Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 44: Hẻm Ross (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chung kết cuộc thi Miss Chinatown được cử hành tại quảng trường lộ thiên bên ngoài “Tòa báo Thiếu niên Trung Quốc buổi sáng”. Trước lúc này, mỗi một thí sinh đều chuẩn bị màn diễn thuyết bằng tiếng Anh không quá dài, và MC còn đến sân khấu phỏng vấn tại chỗ, đáng tiếc Hoài Chân và Ceasar đã bỏ lỡ.

Hai người ngồi trên ghế cuối quảng trường, đằng sau đó nữa là người xem cùng cảnh sát bảo vệ trật tự. Cuộc thi đã đến tiết mục cuối cùng, mấy đứa nhóc bán báo phát phiếu bầu cũng đã rời sân, chứng tỏ giờ có muốn bình bầu cũng không vớt vát được gì.

Công ty thuốc lá ở phố người Hoa là nhà tài trợ Trung Quốc cho cuộc thi sắc đẹp lần này. Hoa khôi chiến thắng cuộc thi sẽ là hình ảnh đại diện thuốc lá trong năm 1931, cả hai bên đều có lợi. Lúc vào sân, tất cả cánh đàn ông đều nhận được một hộp thuốc lá hiệu “mỹ nhân Trung Quốc” miễn phí, trên gói thuốc có bức chân dung của người chiến thắng cuộc thi sắc đẹp năm ngoái.

Hoài Chân khó khăn xuyên qua đám đông nhìn hai mươi tư cô gái mặc sườn xám ở trên sân khấu. Vốn định thưởng thức phong thái giai nhân, đáng tiếc đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Các cô gái trên đó ai cũng mặc sườn xám, cùng để một kiểu tóc tương tự nhau, động tác rất nhẹ nhàng, cùng mỉm cười dịu dàng. Ngay cả Hoài Chân cũng không cách nào ráp người vào đúng tên được, cô rất nghi ngờ rốt cuộc mấy phú thương người da trắng kia dựa vào đâu mà chi ra số phiếu bầu lớn như vậy.

Một lúc sau, cô nghe Ceasar hỏi, “Cô không tính giới thiệu gì với người ngoại quốc hết hả?”

“Tiền đề là người đó phải có hứng thú đã. Nhìn anh không giống người như vậy.” Hoài Chân đáp.

“Sorry for that.” Anh thành khẩn nói.

“Dĩ nhiên anh có thể không có hứng thú, vì tôi cũng không hứng thú mấy về nước Mỹ. May mắn là ngoài việc học lịch sử ở trường thì không có người Mỹ nào cầm súng dí vào đầu tôi, bắt tôi nghe kể về văn hóa nước Mỹ cả.”

“Nhưng vài người trong chúng tôi sẽ chĩa súng vào đầu cô nói người Hoa thật khiến người ta ghét.”

“Đúng thế. Dù hai bên đều không hiểu nhau, nhưng lúc nào các anh cũng có cảm giác nổi trội hơn.”

Anh bật cười, “Vì phủ nhận mình dốt nát, tôi cảm thấy bây giờ cần phải bày tỏ chút hứng thú.”

Hoài Chân lại bị anh chọc cười, bởi vì anh thật sự nghiêm túc đọc chữ trên bao thuốc lá.

Tuy cô không cảm thấy anh có hứng thú thật, nhưng cũng không đến nỗi phải nghiêm túc suy nghĩ về cộng đồng người Hoa này.

Anh như cậu thiếu niên phản nghịch điển hình, có rất nhiều suy nghĩ cực đoan, là người rất giàu tình cảm. Có lẽ anh chính kiểu học sinh làm giáo viên nhức đầu nhất, cầm đầu làm chuyện xấu, thành tích học tập kém, nhưng lại không thể phủ nhận trí thông minh tuyệt đỉnh của anh.

Ông già người Hoa hói đầu đội mũ chóp cao đọc phiếu, dùng tiếng Anh kiểu Hoa xướng tên á hậu 4 của cuộc thi Miss Chinatown: Ngũ Văn Phương.

Đám đông bên dưới bắt đầu xì xào không ngớt. Bởi vì có người chính mắt trông thấy không ít các phú thương mua rất nhiều phiếu bầu, mà tên người đẹp ấy, nửa đêm hôm qua vẫn còn là người đứng đầu trong các nhà cái ngầm ở phố người Hoa: Chu Di Bình.

Ông già tuyên bố tổng cộng số phiếu của cô được y quán Đông Hoa quyên góp năm nghìn sáu trăm đô la, cô ấy mỉm cười đón nhận kết quả này, các người đẹp rối rít đi lên ôm lấy cô.

Còn chưa ôm xong thì ông già tiếp tục công bố á hậu 3 chính là Chu Di Bình.

Có không ít các cô gái trên sân khấu ngạc nhiên, ngay đến Chu Di Bình cũng sửng sốt, chỉ vào mình đứng ngẩn một hồi, thật không dám tin khi nghe nói số phiếu của mình “chỉ có những người buôn rượu ở vùng Riviera mới bỏ ra cho cô ấy bốn nghìn đô”, vậy mà đổi lại mình chỉ đạt được thành tích hạng tư.

Trong tiếng ồn ào, Hoài Chân dịch đến gần hỏi Ceasar, “Vì sao có thể như vậy? Động vào số phiếu hay là động vào túi tiền của ai?”

“Cũng có thể mua chuộc, uy hϊếp, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, tôi cũng không rõ. Nếu tôi có bất cứ manh mối nào thì lúc này hẳn hắn ta đã bị bắt, đang ngồi trong đồn cảnh sát tìm kiếm tạm tha, chứ không phải ngồi trò chuyện lấy lòng với mấy lão hói bụng phệ như vậy.”

Hoài Chân nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy một chiếc mũ chỏm màu đen, cùng với bóng hình mặt bên đang thấp giọng nói chuyện với phú thương bên cạnh.

“Thật sự muốn cạy đầu anh ta ra xem rốt cuộc anh ta nghĩ gì…” Hoài Chân vô cùng thất vọng. Nếu không phải vì người này thì tối qua cô đã có thể về nhà đánh một giấc ngon lành, tắm rửa sạch sẽ đổi bộ đồng phục sườn xám chết tiệt này đi, chứ không phải là như kẻ ngốc ngồi trước cửa phòng Ceasar tóc thì rối mặt thì bẩn nguyên một đêm.

“Hình như anh ta đang tìm kiếm nguồn lợi cho phố người Hoa.”

“Quả đúng là anh ta độc ác đa đoan, nhưng lợi ích của người Hoa cũng do nhóm ác bá này bảo vệ…”

“Nếu phố người Hoa San Francisco biến mất thì cô thế nào?” Đột nhiên anh hỏi.

“Đến chỗ nào đó người Hoa nên đến. Hy vọng khi đó tôi đã học xong đại học, đủ có tiền để mình và người thân sống có tôn nghiêm, không cần phải lang thang nay đây mai đó.”

Ceasar im lặng.

Hoài Chân hỏi, “Tôi rất tò mò muốn biết, vì sao anh lại muốn mua tôi?”

Anh lập tức hỏi ngược lại, “Vì sao tối qua cô cứ canh chừng ngoài cửa phòng tôi?”

“…”

Ceasar lại nói, “Cô nên biết, nếu lần này tuyên cáo phản di trú “Đạo luật Cable” mất đi hiệu lực, thì bốn tháng sau tôi phải về Long Island.”

Hoài Chân nhìn cuộc thi không thú vị, chờ anh nói tiếp.

Song, anh lại im lặng.

Trong khoảnh khắc ấy anh nghĩ đến rất nhiều điều, ví dụ như ngày trước anh vẫn tưởng mình có thể trở thành nhà thơ, cho tới khi anh phát hiện thật ra mình không hề có thiên phú văn học. Khi Andre được mời đến Deux Magots nổi tiếng ở Tả ngạn Paris uống cà phê, anh khá là ghét Paris; bài thơ duy nhất anh học cho đến năm 19 tuổi là của Allen Poe, anh cũng cảm thấy viết cực vô lý.

Thực tế anh đọc gì không quan trọng, dù anh tốt nghiệp trường lục quân nào đó, bao gồm cả rất nhiều học viên trong đó, thì cuối cùng sau khi tốt nghiệp cũng phải theo ý nguyện của cha chú trở thành thương nhân. Giống như việc hầu hết mọi người không thể tưởng tượng được Andre – thẩm phán trưởng của Thượng nghị viện California từng là cựu sinh viên xuất sắc của văn học Cambridge ở Anh, thậm chí còn từng cầm bằng Manqué tại Đại học Paris.

Có lúc có rất nhiều người có quá nhiều mục đích, ngay cả yêu ghét cũng trở nên không thuần khiết. Như thể anh đã nghe người ta nói rằng dân chủ là tính đúng đắn chính trị không dưới một lần, và bài trừ người Hoa cũng là tính đúng đắn chính trị.

Cô chỉ nghe thấy anh thấp giọng nói, “Tôi xin lỗi.”

Hoài Chân có thể cảm nhận được anh đang do dự và mâu thuẫn. Không biết vì sao, đột nhiên Hoài Chân hơi hoài niệm về lần đầu tiên gặp nhau, về anh chàng phường bất hảo buông lời vô lại kia.

“Hẳn anh cũng biết cô gái được Tổ chức Cứu trợ trẻ em cứu ra đó… Cô ấy cũng mới mười sáu tuổi, lớn bằng tôi. Nhưng tôi may mắn hơn cô ấy nhiều. Tôi không có hy vọng xa vời nào cả.” Cô nói.

Ceasar nhìn cô.

“Bốn tháng sau có lẽ tôi đã thi đậu vào cấp ba.” Hoài Chân nói tiếp, “Hy vọng đến lúc đó tiếng Anh của tôi có thể khá hơn.”

“Cô không cảm thấy phản trật tự từ hả?” Anh giễu cợt.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe ông già kia tuyên bố: “Angela Zang, á hậu 1!”

Hoài Chân ngạc nhiên.

Ngoài khán đài đột nhiên có người la lên: “Tăng Phương Dung là á hậu 1, 1 bồi 130!”

Hoài Chân suýt nữa đã đứng bật dậy, giơ tay che miệng mới không để mình lên tiếng.

Ceasar nhắc nhở, “Quý cô, xin bình tĩnh cho ——”

Lúc này cô đã không quan tâm rốt cuộc á hậu 2 là ai nữa rồi, cũng không quan tâm rốt cuộc hạng nhất rơi vào tay ai, cô chỉ biết là, cô —— Tăng Phương Dung —— đã nâng năm mươi cent của cô lên gấp 130 lần.

Tròn 65 đô la!

Thậm chí Hoài Chân còn không kịp nhìn rõ vóc dáng cô gái kia ra sao, nhưng cô quyết định yêu cô ấy suốt mười nghìn năm.

Nếu không phải là bởi vì thét chói tai có mất thể diện, mà ngồi ở đây lại có quá nhiều người da trắng muốn nhìn người Hoa mất mặt, thì Hoài Chân thật sự rất muốn phát ra sự cuồng nhiệt của người hâm mộ số một, khua khoắng gậy huỳnh quang cổ vũ cho Angela Zang.

Lúc mọi người xôn xao đứng dậy chúc mừng hoa hậu Trần Kim Viện, top năm cô gái được đám đông vây quanh mời lên xe hoa, đám người chen nhau lên, cánh ký giả của các tờ báo lớn nhỏ ở San Francisco cũng đổ đến.

Nhìn lúm đồng tiền chúm chím trên khóe môi cô ấy, Hoài Chân cảm thấy xem ra mình còn vui hơn cả cô ấy.

Ra khỏi khán đài, Ceasar và Hoài Chân tìm được nơi đặt chân ở bên đường; cách đó không xa chính là nhà cái đánh cược có thể đổi phần thưởng.

Hai người đối mặt đứng yên, Ceasar kẹp hai tấm phiếu mỏng tang đưa cho cô.

“Mỗi người một nửa.” Cô nói.

Ceasar cúi đầu nhìn cô, chê bai ra mặt, “Của cô hết của cô hết.”

Hoài Chân cầm lấy tờ phiếu chạy bay đi.

Ba giây sau, đột nhiên cô vòng về lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Ở đuôi mí mắt phải có nốt ruồi giọt lệ, khiến cho ánh mắt cô càng thêm rực rỡ, tuy bé nhỏ nhưng lại là sự tồn tại sinh động nhất trên gương mặt thanh tú này.

Vì sao anh không chú ý sớm?

Mặt trời San Francisco ban trưa thật tốt. Anh nghĩ.

Anh vẫn đang mải suy nghĩ vấn đề này thì bất thình lình, có người chạm vào bên phải cằm anh.

Cô nàng trước mặt đã lùi về sau một bước, ngẩng đầu cười để lộ hàm răng trắng tít tắp, sau đó cầm phiếu chạy biến đi.

Anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn sau.

Hai giây sau, trung tâm thần kinh của anh mới chậm rãi tiếp thu xúc cảm ấy. Mềm mại, thậm chí còn mang theo độ ấm.

Anh đưa tay lên, hai ngón tay chạm vào cằm, bất chợt hoàn hồn.

… What the fuck???

Anh nghiêng đầu, vừa hay trông thấy Andre và Catherine từ trong đám đông đi đến.

Hai người đứng yên tại chỗ nhìn anh chăm chú. Dù không biết đã đứng đó bao lâu, nhưng anh tin chắc trong ánh mắt ngạc nhiên lúc này của Andre, thì anh ta đã thấy được cảnh “… cái quái gì vậy” kia rồi.

Hai người không chào hỏi anh, cũng không đi đến.

Cả ba đứng ngẩn ngơ, không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn sang nhà cái đổi tiền lúc nhúc nhốn nháo kia.

Khi cô bé người Hoa vóc dáng bé nhỏ bước ra khỏi nhà cái, trông tinh thần còn chút hốt hoảng.

Đi về phía trước chưa được hai bước, cô như đột nhiên hoàn hồn, như vừa tỉnh giấc mộng nhớ lại vừa nãy mình làm gì… ngay đến bước chân cũng lảo đảo.

Hoài Chân ngẩng đầu lên, phát hiện mấy người da trắng kia cũng đang nhìn cô chăm chú.

Nói thật, cả bốn người đều ngơ ngác.

Nếu nói vào lúc này có ai tỉnh táo, thì nhất định là Hoài Chân rồi.

Sau chốc lát đối mặt ngắn ngủi, kẻ đầu têu đột nhiên xoay người, chạy trốn như điên theo hướng ngược lại.

Ceasar: “…”

Catherine trợn mắt há mồm ngoái đầu lại, quyết định phá vỡ yên lặng.

“Bọn em đến hỏi một câu, các… các anh có định đi xem kịch Trung Quốc tối nay không.”

Andre nói, “Xem chứ, không cần phải hỏi.”

Catherine nhìn Ceasar, lại quay đầu hỏi Andre, “Anh ấy có vẻ mặt gì thế kia?”

“Anh nghĩ có lẽ là vẻ mặt tức giận.” Andre đáp, “Hôn nhầm chỗ, chắc tức lắm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »