là thế nào? Đối phó với quỷ cỡ ấy sao có thể bị thương nặng đến vậy?”
“Chỉ là sơ ý ấy mà…” Zenitsu gượng gạo cười ha ha, tuy rằng thiếu nữ nói thế này là nghi ngờ năng lực của cậu, nhưng… dù sao cũng là quan tâm, lạ là cậu cảm thấy cũng không tệ lắm, “Hơn nữa có cô đi theo mà!”
“… Hả? Ý anh là lỗi tại tôi?” Thấy thiếu nữ nháy mắt liền thay đổi vẻ mặt Zenitsu vội vàng cười làm lành xua tay: “Không không không không có không có! Tôi làm sao dám… Là bản thân tôi lơ là!”
“Hừ, thế còn được.” Cô lúc này mới vừa lòng ngồi lên ghế, hạ nắm đấm to như bao cát xuống.
Ngay khi Zenitsu vì tránh được một kiếp mà thở phào nhẹ nhõm, cô lại lấy trong áo ra một phong thư tình thắt hoa nhỏ màu hồng phấn, “Lần này cũng nhờ cậy anh, đây là thư tình cho Phong trụ đại nhân!”
End chapter 3.