Chương 16: Chúng ta chỉ có mối quan hệ kinh tế thôi sao?

Lúc mới kết hôn, họ cũng từng có những ngày mật ngọt, chủ yếu là sự hòa hợp về thể xác, và bà nội cũng rất tốt với cô. Chỉ cần Lộ Dao Ninh muốn, cô có thể làm cho bất kỳ ai yêu quý mình.

Chỉ là đôi răng nanh không thể giấu mãi. Lộ Dao Ninh được Giang Lạc Thành nuôi dưỡng đến mức kiêu căng, dần dần bộc lộ một phong thái hoàn toàn khác so với trước khi kết hôn, rạng ngời và sắc bén.

Anh phát hiện ra sự thay đổi của cô, không cảm thấy thất vọng hay kháng cự, ngược lại còn âm thầm đối phó. Họ từ chỗ vờ vĩnh tình cảm trở thành mối quan hệ đối địch ngấm ngầm, người ngoài không nhận ra, chỉ có họ mới hiểu rõ.

Đấu đá với người khác có thể kí©h thí©ɧ sự gia tăng adrenaline(), còn hơn cả việc làʍ t̠ìиɦ, và đấu với Giang Lạc Thành càng thêm phần hứng thú. Một đối thủ tài giỏi có thể kí©h thí©ɧ cảm giác thành tựu. Nếu không phải vì gần như bị cuốn hút và nghiện cảm giác này, Lộ Dao Ninh đã sớm thực hiện kế hoạch ly hôn.

Lẽ ra cô nên ngoan ngoãn đến cùng, lặng lẽ chia phần của anh, bước lên cao hơn trên đầu anh. Lộ Dao Ninh đương nhiên có khả năng khiến người ta ly hôn rồi vẫn nhớ nhung mình. Đàn ông không khó hiểu, cô biết họ thích gì.

Nhưng cô không thể kiềm chế được.

Đối mặt với Giang Lạc Thành, cô không thể không muốn chiến thắng, không thể không bộc lộ bản chất thật của mình, cắn mạnh một phát rồi đắc ý khoe khoang.

Vì vậy, cô tuyên bố ly hôn, mang theo luật sư đối đầu với anh. Cô không chỉ muốn thắng, mà còn muốn thắng một cách rõ ràng, công khai ngay trước mặt Giang Lạc Thành.

Nhưng cô chỉ vì muốn chiến thắng thôi sao?

Lộ Dao Ninh thực sự không rõ, suy nghĩ của cô có chút hỗn độn, có lẽ là do đã uống rượu. Họ từ hội nghị thượng đỉnh trở về nhà, tắm rửa, thay áo choàng ngủ, mở một chai rượu vang và uống cạn, rồi mở thêm một chai nữa. Với tửu lượng của cô, chưa đến mức say, chỉ là hơi chếnh choáng do hơi ấm của phòng tắm.

Rượu còn đọng trên môi, đầu óc có chút trống rỗng, Giang Lạc Thành kéo eo cô, cũng uống một ngụm rượu vang súc miệng nhưng không nhổ ra, nuốt xuống hết, yết hầu chuyển động. Lộ Dao Ninh ôm lấy anh, áp sát, Giang Lạc Thành cười khàn khàn: "Hôm nay chủ động thế?"

"Đã lâu không có." Cô vùng vẫy trong lòng anh, mắt mơ màng đượm hơi sương, quyến rũ mê hồn. Rất nhanh, cô được đẩy lên giường, chìm vào sự mềm mại và cuồng loạn.

"Lần trước, khi bàn về ly hôn, không tính sao?"

"Vậy thì chỉ một lần." Cô nhắm mắt thật chặt, suy nghĩ đứt đoạn, "Nhưng đã mấy tháng rồi..."

"Là lỗi của tôi sao? Em cứ muốn chiến tranh lạnh với tôi, cứ muốn ly hôn, em có nỡ không?" Giang Lạc Thành nói khẽ, "Ninh Ninh, tôi không nỡ."

"Tôi... không biết."

Suy nghĩ có chút rời rạc, trong cơn hỗn loạn cô cũng không rõ mình đang nói gì. Con người khó tránh khỏi bị cuốn vào du͙© vọиɠ, khi lý trí bị vứt bỏ, chẳng khác gì loài động vật. Những lời nói của đàn ông trên giường không đáng tin, phụ nữ cũng vậy.

Vậy thì tạm thời gác lại mọi thứ, để làn sóng rửa trôi khắp cơ thể, để lỗ chân lông mở ra hết, để cánh buồm phấp phới trong sóng gió, để não bộ từ bỏ việc kiểm soát cơ thể, để cơ thể tự kiểm soát mình.

Lộ Dao Ninh khẽ rêи ɾỉ: "Không nỡ."

Như một cây cầu kết nối, gắn kết chặt chẽ với nhau, giống như một vòng tròn hoàn chỉnh. Lúc này, việc hôn nhau giống như muốn hòa vào nhau, trọn vẹn và chặt chẽ.

Không có một kẽ hở, nhịp tim cũng hòa quyện vào nhau. Giang Lạc Thành cảm nhận được tình yêu bao trùm, hân hoan ôm chặt eo thon của cô, lưu luyến hôn lên khóe môi cô.

"Đừng làm loạn với tôi nữa, được không?"

Lộ Dao Ninh toàn thân mềm nhũn, lười biếng tựa vào vai Giang Lạc Thành, nghe thấy câu này mà không phản ứng. Hiện tại, cô không muốn tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn thả lỏng hoàn toàn trong biển cả.

Nhưng Giang Lạc Thành không buông tha cho cô. Anh rút ra, vứt bαo ©αo sυ đi, đơn giản dọn dẹp rồi quay lại ôm cô, nói vài lời ngọt ngào, những lời dễ nghe. Lộ Dao Ninh không kiên nhẫn, giọng lẫn chút trách móc: "Chúng ta bây giờ như thế này có khác gì ly hôn?" Vừa nói cô vừa không động đậy, vẫn mềm nhũn trong vòng tay anh. Giang Lạc Thành một tay đỡ cô, một tay từ ngăn bí mật đầu giường lấy ra một cái hộp, mở ra lấy thứ bên trong, giọng dịu dàng: "Đương nhiên là khác."

"Khác gì chứ." Lộ Dao Ninh nói, "Ly hôn rồi thì quan hệ kinh tế cũng cắt đứt, sau này đường ai nấy đi."

"Chúng ta chẳng lẽ chỉ có quan hệ kinh tế thôi sao?"

Lộ Dao Ninh im lặng.

Một lúc sau, cô lên tiếng: "Lúc đầu..."

"Nhắc lại chuyện cũ làm gì." Anh như muốn nhắc nhở cô về sự thật pháp lý rõ ràng, từ từ nói, "Chúng ta đã kết hôn rồi, được một thời gian dài rồi."

"Chúng ta có giống như đã kết hôn lâu rồi không?"

Thực ra cô không biết, cô không biết hôn nhân của những người khác trên thế giới này thế nào, hoặc hôn nhân nên thế nào.

Hôn nhân của bố mẹ cô là một mối quan hệ khó nói, rất khó được gọi là hôn nhân, còn bố của Giang Lạc Thành thì mất sớm, mẹ anh thì không biết tung tích, sau khi về nhà họ Giang, chỉ có một bà cụ cô đơn, cũng ít khi nhắc đến con trai và con dâu.

Vì vậy, dù tốt hay xấu, Lộ Dao Ninh chưa từng thấy một mối quan hệ hôn nhân thực sự ở cự ly gần, nên làm sao cô biết được?

Không ai dạy cô, mà cô cũng không cần phải học.

Tình yêu và hôn nhân không phải là điều thiết yếu trong cuộc sống, nếu không có cũng không chết được.

"Chúng ta từ nay về sau đều đeo nhẫn." Giang Lạc Thành nói vậy, đưa tay ra cho cô xem. Lộ Dao Ninh ngơ ngác nhìn một lúc, mới nhớ ra đó là gì - đó là chiếc nhẫn họ đã cùng chọn khi kết hôn, không phải chiếc lấp lánh mua ở nhà đấu giá, mà là chiếc được đặt trong hộp nhung khi cử hành hôn lễ, nhìn vào mắt nhau và đeo cho nhau khi đọc lời thề.

Lộ Dao Ninh cúi mắt nhìn chiếc nhẫn.

“Chúng ta kết hôn đâu phải vì…”

“Nếu em vì điều này mà muốn ly hôn,” Giang Lạc Thành nói, “Ninh Ninh, tôi yêu em, tôi thật sự yêu em.”

“Lời này anh đã nói với bao nhiêu người rồi?” Cô nghi ngờ anh đã say, uống nhiều, muốn tỏ ra sâu sắc. Cô ngước lên nhìn, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm, như thật như ảo.

Biểu cảm của anh lúc này rất khác với ban ngày, hôm nay anh cũng uống không ít.

Người không nên chìm vào ảo giác, Lộ Dao Ninh nghĩ, Giang Lạc Thành đã từng có nhiều phụ nữ như vậy, cô không thể tự tin mình đặc biệt và quan trọng đến thế.

Nhưng Giang Lạc Thành nói: “Chỉ có em, tôi chỉ cưới một mình em.”

Cô không tin, dù đó là một sự thật không thể chối cãi, nhưng tình yêu và hôn nhân có được chứng minh như vậy không?

Lộ Dao Ninh khó lòng tin tưởng rằng phương trình đó đúng, cô lại nhìn chiếc nhẫn - kiểu dáng rất đơn giản, có một viên kim cương nhỏ ở phần khung, khắc tên viết tắt của cả hai bằng chữ hoa, cô nhớ lại vài chuyện, cảm thấy Giang Lạc Thành cũng rất chu đáo. Khi bị anh ôm từ phía sau, cô gần như bị lay động, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng phả vào tai cô.

Đó là một cảm giác tim ngừng đập, như choáng váng, bị bao trùm bởi một sự nhiệt thành, như ngâm mình trong suối nước nóng, như được người khác trân trọng và yêu thương hết mực, như bị rượu làm cho say, lười biếng không muốn nghĩ gì, không muốn làm gì, chỉ muốn giao phó bản thân cho đối phương.

Giang Lạc Thành ôm cô, nắm lấy ngón tay mềm mại, từng chút một đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay, vừa vặn dừng lại ở gốc ngón tay, anh hôn cô, hôn xương quai xanh và mắt cô, môi kề tai nói lời yêu thương.

“Tôi yêu em, em cũng nói một câu cho tôi nghe, được không?”

Ngón tay đeo nhẫn đan vào nhau với ngón tay người phía sau, môi mềm nhẹ mở, cô trong sự ngọt ngào bao phủ, ngập tràn và mơ hồ, nói lên một từ, cảm nhận rượu cồn bốc lên, hình ảnh và bóng dáng của đối phương dần mờ đi.

“Tôi…”

Cô nhắm mắt lại.

—--

() Chú thích:

Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một hormone do tuyến thượng thận tiết ra, có vai trò quan trọng trong phản ứng "chiến đấu hay chạy trốn" của cơ thể. Khi adrenaline gia tăng, cơ thể sẽ có các biểu hiện như: tim đập nhanh hơn, hô hấp tăng cường, đồng tử giãn ra, tăng cường lưu thông máu đến cơ bắp, tăng cường sự tỉnh táo và khả năng phản ứng. Cảm giác này thường xảy ra trong các tình huống căng thẳng, nguy hiểm hoặc hưng phấn, giúp cơ thể chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với thách thức.