Chương 81: Hiền vương

Thời gian hơn một năm chớp mắt qua đi.

Lại là tháng chín mùa thu, cùng là khoảng thời gian này vào hai, ba năm trước, thiên cao khí sảng, vân đạm phong kinh.

Chỉ là mùa thu này, Bắc Di Quốc trong một đêm xảy ra chính biến.

Tá Bộ Hãn Cát lên ngôi bất chính, hắn tại vị mấy năm nay, tàn nhẫn bạo ngược, gϊếŧ người như thú vui, hoang da^ʍ vô độ, xa hoa trụy lạc, các bộ lạc thủ lĩnh đều vô cùng căm giận hắn mà không dám nói gì. Thêm vào đó có một vài viên quan quý tộc hiếu chiến thường xuyên góp ý với hắn, cử binh liên tục xâm chiếm ranh giới đất đai phương bắc của Tường Long Quốc, đốt nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm.

Phải biết rằng binh lực Bắc Di Quốc không thể sánh với Tường Long Quốc, hơn nữa Thu Đình Lan tướng quân dũng mãnh thiện chiến của Tường Long Quốc hằng năm tọa trấn biên cương, Bắc Di Quốc muốn lấy được thắng lợi trên quy mô lớn là không có khả năng. Nhưng nhiều lần đối đầu với Bắc Di Quốc đã có nền tảng lập quốc lâu đời như vậy thì hao tổn cũng rất lớn, trong quân sớm đã có dao động.

Thời cơ đã định, nguyên là con trai Phong Cát Khả Hãn tụ tập hàng vạn binh sĩ, lặng lẽ tiến công trung tâm trọng yếu của Bắc Di Quốc. Một đêm đó chiếm lĩnh hoàng thành, đồng thời gϊếŧ chết toàn bộ các tướng lĩnh cấp cao của bộ Khả Hãn ở bên trong. Đáng tiếc cho tên Tá Bộ Khả Hãn chè chén rượu ngon hoang da^ʍ vô độ, hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một lưỡi dao cứa chết ngay trên người mỹ nhân.

Kế tiếp con trai Phong Cát Khả Hãn đoạt được tuyệt đại đa số sự đồng tình của các thủ lĩnh bộ lạc, tân nhậm vị trí Khả Hãn, danh hiệu Phong Diên Khả Hãn.

Tân nhậm Khả Hãn trì thành trị quốc, làm việc dứt khoát vang dội, chỉ hai tháng đã bình định các bộ lạc quý tộc hiếu chiến ngày xưa, những kẻ không chịu phục tùng liền gϊếŧ chết. Đến tận đây hoàn toàn giải quyết gọn những tai họa ngầm cho việc duy trì vị trí Khả Hãn.

Dân chúng Tường Long Quốc ai ai cũng biết chuyện này.

Mọi người đều phỏng đoán Bắc Di Quốc có độ kỵ binh đệ nhất thiên hạ, thiện chiến, tốc độ như gió, đối với địa hình thủ thành vô cùng linh hoạt chiếm đầy ưu thế. Dân chúng lo lắng không biết tân nhậm Khả Hãn này là chủ chiến hay chủ hòa. Nhìn những hành động của hắn, tương lai có thể hay không sau này sẽ phát động một cuộc chiến tranh lớn hơn nữa.

Cũng có người đồn đại nói đêm đó chính biến xảy ra, có người nhìn thấy quân đội Tường Long Quốc đến tương trợ, cũng không biết chắc là như thế nào.

Tất cả những tin đồn cuối cùng kết thúc bởi một tin tức vô cùng tốt đẹp.

Tường Long Quốc chương nguyên hai mươi lăm năm, Bắc Di Quốc kiến thành một năm.

Tường Long Quốc cùng Bắc Di Quốc đạt được hiệp nghị hòa bình giữa hai bên, vĩnh viễn kết thân thiện hữu hảo. Quyết định ngày mùng một tháng mười một, biên cảnh hai nước thiết hạ yến hội. Đến lúc đó song phương, hoàng đế cùng Khả Hãn hai bên gặp mặt cùng đóng dấu vào hiệp nghị hòa bình.

Như vậy đúng là một tin tức tốt đẹp làm phấn chấn lòng người nhưng lại làm triều thần sục sôi. Ai chẳng biết công thần đứng đầu việc này chính là nhân vật đã mai danh ẩn tích ba năm… hoàng trưởng tôn… Long Đằng.

Từ ngày thọ yến hoàng đế, Long Đằng không chịu luân lý, làm chuyện hoang đường, bị biếm tới Lô Châu, trong triều không ai là chưa từng gặp được vị hoàng trưởng tôn này. Hai năm trước, Long Đằng bị khả nghi cướp pháp trường bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh, ước chừng suốt một năm đó, cả Tường Long Quốc phố lớn phố nhỏ đều dán hoàng lệnh truy nã hắn. Cũng từ đó toàn bộ Thượng Dương thành, dân chúng trên dưới đều biết thanh thiên đại lão gia… Thượng Dương phủ doãn chính là vị hoàng trưởng tôn này. Dân chúng đều khóc thút thít, có người không tin, cũng có người thừa cơ giậu đổ bìm leo. Cũng có lời đồn đại nói hoàng trưởng tôn Tường Long Quốc bỏ chạy đến Bắc Di Quốc theo địch, vĩnh viễn không quay về nữa.

Ai cũng không ngờ, Long Đằng không hề đi theo địch mà là nhiều năm về trước đã mưu tính trợ giúp Phong Diên Khả Hãn giành lại vị trí tối thượng, hắn ở Bắc Di Quốc hai năm trù tính vất vả, chung quy đổi lấy thiên hạ thái bình, dân chúng an cư. Phải biết rằng Tường Long Quốc mặc dù có tiềm lực quân sự cường đại, có thể đánh lui liên tiếp sự xâm phạm của Bắc Di Quốc, chỉ là mấy năm liên tục chiến hỏa khiến cho dân chúng phải gồng mình gánh thuế trưng binh. Chỉ có hiệp nghị kết thân vĩnh viễn hữu hảo mới khiến cho dân chúng được yên ổn, mới chân chính hoàn toàn giải quyết được vấn đề biên cương.

Tin tức tốt truyền đến cũng chính là khi hoàng đế công bố ra ngoài. Thượng Dương thành dân chúng nơi nơi đều bắn pháo chúc mừng vì hiệp nghị lần này, cũng là vì vị quan phụ mẫu trước đây của bọn họ. Lập tức cán cân lòng người nghiêng hết sang một bên.

Ngày đó sau chín thàng kể từ ngày Bắc Di Quốc có chính biến, tin tức tương trợ của Long Đằng truyền đến tai vua. Hoàng đế đại duyệt, lúc này liền ban đặc xá xóa bỏ hết toàn bộ tội danh trước kia, triệu hắn về kinh.

Nhưng sau đó Long Đằng chỉ dâng sớ, đơn giản là xin miễn, nói mình nghiệp chướng nặng nề, nguyện ở biên cương trấn thủ, lập công chuộc tội. Từ đó trở đi hoàng đế nhiều lần hạ chiếu thư nhưng Long Đằng vẫn như trước cự tuyệt, cho đến khi đề cập đến việc hai bên ký kết hiệp ước hòa bình, Long Đằng mới đáp ứng ra mặt phối hợp. Đến tận đây, gia tôn ba năm cách biệt rốt cục cũng có thể gặp lại.

Trong cung đồn đại hoàng đế dị thường cao hứng, có thể nói là chưa từng hưng phấn đến vậy. Kỳ thật người sáng suốt trên quan trường nhìn một cái là biết được ngay, một cầm một túng, tất cả đều nằm trong khống chế của vị hoàng trưởng tôn này.

Mùng một tháng mười một, tại chân núi rồng Tường Long Quốc, nơi đó có một biệt viện hoàng tộc, trăm năm trước được xây để phục vụ hoàng tộc đi săn bắn, bỏ trống đã lâu đến nay mới có dịp dùng lại.

Hôm qua vừa trải một trận mưa rào, không khí tươi mát như dòng suối xanh.

Ở khe núi, nơi có con sông nhỏ uốn lượn vờn quanh, ánh bình minh chiếu rọi, rực rỡ lân quang, diễm lệ vô cùng.

Tại nơi này ngay từ sáng sớm đã dựng một lễ đài vô cùng to lớn, vì bày tỏ thiện ý coi trọng lễ ký kết lần này, khán đài được dựng lên từ những khối ngọc thạch trắng tinh xảo hợp lại kít với nhau, mặt nền trơn bóng như gương, bốn phía khắc trạm vân văn đồ án. Thảm đỏ phô trương, hai bên đặt hai bảo tọa rồng vàng.

Ngồi ở vị trí ngai vàng sáng chói chính là hoàng đế Tường Long Quốc Long Khiếu Thiên, đầu đội thiên quan, bạch ngọc châu mười hai thùy buông xuống trước mặt, mặc dù che đi mặt rồng nhưng cả người toát ra khí thế lạnh lùng uy nghiêm không giảm theo tuổi tác.

Một bên còn lại có phần kém cạnh hơn là vị trí ngồi của tân nhậm Bắc Di Quốc Phong Diên Khả Hãn, phục trang hoàn toàn bất đồng với Tường Long Quốc, áo lông chồn, mũ nhọn dựng đứng như núi vân chồng chất, phục y chủ yếu là gấm da họa tiết báo, bên hông là thắt lưng vàng mặt hổ.

Phong Diên Tuyết của hiện tại mặc dù vẫn là mi thanh mục tú nhưng khuôn mặt dường như đã bị gió phong phương bắc mài mòn đến góc cạnh, con mắt thương nhân vốn vẫn luôn khôn khéo nay đã thu liễm lại, chỉ còn con ngươi sâu thẳm không nhìn thấy đáy.

Ngồi ở dưới, Thu Khả Ngâm ngồi cạnh Long Tiêu Đình cẩn thận nhìn Phong Diên Khả Hãn, nhìn hết lần này đến lần khác, cuối cùng nghi hoặc mở miệng: “Tiêu Đình, sao thϊếp lại thấy Phong Diên Khả Hãn này cực kỳ giống Phong lão bản trước đây.” Nàng thở nhẹ một hơi: “Chỗ nào cũng giống, chỉ là khí chất này thì hoàn toàn bất đồng, sắc bén như kiếm, hàn quang bức người. Rất có khí thế. Nghe nói Phong Diên Khả Hãn trước nay lưu lạc bên Tường Long Quốc, sẽ không phải hắn chính là Phong lão bản đi. Thật đúng là không thể tưởng tượng… Tiêu Đình? Sao chàng không nói lời nào?”

Long Tiêu Đình trường bào nguyệt sắc, im lặng ngồi. Con ngươi màu nâu âm trầm, trên mặt không một phân biểu tình. Bàn tay đặt trên bàn khẽ du động, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng thì cầm chén rượu lên uống cạn.

Hắn chỉ thản nhiên thưởng rượu, một chữ cũng không nói. Nếu như để ý kỹ thì có thể nhận ra trong đáy mắt hắn có một tia sắc lạnh bắn ra khiến kẻ khác không rét mà run, nhìn không ra là giống một người bị mù. Khoảng thời gian hai năm đã khiến hắn càng trở nên lành lùng, tĩnh lặng hơn trước.

Lúc này pháo mừng bắn lên không trung, sứ thần hai bên hoàn thành giao kết hiệp ước. Triều thần hai nước nhất loạt vỗ tay như sấm vang chớp dật.

Sau đó yến hội bắt đầu, hương rượu ngào ngạt, ca múa nổi lên.

Bên dưới, vũ nữ của Bắc Di Quốc ca hát vô cùng náo nhiệt, mỗi một nữ tử đều mang một vẻ xinh đẹp riêng như những nụ hoa nở trên mặt nước, y phục của các nàng vô cùng mạnh dạn, áo chỉ ngắn đến eo, váy dài từ thắt lưng đến chấm đất, phần eo lưng hở ra một phần da thịt trắng như tuyết, eo nhỏ không ngừng uốn lượn như rắn nước cơ hồ mê hoặc toàn bộ ánh mắt.

Thu Khả Ngâm vân vê khăn tay nói: “Dân chúng Bắc Di Quốc quả là cởi mở, nữ tử thật đúng là vô cùng quyến rũ.”

Long Tiêu Đình thản nhiên uống rượu không nói một lời. Ca múa nhạc bên tai hắn đơn giản cũng chỉ là phiền toái.

Hoàng đế Long Khiếu Thiên xem ca múa, trên mặt dần dần hiện lên vẻ mỏi mệt, hắn vẫy tay một cái, thái giám bên cạnh liền lập tức đi đến cung kính hỏi: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Long Khiếu Thiên nhìn xung quanh một lượt: “Ai, hoàng tôn của trẫm đâu? Nhiều năm không gặp, trẫm đương nhiên là nhớ đến nó. Trẫm đã xóa tội cho nó rồi, sao vẫn còn chưa đến? Chẳng lẽ trong lòng vẫn oán hận trẫm sao? Kỳ thật năm đó trẫm chỉ là nhất thời buồn bực, huống hồ có bao nhiêu người, trẫm phải phán xét công bằng.”

Thái giám xu nịnh nói: “Hoàng thượng xin người đừng nghĩ nhiều, hoàng trưởng tôn điện hạ vẫn luôn khiến cho người vui vẻ, có lẽ lúc này đang chuẩn bị đại lễ tặng Hoàng thượng cũng hay.”

Vừa dứt lời thì một chuỗi âm thanh réo rắt vang lên quanh quẩn xuyên qua khe núi tú lệ.

“Hoàng gia gia, nhìn ta mang đến cho người thứ gì đây?”

Nghe thấy tiếng nhìn lại, một thân ảnh màu tím nhanh nhẹn hiện thân. Áo choàng màu đen tùy ý khoác trên vai, trên tay hắn cầm một cung tên vàng ròng, tay còn lại nâng một hộp gấm đỏ thẫm.

Dung mão tuấn mỹ vẫn như ngày nào, thời gian hai năm trôi đi, hắn cũng thay đổi một chút, nét vui cười của trước đây đã thu liễm lại, tất cả chỉ còn một phong thái tà mị tôn quý. Lúc này màu vàng của ánh nắng nhỏ vụn rơi trên mái tóc đen mượt, phản chiếu trong con ngươi trong suốt của hắn khiến mái tóc, đôi mắt như được nhuộm một màu đỏ máu, một loại mị hoặc không giống con người mà giống như sứ giả đến từ âm phủ.

Thái giám vội vàng phụ họa trước mặt Long Khiếu Thiên: “Hoàng thượng nhìn xem, hoàng trưởng tôn điện hạ không phải đến rồi sao.”

Long Đằng sải bước đi đến trước mặt Long Khiếu Thiên, quỳ một gối, nâng tay dâng lên hộp gấm, cung kính nói: “Hoàng thượng, biên cương chỉ có gió lạnh bão tuyêt, tội thần không thể hiếu kính, chỉ đành sáng nay tự mình đi săn gấu chó trong núi, dâng lên mật gấu để người tẩm rượu. Tội thần chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn phúc.”

Thái giám tiến lên tiếp nhận hộp gấm, hơi hơi mở ra rồi đưa đến trước mặt hoàng đế: “Hoàng thượng, quả nhiên là mật gấu thượng đẳng, máu tươi này còn chưa ngưng kết. Khó trách điện hạ đến chậm, nguyên lai là đi săn gấu. Tâm ý hiếu thuận này, thật sự là thiên địa chứng giám.”

Hoàn cảnh như vậy không khỏi khiến hoàng đế trong lòng đau xót, trên mặt hiền lành đi, hắn tự mình nâng Long Đằng dậy, kéo lại bên người rồi phân phó: “Ban thưởng ghế.”

Sau đó hoàng thượng nhìn Long Đằng từ trên xuống dưới, vừa lòng nói: “Ân, hoàng tôn của trẫm hiện tại đúng là trưởng thành không ít, không làm cho trẫm phải thất vọng.”

Long Đằng cúi đầu nói: “Trước kia là tội thần hồ đồ, khiến cho hoàng thượng tức giận.”

Long Khiếu Thiên nhẹ nhàng vỗ tay hắn: “Sau lại xưng hô xa lạ như vậy, nơi này không có người ngoài, gọi trẫm là hoàng gia gia!”

Long Đằng lúc này mới nở một nụ cười xinh đẹp, thân thiết gọi: “Hoàng gia gia, tôn nhi đã trở lại!”

Long Khiếu Thiên mâu trung hơi rung động, khóe mắt có chút ẩm ướt, cảm khái nói: “Thiếu Quân, hiện giờ hoàng thúc của ngươi hai mắt mù, Tường Long Quốc ta đây tổn thất thật lớn. Trẫm già rồi, có một số việc thật sự là lực bất tòng tâm, may có ngươi trở về… Thiếu Quân, biên cảnh phong hàn, trẫm không muốn ngươi chịu khổ, lần này theo trẫm quay về Thượng Dương thành.”

Hoàng đế đã nói đến nước này, ngay cả thái giám bên cạnh cũng rơi lệ.

Long Đằng cười thân thiết nói: “Được, hoàng gia gia. Từ hôm nay trở đi thần sẽ cùng người quay về Thượng Dương thành, ngày ngày làm bạn, bồi người uống trà chơi cờ, một tấc cũng không rời, được không? Giống như trước kia vậy, nhưng mà thần vẫn phải đi, phi thϊếp của ngài ngóng ngài mỏi mắt, ai oán nhìn thần.”

“Ngươi nha, vẫn mở miệng là nói ngọt như vậy, luôn biết cách làm trẫm vui vẻ.” Long Khiếu Thiên tâm tình vô cùng tốt, tiếng cười sang sảng vang truyền khắp sơn gian.”

Kế tiếp, lời tuyên bố phát ra khiến cho những kẻ khác phải run sợ.

“Hiện tại Thái tử đã hoăng thệ, thế tử đã trở về, tước vị đương nhiên không thể để trống. Long Đằng nghe chỉ, lần này hai quốc gia nghị hòa, công lao to lớn, phong Hiền Vương, phần thưởng vạn lượng hoàng kim, ấp vạn hộ.”

Long Khiếu Thiên đưa ra thánh chỉ, thanh âm cứng cáp hữu lực, từng từ rõ ràng hạ xuống như thiên lôi.

Thu Khả Ngâm hai tay nắm chặt chiếc khăn mỏng, roạt một tiếng, chiếc khăn liền rách ra hai nửa. Thứ lụa là tốt nhất, hoa văn ngàn dặm giang sơn đồ lúc này đã nứt ra làm đôi.

Nàng thật không ngờ, chỉ hai năm, Long Đằng đã có thể ngóc đầu trở lại, còn huy hoàng hơn lúc trước. Hắn hiện giờ chẳng những công trạng hiển hách mà xưa này còn luôn biết cách làm hoàng đế vui vẻ. Điều quan trọng nhất chính là được thụ phong Hiền vương.

Một chữ “Hiền” kia hàm ý không giống với chữ “Thụy” trong Thụy vương lúc trước phong cho Long Tiêu Đình, chữ Thụy bất quá chỉ là ý muốn kỳ vọng vào một thiên hạ thái bình an lành lạc cư. Nhưng chữ “Hiền” trong Hiền vương chính là một sự khẳng định công nhận năng lực đối với Long Đằng. Chỉ sợ từ nay về sau ở Thượng Dương thành, rất nhiều chức vụ thực quyền sẽ dừng lại trên người Hiền vương Long Đằng này.

Hoàng gia, thường thường chỉ một chữ cũng có thể nhìn ra thứ bậc.

Nàng không khỏi có chút lo lắng, chuyển mắt nhìn về phía Long Tiêu Đình, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, biểu tình trừ lạnh lùng cũng vẫn chỉ là lạnh lùng.

Thu Khả Ngâm rốt cục cũng lên tiếng: “Tiêu Đình, chúng ta nên làm sao bây giờ…”

Lúc này thời tiết rất đẹp, gió ấm cùng gió lạnh l*иg vào nhau, tay áo mềm mại khẽ động như tay ai đó mềm mại khẽ vuốt.

Long Tiêu Đình im lặng một lát, chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Hắn một mình trở về sao, có thấy ai đi cùng hắn không?”

Thu Khả Ngâm lúc hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, mi tâm nhăn lại, tức giận quay đầu đi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không có!”

Đôi mắt hắn đen thăm thẳm không mang chút ánh sáng, tay áo nâng lên, một hơi uống cạn ly rượu. Chợt, trầm mặc càng sâu.