Chương 2: Santa Maria (2)

Thang máy gỗ bốn phía ốp thủy tinh nặng nề chạy lên, cửa thang máy lần nữa bật mở, thế giới trong khoang thuyền hạng nhất vô cùng yên tĩnh. Người hầu dẫn hai người kia vào một gian phòng rộng rãi, dặn dò xong xuôi hết mọi chuyện rồi lui ra ngoài, để dành thời gian còn lại cho cặp “mẹ con” này.

Lửa trong lò sưởi cháy tí tách, khiến khoang hạng nhất trở nên ấm áp lạ thường giữa trời đông giá rét.

La Văn cõng cô đi vào phòng tắm rồi đặt xuống băng ghế thấp trong phòng, đến bồn tắm xả đầy nước nóng.

Quay đầu lại định cởϊ qυầи áo cho cô, nhưng vừa chạm vào người thì mu bàn tay đã bị hai bàn tay lạnh băng chụp lấy.

Ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt kia đang nhìn thẳng vào bà ta, cánh môi giật giật nhưng lực trên tay không hề nhẹ, cô thấp giọng đáp: “Để tôi.”

Cơ thể đã ấm áp lên, cơn buồn ngủ đã bay đi hết. Lời này cũng vừa khéo hợp ý La Văn, “Vậy tôi ra ngoài chợp mắt, nếu có chuyện thì cứ gọi một tiếng là được.”

***

Thấy cửa khép lại, cuối cùng Hoài Chân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đáng ra năm nay cô đang là sinh viên năm hai. Tám giờ tối, cô đạp xe đi mua thức ăn, trên đường quay về đại học công nghệ Hamburg thì bị một gã tị nạn đập ngất rồi kéo vào trong rừng cây.

Đến khi tỉnh lại thì cô đã nằm trên con tàu sang trọng chạy trên Thái Bình Dương, trở thành nàng dâu Quảng Đông Mộng Khanh không biết chữ.

Lúc bác sĩ người Đức kia đi lên là cô đã tỉnh rồi, đúng lúc tỉnh dậy thì nghe thấy La Văn và tú bà nói chuyện với nhau, cơ thể này vốn như tàu lá héo, vậy là cô bèn dứt khoát tiếp tục giả chết. Nghe giọng của tú bà thì vị kim chủ họ Hồng muốn mua mình để làm vợ cho con trai thứ sáu kia, hình như là người có mặt mũi trên phố người Hoa?

Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức rơi xuống đáy cốc.

Hoài Chân xoa tay, rút một lá thư ở vạt áo ra. Nhìn mấy lần cả mặt trước mặt sau, nhưng chẳng thấy dấu bưu điện hay địa chỉ đâu. Tháo lớp bọc bằng vải lụa ra,

cô lật lui lật tới, cũng không còn gì thêm.

Cô không ngờ mình lại rơi vào cục diện này. Quay đầu là đường chết, nhưng đi về phía trước thì không biết đường đi có thông không.

Bác sĩ người Đức kia nói trên người cô có bọ chét, nghĩ đến đây, cô lập tức cảm thấy cả người dính dấp nổi da gà, ngứa ngáy khó chịu. Cô bèn cầm xấp quần áo chỉnh chu đặt qua một bên, rồi đặt thư lên trên cùng; cạnh bồn tắm có một cục xà bông Lux sạch sẽ, ngửi vào rất có hương vị cổ xưa, trong nháy mắt đưa cô quay về cuối thế kỷ hai mươi lúc mới chào đời…

Tắm rửa sạch sẽ, một lớp bẩn mỏng đọng lại trên mặt nước trong bồn. Cơ thể đã nhẹ đi nhiều, cô lại bất giác đỏ mặt thay nguyên chủ —— đã bao lâu chưa tắm mà có thể bẩn đến mức này? Cầm bàn chải chùi sạch sẽ bồn tắm, lại dội thêm ba lần nữa, lúc này mới xả đầy nước, cầm lấy chiếc áo tím ở bên cạnh lên. Áng chừng sức nặng quần áo, nặng chừng năm sáu cân, là một thứ khá đáng tiền đây.

Ngâm quần áo vào trong nước ấm đầy bọt xà bông, làm xong xuôi mọi việc, cô mới dùng khăn lông quấn tóc, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên thành bồn cầm thư lên đọc.

Kiểu chữ Âu Dương Tuân kỳ lạ, giữa những hàng chữ nhẹ nhàng như nước chảy lại không che lấp được tình ý ——

Mộng Khanh, ái thê của anh:

Lần trước phụ thân gửi thư sang đã báo cho anh biết chuyện trong nhà em rồi. Nếu không phải phụ thân gửi thư đến, anh cũng không biết thì ra người thôn Thanh Viễn lại hiểu nhầm anh thoái hôn, nhất định sẽ phụ em. Mẫu thân em đã qua đời, phụ thân tin vào lời đồn, muốn gả cho em người khác; anh trai chị dâu lại bá đạo, có lẽ cái nhà đó không yên nổi được nữa. Chỗ anh nhiều chuyện quả thật không thể phân thân được, dù có thể về nước thì đi đường cũng mất ít nhất hơn một tháng, sợ sẽ để lỡ cơ hội tốt, vì thế anh đã gửi một bức điện báo cho anh trai và chị dâu, xin bọn họ đón em vào cửa trước. Nhà họ Ôn làm buôn bán mấy đời, phụ thân cùng các anh các chị chưa bao giờ đọc sách, để cô dâu phải bái đường với chim muông đúng là hoang đường vớ vẩn, tuy là kế bất đắc dĩ, nhưng quả thật đã khiến em phải ấm ức rồi. Người ngoài nghe được, ắt hẳn sẽ cho rằng em bị dồn vào đường cùng nên đến nhờ cậy nhà họ Ôn, làm con dâu cho phụ thân mẫu thân, làm tròn đạo hiếu thay người xa quê là anh, chứ không phải vợ chồng thật sự. Bây giờ Vancouver đã cho phép thương lái người Hoa đưa gia quyến đến đây, cho nên anh đã tự chủ trương, mua cho em một tấm vé tàu thủy ngày mười một. Vé tàu đã nhờ bên Thông Tế Long lo liệu, chỉ cần sáng sớm ngày mười một em đến bến tàu Sán Đầu lấy là được. Em còn trẻ, anh đã xin mẫu thân tìm cho em một người hầu thỏa đáng để chăm nom trong chuyến đi tới.

Anh hai sắp đến Hương Cảng buôn bán, tháng ba này sẽ xuất cảng với hai chị dâu, có lẽ sẽ đón cha mẹ đến ở. Nếu em thật sự không muốn gặp anh nữa thì có thể theo anh chị dâu đến Hương Cảng, như thế anh cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại về cho em.

Có điều Vancouver là một nơi tốt. Tuy nằm ở phương Bắc song khí hậu lại rất dễ chịu. Mùa đông lạnh hơn Anh Đức, nhưng mùa hè lại mát mẻ hơn. Ở đây có đàn ông đàn bà da trắng cao to, cùng đồ ngon và

áo quần đẹp, không có binh lính càn quấy và tham quan ô lại. Tại đây mọi người bình đẳng với nhau, bách tính và tư bản đều hạnh phúc như nhau. Ở nơi này có rất nhiều người Trung Quốc, không như người Mỹ ở bờ Tây luôn bài xích người Hoa.


Anh rất hy vọng em có thể đến đây xem. Em không biết chữ, nếu em đến, anh sẽ dạy em từng bước một, phải biết chữ Hán, cũng học được chút tiếng Anh. Đừng sợ, em chỉ mới mười lăm, ở trường học bên này có rất nhiều học sinh bằng tuổi em, em học xong ở chỗ anh thì có thể đến trường đi học như các cô ấy.

Lần trước gặp em đã là tháng giêng năm ngoái. Tuy mùa đông Thanh Viễn không quá lạnh, nhưng hôm đó trời mưa, em chỉ mặc mỗi chiếc áo trắng mỏng manh, đứng thẳng dưới mái hiên nhà. Anh cởϊ áσ khoác phủ lên người em, chiếc áo khoác màu đen kia gần như ôm trọn lấy em, vô cùng đáng yêu. Em lập tức đỏ mặt, quay đầu đưa lưng về phía anh, tay siết chặt đôi giày thêu màu đỏ. Lúc đó trong đầu anh đã nghĩ, không biết em có đi đôi giày ấy gả cho anh không.

Ngẫm nghĩ lại, khi ấy em vẫn đang là hôn thê của anh. Hơn một năm xa cách, giờ em đã là cô vợ trẻ của Ôn Mạnh Băng anh.

Mộng Khanh, em có biết, giờ đây em đã là họ Ôn?

Chẩm Lương, ngày mồng bảy tháng mười một.

***

Bồn tắm bằng đồng màu vàng nằm cạnh cửa sổ khép kín. Ngoài cửa mưa rơi ào ào, hạt mưa đập xuống cửa sổ thủy tinh kêu lộp bộp, thế giới ngoài đấy đen kịt một vùng.

Hoài Chân ngồi trên bồn tắm, đọc lá thư này bốn năm lần, cho đến khi hơi nước bốc lên dần ngưng tụ, nhiệt độ trong buồng tắm cũng giảm xuống hai ba độ. Cô run bắn lên, đầu óc tỉnh táo hơn.

Nước Mỹ vẫn đang ở trong thời đại bài trừ người Hoa, như vậy nhất định hiện tại là trước năm 1943 xóa bỏ dự luật “bài Hoa”.

Con tàu du lịch băng qua Thái Bình Dương từ Viễn Đông đến bờ biển phía tây nước Mỹ một cách thuận buồm xuôi gió, chứng tỏ chiến tranh chưa bùng nổ —— chí ít là chiến tranh Thái Bình Dương chưa bắt đầu, cho nên vẫn chưa đến năm 1941.

Có phụ nữ hợp pháp hôn nhân có thể nhập cảnh Canada và Mỹ, vậy chắc chắn là sau năm 1924 khi công bố “Đạo luật Di Trú”.

Vạch thời gian có thể xác định rơi vào giữa năm 1924 và năm 1941.

Hoài Chân lập tức buồn thiu. Buồn thật sự.

Đây… lại là thời kỳ bốn bề bất ổn.

Niên đại như vậy thì sống ở đâu sẽ dễ chịu hơn đây?

Hoài Chân nhìn chăm chú vào bức thư, đầu như căng ra.

Anh bạn à, chí ít anh cũng phải để lại thông tin địa chỉ hay cách thức liên lạc trong thư chứ, không phải vẫn tốt hơn là một bức thư tín toàn tình ý này à?

Xem đi, lạc vợ rồi đấy, lần này khỏi tìm về được nữa.

Cô cẩn thận gấp thư lại bỏ vào phong bì như cũ, đặt trước bàn trang điểm bằng đồng khô ráo; vớt bộ quần áo nặng nề trong nước ra, xả nước làm sạch quần áo và bồn tắm, khó nhọc vắt khô quần áo rồi treo lên lan can sắt ở sau cửa.

Đang định mở cửa buồng tắm lấy đồ trên ghế ở bên ngoài, thì bất chợt nghe thấy tiếng động.

Hình như có người muốn xông vào.

Người hầu hoảng hốt: “… Tiên sinh Andre nói với tôi đã mời mấy người đến phòng khách rồi mà, vì sao lại đột nhiên quay về?”

“Ha. Tiên sinh Andre của chúng ta đúng là chứa chấp người da vàng thật rồi.” Người đến lên tiếng hỏi: “Ai cho phép bà đến đây?”

Nửa câu sau là nói với La Văn. Ngữ khí rất nặng, là khẩu âm Nevada.

Hầu gái đáp: “Là tiên sinh Andre cho…”

“Nếu muốn bị đuổi việc ngay thì cứ trả lời thay bà ta tiếp đi.”

“Xin lỗi tiên sinh.” Hầu gái không lên tiếng nữa.

“Bà tên gì?

“La Văn, Kwai.”

Kwai không biết là họ gì, chắc là họ chồng.

“Người Trung Quốc?”

“Đúng thế —— gốc Hoa.”

“Vì sao lại đến đây?”

“Con, con gái tôi bị bọ chét, cần mượn phòng tắm tắm…”

Hoài Chân chỉ mới mặc chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ đi mượn vào, nghe La Văn trả lời như thế thì cô lập tức thầm kêu không xong rồi, nhanh chóng chặn người lại ở sau cửa, kéo lấy áo khoác sạch sẽ treo ở móc xích bên ngoài qua khe cửa.

Người kia rất nhạy bén, vừa nghe thấy động tĩnh thì ngay tức khắc xoay đầu lại.

Hầu gái kinh hãi, đuổi lên trước nói: “Tiên sinh, anh không thể vào được, như vậy quá thất lễ…”

Liếc một cái qua khe cửa, một bóng người đã sải bước đi vào, đứng ngoài buồng tắm.

Trong khoảnh khắc ngón tay Hoài Chân vừa chạm vào đồ lót mềm mại, thì lập tức nó trượt khỏi tay cô.

Biết lúc này đã chậm, cô nhanh chóng rụt tay về, đè chặt lên cửa buồng tắm, lập tức đυ.ng phải lực đẩy mạnh mẽ ở bên ngoài.

“Rầm ——” một tiếng vang lớn, cô thoăn thoắt gài chốt, dựa lưng vào cửa buồng tắm chưa kịp hoàn hồn.

Chỉ suýt nữa thôi là cánh cửa này đã không có cơ hội khép lại rồi.

Áo khoác lẫn áo ngực đều nằm trong tay người đàn ông ở bên ngoài, lúc này trên người cô chỉ có độc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng.

Khe hở thông khí ở dưới cửa bị che khuất ánh sáng. Từ nơi đó, cô nhìn thấy một đôi chân màu nâu dừng lại trên đệm trước cửa. Cách một bức tường, người kia như dùng sự nhẫn nại cuối cùng ra lệnh: “Mở cửa, ra ngoài.”