Ánh mặt trời cuối thu mang theo sắc vàng trong sáng, từng tia hé lộ qua những đυ.n mây bồng bềnh giống như một dải lụa mềm mại quanh co lượn khúc trên trời đất, có dải dày dải mỏng.
Khi Sương Lan Nhi bước khỏi Thiên Phượng Lâu, nàng từ trong ra ngoài đều đã thay một bộ y phục mới. Cũng may chính vì nàng cũng chưa biết được là sẽ ở Lô Châu bao lâu, cũng không biết là chuyến đi làm ăn lần này lại thuận lợi như vậy cho nên nàng mang theo nhiều thêm mấy bộ quần áo, không ngờ cũng có lúc dùng đến.
Trên đường nàng thả nhanh cước bộ, trong lòng không khỏi có chút lo âu.
Long Đằng cũng thay một bộ cẩm bào mới màu lam bình thường, hắn không kịp búi tóc lên, chỉ tùy tiện cầm một chiếc dây tơ vàng buộc lại, giờ phút này nhìn hắn như vậy càng thêm tiêu sái, mái tóc theo nhịp chân đung đưa, tạo nên những đường cong vô cùng xinh đẹp. Hắn rất nhanh đã đuổi kịp Sương Lan Nhi, mặt dày ghé sát tai nàng nói: “Tiểu Sương Sương, ngươi còn giận ta sao? Đừng giận nữa, ngươi giận là ta đau lòng lắm. Vừa rồi chỉ là đùa ngươi thôi mà.”
Nàng không thèm để ý đến hắn.
Hắn tiếp tục nói làm lỗ tai nàng muốn nổ tung: “Được rồi được rồi, ta thừa nhận ta thích nhìn bộ dáng ngươi thở phì phì, ngươi không biết có bao nhiêu đáng yêu đâu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi giận giữ đến nỗi mặt đỏ như quả hồng làm ta rất muốn cắn một ngụm. Ha hả, Sương Sương, ngươi đừng không để ý đến ta như thế được không, tốt xấu gì chúng ta hôn cũng từng hôn qua, ôm cũng từng ôm qua. Tối hôm qua còn ngủ chung một đêm nữa, dân gian có câu mười năm tu đắc đồng thuyền độ, trăm năm tu đắc cộng chẩm miên…”
(Ý là mười năm mới tu được cùng thuyền, trăm năm mới tu được ngủ cùng gối chăn)
Sương Lan Nhi nhíu mày, nàng đột nhiên đứng lại, hai mắt sáng chớp chớp, thở dài thật mạnh một hơi. Hắn thật sự càng nói càng thái quá! Ai cùng hắn ngủ chung một đêm, thật là!
Hành động nàng bất ngờ dừng lại khiến Long Đằng không kịp dừng lại cước bộ, hắn đành mở hai cánh tay ra, lập tức ôm nàng vào ngực, ôm thật chặt mới có thể cam đoan quán tính của chính mình sẽ không khiến nàng ngã về phía trước.
Có một loại xúc cảm mềm mại từ loại vải thượng hạng tốt nhất ma sát với da nàng. Thấy hắn lại đang chiếm tiện nghi, nàng căn bản vốn đã nguôi giận giờ lửa giận lại bùng bùng phất lên, nàng dùng sức đẩy hắn ra, lớn tiếng trách cứ: “Trước nơi đông người mà ôm ôm ấp ấp, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết. Long Đằng ngươi nghe cho kỹ, tránh xa ta một chút! Đừng đi theo ta!”
Hắn trên mặt xuất hiện thêm một tầng lười nhác, khuôn mặt vô cùng ủy khuất, đau thương nói: “Sương Sương, ngươi đừng như vậy, ta không phải sợ ngươi ngã nên mới giúp đỡ ngươi một phen sao. Được rồi, được rồi, đều là ta không tốt, ngươi đừng tức giận nữa.”
“Ngươi!” Nàng phát hỏa, một ngón tay giơ lên chỉ vào mặt hắn nói: “Đỡ ta thì chỉ cần dùng một tay kéo lại là xong. Ngươi rõ ràng là mượn cơ hội… Quên đi! Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao. Hừ!”
Lúc này một lão bà tóc hoa râm đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy, bà cũng không hiểu rõ tình huống là gì nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của Long Đằng rồi vẻ mặt hung dữ của Sương Lan Nhi, tưởng là đôi phu thê trẻ nhà người ta đang giận dỗi nhau liền không khỏi tiến lên khuyên nhủ: “Haiz, vợ chồng son, ngươi có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện với hắn. Ngươi xem, hắn tự biết nhận sai rồi, ngươi liền tha thứ cho hắn đi. Tuổi còn trẻ, khi còn ở bên nhau thì đừng cãi nhau, đợi đến khi già rồi, chia cách, lại tưởng niệm về nhau, đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn. Haizz!”
Long Đằng nghe xong lập tức gật đầu liên tục, nhìn kỹ sẽ thấy phượng mâu dài hẹp của hắn có ẩn ẩn một chút ánh sáng trong suốt quang mang, môi mím chặt tỏ vẻ oan khuất, thần sắc càng thêm đáng thương hơn.
Thanh âm hắn nhẹ nhàng khéo léo mà dễ nghe: “Nương tử à, đừng tức giận nữa, đều là vi phu không tốt. Vi phu hứa lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, được không? Các vị ở đây xin hãy làm chứng, ta đối với nàng là một tấm chân tình, thiên địa chứng giám. Nương tử, nàng tha thứ cho ta đi…” Nói đến cuối trong mắt hắn
mang theo một tia cầu xin nhìn về phía nàng.
Ven đường có mấy người dừng lại xem náo nhiệt, đối với tình huống trước mắt bọn họ đều đem ánh mắt đồng tình nhìn về hướng Long Đằng.
Trời đất! Hắn còn có thể diễn đạt hơn nữa không! Hết lần này đến lần khác những người qua đường đều bị che mờ mắt rồi. Sương Lan Nhi trong nháy mắt mặt tím lại như gan heo, ngoài buồn bực ra nhiều hơn chính là căm giận. Thật vất vả mới kìm xuống được lòng tức giận, nàng hung hăng cắn môi, xoay người khoát tay nói: “Quên đi, quên đi, chúng ta đi thôi.”
Long Đằng nở một nụ cười xinh đẹp tươi rói vội vàng đuổi theo nàng.
Đợi đến khi đã đi được một đoạn khá xa, Sương Lan Nhi quay đầu lại gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái, cảnh cáo nói: “Được rồi, chuyện hôm qua ta không so đo với ngươi. Ngươi cũng đừng đi theo ta nữa. Hoàng đế đã an bài cho ngươi chức ti hộ này tốt xấu gì cũng là chức quan, ngươi hẳn là nên đi làm tốt nhiệm vụ của mình đi, thua keo này bày keo khác.” Ngừng một chút nàng lại nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, thở dài nói: “Ta đang tìm người, người cũng đừng quản.”
“Tìm ai?” Hắn hỏi.
“Ngươi không biết, là một bằng hữu đi cùng ta đến Lô Châu, quen biết nhau ở Hồng Châu. Đêm qua ta an bài cho nàng ở một gian sương phòng trong Thiên Phượng Lâu, bảo nàng chờ ta, có thể nàng đợi không nổi liền chạy ra ngoài chơi rồi. Tóm lại là thời điểm sáng nay ta hỏi qua mấy thị nữ trong Thiên Phượng Lâu, có người bảo nàng đã sớm rời khỏi nơi này.”
“Nhưng Lô Châu lớn như vậy ngươi tìm như thế nào? Ngươi người quen không có, địa bàn cũng lạ lẫm, có muốn để ta hỗ trợ hay không?” Long Đằng lại hỏi.
Sương Lan Nhi lắc đầu: “Tạm thời không cần, nàng thích đến những nơi náo nhiệt. ta tới phố xá trước mắt tìm đã rồi nói sau… Thật sự không được, nàng cũng lớn như vậy rồi, tự mình có thể đi về…”
Lời nói còn chưa xong tầm mắt nàng đã bị hấp dẫn bởi một đám đông đang tụm lại gần bờ sông cách đó không xa. Có một dự cảm không hay nảy lên trong ngực, ánh mắt nàng nheo lại, cố sức nhìn xung quanh. Xuyên qua đám người đông đúc kia chợt lộ ra một khe hở khiến nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nhưng kia chính là Linh Lung sao. Nhìn… vô cùng chật vật.
Nàng chợt rùng mình một cái rồi vội vàng chạy đến, dùng sức đẩy đám người ra. Chỉ thấy Linh Lung cả người đều ướt đẫm, hình như là vừa mới rơi xuống sông. Có một tiểu cô nương đang ngồi dưới đất, toàn thân cũng toàn là nước. đôi mắt đen lúng liếng phiếm dại ra cùng với đó là hoảng sợ cùng hoang mang.
Một tiểu cô nương khác có vẻ lớn tuổi hơn, ước chừng khoảng mười tuổi lúc này đang túm tay của một phụ nhân áo lam, khóc lóc kể lể: “Nương, chính là người này. Con tận mắt nhìn thấy nàng đẩy muội muội ngã xuống giữa sông.” Nói xong nàng liền oa oa khóc lớn, nhào vào ngực phụ nhân áo xanh. “Nương, con sợ! Nàng là người xấu! Nàng là người xấu!”
Linh Lung toàn thân ướt đẫm, gió thổi đến làm thân thể nàng rung lên vì lạnh, răng đánh vào cầm cập, gương mặt tái ngợt bỗng ửng lên một mảnh, nàng tức giận nói: “Hừ, nhìn người tuổi nhỏ mà lòng dạ tiểu nhân, tâm địa như thế nào có thể ác độc như thế? Sao có thể ngậm máu phun người như vậy? Rõ ràng muội muội của ngươi trượt chân rơi xuống nước, ta hảo tâm cứu nàng lên mà ngươi còn dám quay ngược lại cắn ta một cú?”
Vị thiếu phụ trung niên đứng nãy giờ lúc này chen vào nói: “Cô nương, lời này của ngươi không đúng rồi. Cái này gọi là đồng ngôn tối thực, các nàng tuổi còn nhỏ vì cái gì mà phải nói dối? Còn ngươi, có khi chính ngươi mới là mặt người dạ thú.”
“Ngươi!” Linh Lung giận giữ, đôi mi thanh tú cơ hồ đã dính vào nhau.
Phu nhân trung niên kia cũng không thèm để ý đến nàng, ngồi xuống an ủi tiểu cô nương nhà người ta đang bị dọa đến choáng váng, ôn nhu nói lớn: “Đừng sợ đừng sợ, người bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu cô nương ngồi dưới đất lộ ra biểu tình sợ hãi, mãi sau mới nói: “Năm nay sáu tuổi!”
“Ngươi thực ngoan, vừa rồi vì sao ngươi lại rơi xuống sông?”
Người này giả ý sờ sờ gáy đứa trẻ hỏi.
Con ngươi đen láy của tiểu cô nương nhìn Linh Lung, mắt mở mồm há to, giống như muốn nói nhưng lại thôi.
Phụ nhân trung niên kia giống như nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đứa trẻ, trấn an nói: “Đừng sợ, đừng sợ, hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, nhất định sẽ vì ngươi lấy lại công đạo. Ngươi chỉ cần đem tất cả những gì đã xảy ra nói cho mọi người cùng biết, ai ai cũng sẽ giúp đỡ ngươi.”
Kỳ thật ở góc độ nhìn của Sương Lan Nhi, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy phụ nhân kia lặng lẽ hung hăng véo sườn thắt lưng của tiểu cô nương kia một phen, vả lại mâu trung cũng chợt lóe lên một tia nhìn tàn nhẫn.
Tiểu cô nương sáu tuổi lúc này đau đến khóc lớn lên, chỉ tay vào Linh Lung hét lớn: “Là nàng! Là nàng! Là nàng đẩy ta xuống, ô ô… ô ô…!”
Lời vừa bật ra khiến dám người nhất thời sôi trào, những lời chỉ trích liên tục ập tới.
“Nhìn không ra cô nương này còn trẻ như vậy mà lại xấu xa!”
“Đúng thế, đứa nhỏ mới sáu tuổi làm sao biết nói láo?”
“Thật quá đáng, nhất định phải báo quan.”
“Báo quan thì có lợi ích gì, ngươi nhìn xem cô nương này xiêm y quý giá, nhất định là có chủ tử nhà nào có tiền có thế, nếu như báo quan thì người ta chỉ cần hối lộ một chút thì dân thường chúng ta chẳng phải mới là người bị hại sao?”
“Đúng vậy, không được, hôm nay tuyệt đối không thể thả nàng đi, nhất định phải bắt nàng bồi tiền! Thật quá đáng! Không quản quan lại gia thế , chúng ta nhất định phải thay trời hành đạo!”
Mẫu thân của hai đứa trẻ giống như không có chủ kiến, nàng khóc té ngã trên mặt đất, tay chân vung loạn lên: “Ông trời a! Như thế nào mệnh ta lại khổ như thế, cha đứa nhỏ mất sớm bỏ lại chúng ta cô nhi quả phụ không ai thương. Ông trời a!”
Tiếng khóc la tê tâm phế liệt đâm vào màng tai nàng có chút đau.
Sương Lan Nhi cuối cùng không nhịn được liền tiến lên nói lớn: “Mọi người ngàn vạn lần đừng để ba mẹ con họ lừa gạt, còn có phụ nhân này, các nàng căn bản cùng một ruộc, giật dây lừa tiền mà thôi.”
Mẫu thân của hai đứa trẻ kia vừa nghe liền khóc như muốn chết đi sống lại.
Phụ nhân trung niên càng cứng rắn, mi thô dựng đứng, chỉ tay vào mặt Sương Lan Nhi chửi ầm lên: “Mọi người thấy không? Trên đời này còn có người lương tâm bị cẩu ăn mất rồi, sự thật xảy ra trước mắt còn dám mở to mồm nói điêu.”
Linh Lung thấy vậy không đành lòng để Sương Lan Nhi bị người ta nhục mạ, nàng lôi kéo vạt áo Sương Lan Nhi, nói: “Lan nhi, hay là quên đi, đều tại ta xem vào việc của người khác tự rước họa vào thân. Ta nhận oan cũng không sao, cho các nàng chút tiền là được.”
Sương Lan Nhi không đồng tình, nàng xoay người nói: “Ở đây nhiều người như vậy, tiện thể làm chứng, ngươi kể lại từ đầu đến cuối đầu đuôi sự việc cho mọi người nghe. Các người nói xem, chưa từng gặp mặt, không thù không oán, nàng cớ gì phải đẩy một tiểu cô nương xuống nước? Người làm việc đều có mục đích, nàng làm như vậy thì có được thứ gì? Lại có thể xuất phát từ mục đích gì?”
Phụ nhân trung niên lạnh lùng liếc Sương Lan Nhi một cái, ánh mắt thâm độc vô cùng: “Kẻ có tiền muốn làm khổ những kẻ nghèo hèn này thì còn thể có lý do gì để giảng giải? Còn không phải toàn bộ vì tính tình. Cô nương, giúp người ác độc nói lý, ngươi làm người như vậy cẩn thận có ngày bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!”
Lời nói vô cùng ác độc khiến Long Đằng nhíu chặt mày, trong mắt thoáng qua lớp khói mù.
Vốn định rằng đứng yên xem kịch cũng chẳng có lòng dạ nào muốn nhúng tay vào nhưng lúc này hắn rốt cục cũng chịu mở miệng: “Ta nói vị đại thẩm này, nếu ba người các nàng mới thật sự là kẻ lừa đảo thì ngươi nói như thế nào?”
Phụ nhân trung niên mắt trợn ngược lên trời nói: “Nếu như là các nàng lừa trò thì lão nương hôm nay sẽ nhảy xuống sông.” Lời nói thốt ra vô cùng kiêu ngạo.
“Hảo!” Long Đằng mạnh mẽ đáp lời, một ngón tay hắn nhẹ nhàng đẩy mấy lọn tóc phía trước ngực ra đằng sau người, đi đi lại lại một vòng quanh bờ sông, cuối cùng thì nhớ tới vị tiểu cô nương bị rơi xuống nước đang ngồi gần đó. Hắn cúi người, thanh âm giống như tiếng chuông gió thanh thúy len qua từng góc mái hiên, ôn hòa hỏi: “Ngươi xác định ngươi là bị vị tỷ tỷ này đẩy xuống sông?” Một ngón tay thon dài của hắn chỉ về hướng Linh Lung.
Tiểu cô nương tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, khẳng định nói: “Chính là nàng.”
Tiểu cô nương mười tuổi bên cạnh lập tức bổ sung thêm lời: “Đúng, là ta tận mắt nhìn thấy, nàng từ phía sau lưng đẩy muội muội ta xuống nước.”
Long Đằng lấy thân mình cao tuấn của mình cản trở tầm mắt của tiểu cô nương sáu tuổi, lại hỏi: “Nàng từ phía sau lưng đẩy ngươi, ngươi có thể thấy rõ mặt nàng sao?”
Tiểu cô nương sáu tuổi gật gật đầu: “Có thể nhìn thấy. Dù sao cũng chính là nàng.”
Long Đằng cười khẽ, hắn lúc này mới quay sang hỏi tiểu cô nương mười tuổi: “Vậy ngươi nhìn thấy nàng đẩy vai trái hay vai phải của tiểu muội ngươi? Hay nói cách khác lúc ấy nàng đứng ở vị trí này hay vị trí kia?” Hắn nâng tiểu cô nương sáu tuổi từ trên mặt đất đứng dậy, diễn lại toàn bộ tình cảnh lúc rơi xuống nước, cũng lấy mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất ở hai phương hướng, hỏi.
Tiểu cô nương mười tuổi nghĩ nghĩ rồi đáp lại: “Hình là vai phải, không đúng, hình như là vai trái, đúng, chính là vai trái. Nàng lúc đấy đứng ở chỗ đó.”
Nghe thế Long Đằng bỗng nhiên xoay người lại, y bào màu xanh da trời dưới ánh kim dương chiếu rọi càng trở nên lóa mắt, phản xạ quang mang. Hắn chỉ mấy người đang vây xem đến, giải thích từng điểm: “Các ngươi nhìn dấu chân ở bờ đê sườn núi này xem. Hai chỗ dấu chân có chút nặng, in xuống mặt đất rất sâu. Hiển nhiên đây chính là vết chân của vị tiểu cô nương sáu tuổi này đứng ở bờ đê. Các ngươi lại nhìn xem, dấu chân bên phải có một đạo dấu vết trượt xuống . Mà hai vị tiểu cô nương này trước sau lời nói không đồng nhất, mâu thuẫn rất lớn, khó có thể tự bào chữa. Ta nghĩ, chuyện hẳn là như vậy, vị tiểu cô nương sáu tuổi này đứng bờ sông, chính mình cũng không dám nhảy xuống, lúc này có một người ở bên cạnh đẩy mạnh vai phải của nàng khiến nàng rơi xuống sông. Sau đó vị tiểu cô nương mười tuổi này mới lên tiếng kêu cứu, đưa người kia nhảy xuống cứu giúp. Sau cuối cùng lại quay lại cắn ngược người cứu, nguyên nhân chẳng qua cũng chỉ lừa tiền mà thôi.”
Nói xong, mọi người vây xem đều thấy vô cùng hợp lý, gật gật đầu.
Phu nhân trung niên kia lập tức nổi nóng, vội vàng nói: “Ngươi nói vậy chẳng qua cũng chỉ là suy đoán lung tung mà thôi, dựa vào cái gì…”
Lời nói còn chưa xong đã bị Long Đằng đánh gãy: “Hộ tịch ở Tường Long Quốc được thẩm tra rất nghiêm mật, phụ nhân đã có tuổi tác, đến tột cùng có phải có hai nữ nhi nhỏ tuổi như vậy hay không chỉ cần hai ngày là có thể tra ra. Nếu không chúng ta đến nha phủ một chuyến.”
Phụ nhân áo lam được hai đứa nhỏ kia xưng là mẫu thân thấy tình thế không ổn liền vội vàng kéo tay hai tiểu cô nương quay đầu bước đi, liên tục nói: “Thôi thôi, xem ra chỉ là hiểu lầm mà thôi, đứa nhỏ xiêm y đều ướt hết rồi, ta đưa nàng nhanh trở vể đổi.”
Đám người sau đó liền giải tán.
Phụ nhân còn lại kia mất lợi thế, vừa định rời đi thì Long Đằng liền lấy chân phải dùng lực, một hòn đá vụn liền bay lên không trung tạo nên một đường cong duyên dáng rồi đập trúng cẳng chân phụ nhân kia. Chỉ nghe thấy tiếng bà ta kêu thảm một tiếng, chân đau quỳ rạp xuống đất.
Thanh âm hắn cũng không lạnh lẽo, mắt cũng không buồn nhìn về phía người này, biểu tình vẫn nhạt nhẽo như bầu trời với những đυ.n mây lưa thưa, thản nhiên nói: “Từ từ, ngươi còn lời hứa hẹn mà chưa có thực hiện.”
Sương Lan Nhi biết ý tứ của hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn nói: “Dù sao đi nữa cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.”
Long Đằng lạnh lùng cười, mắt hơi híp lại, một loại ánh sáng lạnh nhỏ vụn lại giống như châm chọc bắn ra từ mắt hắn, hắn bước đến gần phụ nhân này, cúi người cười đến sáng lạn: “Vừa rồi là ngươi tự mình nói, nếu như ba mẹ con kia là kẻ lừa đảo thì người liền nhảy xuống sông. Bây giờ còn không mau nhảy? Hay là ngươi muốn ta báo quan?”
Phụ nhân trung niên nhìn hắn cười lúc này chỉ cảm thấy nụ cười ấy còn sắc bén hơn đao phủ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hàn ý lạnh lẽo như đang cứa vào da thịt, kích nàng dựng đứng cả tóc gáy.
Rơi vào đường cùng, bà ta chỉ biết miễn cưỡng đứng dậy, từng bước đi đên bờ sông, nàng cứ mỗi bước lại quay đầu nhìn, vẻ mặt cầu xin, cuối cùng quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Vị gia này, ngài xem ta cũng bằng này tuổi rồi, thân mình xương cốt cũng không còn khỏe nữa, trời lại lạnh như vậy nhảy xuống sông không khác nào chết vì lạnh. Vị gia này, ngài rủ lòng từ bi, ta sau này không dám nữa…”
Long Đằng làm bộ vươn tay, dưới ánh mặt trời đại mi khẽ nheo lại, bên môi vẫn lộ ra ý cười như trước: “Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm, đừng để ta nói lần thứ hai.”
Vị phu nhân rơi vào bất đắc dĩ, chỉ đành chậm chạp bước đến gần bờ sông, ùm một tiếng nhảy xuống. giữa sông một chùm hoa trỗi dậy bắn lên cao ba thước, thâm chí nước còn bắn lên má Sương Lan Nhi, đúng là nước rất lạnh, giống như những mảnh băng vỡ vụn.
Long Đằng như vậy nàng cũng chưa từng gặp qua, khuôn mặt tuấn mĩ ẩn ẩn bên dưới là lạnh lùng cùng tàn khốc.
Hắn cúi đầu mỉm cười, lầm bầm lầu bầu: “Xứng đáng, ai bảo ngươi rủa nàng!”
Sương Lan Nhi không có nghe rõ liền hỏi: “Thiếu Quân, người vừa mới nói gì vậy?”
Long Đằng cười nhẹ, lắc đầu: “Không có gì. Được rồi, nói vậy người ngươi muốn tìm đã tìm được, ngươi xem giờ cũng chính ngọ rồi, hay là chúng ta cùng dùng bữa trưa?”
Sương Lan Nhi lập tức cự tuyệt, xua tay nói: “Không thể, ta còn phải trở về Hồng Châu.”
Lúc này Linh Lung đi tới bên người Sương Lan Nhi, nàng thân thiết khoác tay Sương Lan Nhi điềm nhiên hỏi: “Lan nhi, cô còn chưa giới thiệu cho ta đâu. Vị công tử này là?”
Sương Lan Nhi “à” một tiếng, đáp lời: “Đây này là Long Đằng, là bằng hữu của ta ở Thượng Dương Thành.”
Linh Lung kéo mái tóc dài đã ướt đẫm của mình rồi lại sửa lại y phục đã nhăn nhúm, tiến lên lịch sự chào hỏi: “Tiểu nữ tên Linh Lung, cảm ơn Long công tử hôm nay đã ra tay tương trợ.”
Động tác uyển chuyển như vậy, thanh âm cũng ngọt ngào như thế, đây chính là Linh Lung sao? Sương Lan Nhi không khỏi hồ nghi dò xét Linh Lung một lượt từ trên xuống dưới, nha đầu này, làm trò gì vậy, vẻ mặt mất tự nhiên như vậy, còn đỏ mặt như hai quả hồng, hay là phát sốt rồi.
Long Đằng khóe môi cười nhạt: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nói đến.”
Nụ cười nhạt này trong mắt Linh Lung lại giống như mặt biển ngày hửng nắng, hào quang bắn ra bốn phía.
Hắn ở trước mặt, y phục màu lam tung bay trong gió, đẹp đến mị hoặc. Phượng mâu dài hẹp giống như ngọc lưu ly rực rỡ chói lòa. Chỉ nói đẹp thôi không đủ, quanh thân hắn còn có một loại sương mù trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc này phía chân trời, từng tầng mây chất chồng lên nhau, khi thì có một đυ.n ánh sáng màu vàng rơi xuống nơi đầu vai hắn, khi thì lại trầm xuống khiến vẻ đẹp của hắn cũng khi thì rực rỡ như ánh sáng mặt trời, khi thì tuấn tú cô tịch như màn sương mỏng chảy dài.
Long Đằng nhìn Sương Lan Nhi, mắt chớp chớp, con ngươi màu hổ phách sáng ngời: “Ngươi nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao. Không biết có hoan nghênh ta đi cùng ngươi đến Hồng Châu mấy ngày hay không?”
Hắn lại cười ha hả, nói: “Kỳ thật ta cũng vừa vặn có công việc cần phải đi Hồng Châu một chuyến. Không bằng hôm nay chúng ta cùng đồng hành?”
Sương Lan Nhi còn chưa kịp mở miệng Linh Lung đã chen vào nói: “Long công tử, rất hân hạnh được đón tiếp công tử, đương nhiên là không gì tốt hơn. Lan nhi, đúng không?” Nói xong nàng lắc lắc cánh tay của Sương Lan Nhi, vẻ mặt đầy chờ mong, thanh âm mềm mại nói: “Lan nhi, cô cho ta một cơ hội báo đáp Long công tử được không.”
“Chuyện này…” Sương Lan Nhi nghi hoặc liếc Linh Lung một cái, chỉ thấy da thịt trắng nõn của nàng đã phủ thêm một lớp đỏ hồng, khuôn mặt đỏ như cánh hoa đào, mắt long lanh như ngọc lưu ly. Cũng không biết nha đầu kia muốn làm cái quỷ gì nữa, bình thường bộ dạng lúc nào cũng hô to nói lớn, hôm nay sao lại ngại ngùng e thẹn như vậy, lẽ nào chỉ qua một đêm liền thay da đổi tính?”
“Như thế nào?” Long Đằng chờ đợi câu trả lời của Sương Lan Nhi, lông mi dài như cánh bướm khẽ run lên, mí mắt còn ánh lên lớp sương mờ. Vẻ mặt đầy mong chờ nhìn nàng.
Sương Lan Nhi không biết làm sao để cự tuyệt đành phải miễn cưỡng gật đầu. Suy nghĩ một chút nàng nói: “Nhưng mà ta công việc bận rộn có lẽ không có thời gian rảnh tiếp đón ngươi.”
Linh Lung vội nói: “Không sao, ta rất nhàn rỗi, chắc chắn có thể thay cô làm chủ. Lan Nhi cứ yên tâm.”
“Vậy làm phiền nhị vị cô nương, tại hạ xin được làm phiền.”
Long Đằng cười có lễ giống như một người khiêm tốn. Nhìn hắn như vậy không khỏi làm Sương Lan Nhi nhớ tới lúc còn ở thành Thượng Dương, cái đó, trước mặt người khác thì đường đường chính chính làm phủ doãn tứ phẩm. Ấn tượng bên trong mà nói, hắn vẫn là như vậy, mặt ngoài thì vàng ngọc, chẳng qua bên trong chẳng khác gì ruột bông rách.
Chuyển mắt, nàng lại nhìn Linh Lung mặt cười đến đỏ hồng mà hơi hơi giật mình.
Không biết tại sao trong lòng nàng có một cảm giác là lạ… giống như cảm nhận được sẽ phát sinh chuyện gì đó…