Vương Liên Hoa cười to, trong mắt ba phần mỉa mai, đôi mắt phong lưu đào hoa giờ tràn ngập đùa cợt.
” Thẩm Lãng, ngươi đang bố thí sao?”
Thẩm Lãng vẫn nhìn y như trước, trong đôi mắt bình tĩnh kia chỉ có một tia cười nhạt.
“Ta tự nói với mình, hoặc là cứu ngươi, hoặc là gϊếŧ ngươi.”
Vương Liên Hoa chọn mi cười lạnh: “Nguyên lai Thẩm đại hiệp ngươi cũng sợ ta sẽ trợ giúp người Đông Doanh làm hại trung nguyên.”
Thẩm Lãng bình tĩnh lắc đầu, nói: “Chỉ có như vậy, Đường Thiên Hàng mới không thể tái thương tổn ngươi.”
Vương Liên Hoa sửng sốt, sau một lúc mới nói: “Vì sao lại phải gϊếŧ ta?”
Thẩm Lãng lại lắc đầu: “Nếu chúng ta đều chết, ngươi sẽ bị bêu danh. Ta sống, có thể phá tan hết mọi chỉ trích tội danh của ngươi, như vậy ngươi có thể tự do.”
Hắn cười nhợt nhạt yên tĩnh, ôn nhu trước sau như một.
Vương Liên Hoa kinh ngạc nhìn hắn, giống như từ trong đôi mắt sáng ngời kia nhìn thấy cả biển rộng.
” Thẩm Lãng, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ cho chính mình.”
Hoàng hôn dần dần trầm, có vài con chim bay ngang qua đầu họ, lưu lại một tràn tiếng kêu. Thẩm Lãng giương mắt nhìn lên, làm cho ánh sáng hôn ám đạm màu phủ kín mặt hắn, thở dài thật mạnh: “May mắn ngươi còn sống.”
Vương Liên Hoa quay đầu đi, làm cho gió thổi vào mắt, hơi chua xót, lại khinh thường nói: “Ta đương nhiên còn sống! Chờ ngày nào đó ngươi qua đời, ta còn phải mang rượu ngon tới mộ phần của ngươi tự ẩm tự nhạc, cho ngươi thèm chết.”
Thẩm Lãng thu hồi ánh mắt, cười nhìn y: “Vương công tử từng nói chờ giải quyết chuyện bảo đồ xong sẽ mời ta uống rượu ba ngày ba đêm, có còn nhớ không?”
Vương Liên Hoa tức giận nói: “Đã quên.”
Thẩm Lãng không khỏi bật cười.
Vương Liên Hoa trừng hắn: “Ngươi cười cái gì?”
Thẩm Lãng cười:
“Ngươi a vĩnh viễn đều là tâm tính tiểu hài tử.”
Vương Liên Hoa giận, gào lên: “Thẩm Lãng, ngươi có ý gì? Có tin ta một cước đá ngươi xuống biển hay không hả?”
Nói xong còn thật sự nhấc chân đá hắn, nhưng chỉ mới chạm vào áo hắn đã nghe hắn “Ôi!” một tiếng, ôm chặt bả vai khụy lưng xuống. Vương Liên Hoa nóng vội đỡ lấy hắn: “Làm sao vậy? Đυ.ng tới miệng vết thương
sao? Để ta xem xem... “
Thẩm Lãng ngẩng đầu, cười đắc ý.
“Ngươi…!”
Vương Liên Hoa đỏ mặt, làm bộ muốn cho hắn một chưởng, nhưng chợt nhớ hắn còn có thương tích trên người đành bất đắc dĩ oán hận xoay người, nhảy xuống khỏi phiến đá.
Thủy triều xuống, mấy con tiểu cua đỏ đỏ bò trên mặt cát, lưu lại một con đường nhợt nhạt. Vương Liên Hoa đứng đón gió, bạch y trong trẻo nhưng lạnh lùng, tóc dài đen nhánh, bay múa trong gió trời chiều, trong thiên địa giống như chỉ còn lại một mình thân ảnh cao ngạo thanh tuyệt này. Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn, hơi chút ngây ngốc.
“Thẩm Lãng.” Vương Liên Hoa đột nhiện gọi hắn.
Thẩm Lãng lấy lại *** thần: “A?”
“Kiếm của ngươi đâu?”
“Để trong sơn động.”
“Giúp ta xóa nó.”
Thẩm Lãng sợ run lên: “Cái gì?”
Vương Liên Hoa xoay người nhìn hắn, gằn từng chữ: “Dùng kiếm của ngươi, xóa bỏ dấu ấn Đường Thiên Hàng để lại này.”
Cắt nó đi hoàn toán, để nó hoàn toàn biến thành vết thương do ngươi tạo ra.
Thẩm Lãng, chỉ có ngươi, trên đời này chỉ có ngươi mới có thể tẩy đi sỉ nhục này.
Tay chậm rãi chạm lên vai phải, chỉ vừa chạm nhẹ vào, sự chán ghét đã nổi đầy đáy mắt. Thẩm Lãng đi đến cạnh y, đem tay kia nắm chặt trong tay mình, vén lên sợi tóc dính trên mặt y, mềm nhẹ cười, gật đầu.
“Hảo.”
Sơn động.
Dây leo xanh lục như vải mành, ánh trăng như chiếc lưới nhạt màu, ánh lửa lúc sáng lúc tối, tối mà ấm áp.
Thẩm Lãng đưa kiếm vào trong lửa, *** tế hơ nóng nó. Bảo kiếm này đã bồi hắn mấy năm nay, từng làm cho không biết bao nhiêu ác nhân nghe tên sợ mất mật, giờ lạc tới đảo hoang không những dùng làm dao gϊếŧ thịt đốn củi, giờ còn đảm nhiệm luôn công cụ cắt thịt tước cốt, thật sự là chuyện đùa nhạt nhất xưa nay. Bất giác thấy thật hảo ngoạn, lắc đầu cười khẽ
một tiếng.
Vương Liên Hoa ổn định ngồi trước mặt hắn, đột nhiên xoay người đối diện với hắn, muốn nói lại thôi.
Y luôn luôn sợ đau, cứ thế này cắt đi một miếng thịt lớn, đừng nói là Vương Liên Hoa y được nuông chiều từ bé, ngay cả Thẩm Lãng còn chưa chắt chịu được. Than nhẹ một tiếng, đem y ấn vào lòng mình, trầm thấp nói: “Không phải sợ, rất nhanh liền hảo.”
Kéo xuống vạt áo vai phải, lộ ra miệng vết thương kia, sợ run hồi lâu, cắn răng đem kiếm đâm xuống.
Hắn mặc dù xuống tay vừa mau vừa ngoan, nhưng vẫn khiến Vương Liên Hoa đau tới kêu thảm, tiếp theo cắn chặt ống tay áo, cố không kêu tiếng nào nữa, mồ hôi lạnh đầy mặt, cả người run rẩy, cơ hồ muốn ngất đi. Thẳng tới khi kiếm rời đi thân thể, y mới từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cả người yếu nhược ngã xuống.
Thẩm Lãng sớm đã chuẩn bị tốt dược thảo, nhanh chóng đắm lên miệng vết thương đằm đìa máu tươi.
Đảo này khí hậu ấm áp, có rất nhiều kì hoa dị thảo sinh trưởng, Vương Liên Hoa lại thông hiểu y lý, máu chỉ trong chốc lát đã ngừng.
Thẩm Lãng để y dựa vào người mình, đau lòng hỏi: “Ngươi thế nào?”
Vương Liên Hoa tức giận trả lời: “Đã chết.”
Thẩm Lãng bật cười, cẩn thận né qua miệng vết thương, đem y ôm càng chặt.
“Giờ ngay cả vị trí miệng vết thương chúng ta đều giống nhau.” Vương Liên Hoa đưa tay mơn trớn đầu vai phải của hắn, cúi đầu nói.
Ngón tay thon dài *** tế, mịn màng nhẵn nhụi, dưới ánh lửa như được chạm khắc từ băng, cảm xúc mịn màng kia xuyên thấu qua quần áo chạm tới đáy lòng, giống như có một ngọn lửa nho nhỏ dấy lên dưới ngón tay kia.
Thẩm Lãng miệng khô lưỡi nóng, bắt lấy cái tay không an phận kia, thanh âm ám ách: “Nhanh nghỉ ngơi đi.”
Vương Liên Hoa nghe lời nhắm mắt lại, giống như đứa nhỏ vùi vào lòng ngực hắn, y đã mệt muốn chết, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Nếu có thể bỏ xuống mọi thị phi ân oán, giờ phút bên nhau trở thành vĩnh hằng, nhân sinh còn gì cầu mong hơn.
Cố tình lại không thể bỏ xuống.
Trách nhiệm cũng tốt, đạo nghĩa cũng tốt, đều gánh trên vai hắn, sao có thể bỏ xuống dễ dàng như vậy.
Thẩm Lãng tựa người vào thạch bích, nhếch miệng cười chua xót.
Có đôi khi, thật hy vọng mình có thể ích kỷ một chút, cái gì cũng không cần trông nom, cái gì cũng không cần nghĩ tới, cùng nhau lưu lạc thiên nhai, cố tự tiêu dao.
Nhưng nếu thật như thế, Thẩm Lãng còn là Thẩm Lãng sao?
Thôi, thôi.
Có thể có được chút im lặng của thời khắc này, đã là thiên đại ban ân rồi, quý trọng, liền hảo…
Mười một tháng chín.
Chân núi núi Thiểu Thất.
Chu Thất Thất thay một thân nam trang, cùng Hùng Miêu Nhi
với các tân khách khác lên núi.
Bọn họ chân trước vừa
qua Giải Kiếm đình, sau lưng đã có người đem hành tung của họ báo cho Đường Thiên Hàng đang ở khách *** trong một trấn nhỏ dưới chân núi.
“Nguyên lai Thẩm phu nhân đã tới.”
Đang gọt táo, tâm tình Đường Thiên Hàng tựa hồ không tồi, “Những người nên tới
đã tới đông đủ, đợt này thật sự rất phấn khích.” Há miệng cắn một miếng, hỏi: “Vị Thẩm tiểu thiếu gia kia sao rồi?”
Lam Tuyết nhìn vào buồng trong, đáp: “Còn đang ngủ, Ô Khốc đang trông chừng hắn.”
Đường Thiên Hàng nằm nghiên trên ghế, hứng thú nói: “Nghe nói đứa bé kia là tự nguyện cùng Ô Khốc đi?
Lam Tuyết gật đầu: “Hắn lấy mình đổi một mạng của Chu Phú Quý.”
“Rất giỏi a, chưa tới bốn tuổi, cư nhiên đã có đảm lượng như vậy, thật không hổ danh là hài tử của Thẩm Lãng.” Đường Thiên Hàng thưởng thức chủy thủ trong tay, lại bắt đầu gọt quả táo không còn chút vỏ nào, “Chờ hắn trưởng thành, nhất định trở thành đại họa trong lòng. Mầm vạ này, nên một đao chém sạch sẽ, một cái cũng không được lưu lại!”
Tay dùng chút lực, đã đem quả táo bổ làm đôi, tiện đà hỏi lại: “Đêm nay dùng ám hiệu liên hệ toàn bộ người của ta, ta muốn cùng Thẩm đại hiệp ngoạn một trò chơi thật thú vị.”