Trên bầu trời mây đen vần vũ dường như có thể mưa lớn bất cứ khi nào, khiến người bức bối. Kiều Tâm đẩy cửa sổ nhìn về phía Tây Giao, nàng vốn dĩ phải vui vẻ nhưng không vui nổi, trong mắt đầy lo lắng.
Tuy rằng vẫn tự nói với chính mình, chuyện nàng làm đều là thiên kinh địa nghĩa, Hoa Đình Phong phụ lòng Lam tỷ tỷ nên nàng báo thù cho tỷ tỷ, bất luận làm gì cũng không quá đáng. Nhưng giờ, lần đầu tiên nàng nghi ngờ quyết định của bản thân…
Nam Chu đế hôm nay muốn cùng Hoàng hậu đến Tây Giao để xem xét máy bơm nước kia, nhưng nàng biết họ sẽ không xem được gì vì cỗ máy đó nàng đã lén phá hủy
Hoa Đình Phong từng nói cho nàng, máy đó muốn vận hành phải có khí, hôm qua, nhân lúc hắn không để ý, nàng lén làm vài động tác khiến máy có vấn đề.
Lần này Nam Chu đế vì cỗ máy này mà bỏ tiền bỏ sức, bỏ cả quốc gia đại sự, ngàn dặm xa xôi đến Nhạc Dương. Nếu cuối cùng phát hiện nó hoàn toàn vô dụng thì sẽ thế nào
Nhẹ thì long nhan giận dữ, trách cứ Hoa Đình Phong một phen, nặng thì… nói không cừng sẽ không tin tưởng Hoa Đình Phong nữa.
Làm hắn bị nhục vốn là kế hoạch của nàng và Lam tỷ tỷ, giờ kế hoạch thành công nàng vốn phải vui vẻ nhưng sao nàng lại thấy lo lắng, hổ thẹn?
Nàng không hỏi cũng biết, nếu chiếc máy bơm nước nó thành công thì sẽ là chuyện lợi cho nước cho dân, bởi vậy nàng và Lam tỷ tỷ không nên vì bản thân mà không để ý đến dân chúng trong thiên hạ mà gây tội nghiệt này
Nhưng việc đã đến nước này thì còn cách gì?
Đêm qua nàng thức trắng đêm, sáng nay bồi hồi ở trong phòng, lòng rối loạn, khó chịu vô cùng
–
Kiều cô nương! Kiều cô nương
Bỗng nhiên ngoài cửa, Dư ma ma gọi nàng
–
Ma ma, có chuyện gì sao? Đẩy cửa ra đã thấy Dư ma ma lo lắng bồn chồn, nàng biết nhất định xảy ra chuyện lớn.
Chẳng lẽ Nam Chu đế đã đi xem máy móc kia, Hoa Đình Phong đã bị trách phạt?
–
Kiều cô nương, ngươi mau đến rừng ở Đông Giao xem sao, Vương gia đang ở đó. Dư ma ma khó nói
–
Đông Giao? Vương gia chẳng phải đang ở Tây Giao sao?
–
Ai! Việc này nói ra thật đau đầu, hôm nay vị bằng hữu của Vương gia nói muốn tới nhìn thứ Vương gia đã chế tạo ở Tây Giao. Đợi ở đó nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Vương gia, sai người đi tìm mới biết Vương gia đang ở Đông Giao
–
Đang tốt lành đến Đông Giao làm gì? Kiều Tâm kinh ngạc.
–
Nghe nói là có người tìm thấy con bọ hiếm gặp ở Đông Giao, Vương gia vừa nghe đã vội đến đó tìm
–
Bọ? Nàng suýt thì ngã ngửa.
Hoa Đình Phong này bị nước vào não sao? Chuyện đại sự bỏ qua để đi tìm một con bọ?
–
Kiều cô nương, mau đến khuyên Vương gia về đi, nếu không vị bằng hữu kia chờ lâu mất hứng.
–
Được. Ta đi ngay! Mau bảo người dẫn đường
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.
Trên trời sấm nổ ầm ầm, lúc Kiều Tâm lên kiệu đã mang theo chiếc dù, vừa đến bìa rừng, chiếc ô phát huy tác dụng vì mưa bắt đầu xối xả.
Đang lúc giao mùa giữa xuân hè, trời không lạnh nhưng trong rừng cây, gió thổi lại thêm mưa lớn khiến Kiều Tâm rùng mình mấy lần.
Cuối cùng nàng đã tìm được Hoa Đình Phong.
Lúc này nhìn hắn khiến nàng sửng sốt, so với ngày đó thấy hắn bên bờ ruộng còn đáng ngạc nhiên gấp bội
Chỉ thấy hắn ngồi xổm trên bùn, hai mắt chăm chú nhìn một điểm, để mặc mưa gió cũng không nhúc nhích.
Mưa làm ướt mặt hắn, thấm ướt áo hắn, nước bùn dính đầy trên giầy hắn… trong ấn tượng của Kiều Tâm, hắn là một Vương gia luôn thong dong mỉm cười, lúc này chỉ thấy hắn thật nản lòng, dường như cơn mưa mài mòn ý chỉ của hắn vậy
Nhưng nàng biết, không phải vì mưa gió
–
Vương gia…
Nàng đi tới phía sau hắn, che ô cho hắn, khẽ gọi.
–
Nàng đến rồi…
Dường như hắn biết là nàng, khẽ cười nhưng ý cười đầy sự chua xót.
–
Lại đây, giúp ta đếm xem trên lưng con bọ rùa này có mấy chấm, ta đếm đi đếm lại có hơi hoa mắt
Rốt cuộc là con bọ gì mà làm hắn si mê đến thế?
Kiều Tâm cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn con bọ kia.
Tuy rằng có mưa nhưng con bọ vẫn bình thản nấp trong khe đá, không bị sấm chớp làm hoảng sợ
Đó cũng chỉ là một con bọ rùa bình thường, lưng có mấy chấm đỏ xinh đẹp.
–
Chín chấm. Không cần đến nàng đáp: – là bọ rùa chín chấm?
–
Thật sự là chín chấm sao? Hoa Đình Phong lẩm bẩm: – Nàng xem cho kỹ, không phải là tám chấm sao?
–
A! Nàng bật cười: – Vương gia, ngươi có thể chế tạo ra cỗ máy phức tạp như thế nhưng sao lại chẳng biết gì những chuyện đơn giản này thế?
–
Sao ta lại không biết?
–
Thế gian không có bọ rùa tám chấm, có chín chấm, mười chấm, mười ba, thậm chí mười bốn nhưng không có tám chấm.
–
Thật sự không có sao? Hoa Đình Phong khổ sở lặp lại: – thực sự không có sao?
–
Có lẽ… kiến thức của nô tỳ thiển cận chưa được thấy
Không đành lòng nhìn hắn đau lòng, nàng không thể không an ủi.
Kỳ quái, nam nhân này sao lại để ý
bọ rùa có mấy chấm?
–
Trước kia có người nói với ta, nếu có thể tìm được bọ rùa tám chấm thì có thể thực hiện nguyện vọng trong lòng.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hơi ướt nhìn nàng.
Thì ra là thế…… Hắn bỏ mặc quốc gia đại sự, mạo hiểm thất hẹn đi tìm một con bọ là vì ái thê của hắn
Nếu chấp nhận tra tấn này thì sao trước kia mắc lỗi?
–
Vương gia có tâm nguyện gì muốn hoàn thành sao?
Đôi mắt hắn khiến lòng nàng chấn động
–
Nàng đoán xem? Hắn không đáp, chỉ yên lặng nhìn nàng
–
Là… là mong Vương phi sớm về sao? Nàng khẽ hỏi
–
Xem ra nguyện vọng này của ta không thực hiện được… hắn hơi cười tự giễu: – như nàng nói đó, trên đời này không có bọ rùa tám chấm.
Đúng thế, nguyện vọng này của hắn quả thực khó mà thực hiện… gϊếŧ cả nhà Lam tỷ tỷ còn mong được tha thứ sao?
Cho dù Lam tỷ tỷ có yêu thương hắn cũng không dễ dàng bỏ qua thù gϊếŧ cha mẹ?
Hơn nữa cho dù Lam tỷ tỷ có thể tha thứ hắn, lại ở bên hắn nhưng đoạn kí ức đó có lẽ vĩnh viễn không thể nào biến mất? Hai người có chướng ngại cản giữa thì sao có thể thoải mái vui vẻ.
–
Kiều Tâm, nếu thật sự có thể tìm được bọ rùa tám chấm, nàng có tâm nguyện gì không. Bỗng nhiên hắn hỏi lại nàng.
–
Ta?
Nàng ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ rồi hồn nhiên cười:
–
Nguyện vọng của ta ngươi nghe rồi nhất định sẽ chê cười.
–
Ta thề sẽ không cười, nàng nói ta nghe xem
–
Ta… ta muốn ăn đại đỗ ba
–
Cái gì? Hoa Đình Phong ngạc nhiên: – đó là cái gì?
–
Đó là một loại điểm tâm rất ngon, hình tròn tròn, gạo nếp bọc ngoài, trong đó nhồi nhân làm bằng rau thơm, thịt băm, mộc nhĩ, đậu phộng (củ lạc)… bởi vì hình dáng nên tên ngày xưa gọi là “đại đỗ ba”, lúc ăn dùng nước dùng bằng xương hầm, thật đúng là mỹ vị nhân gian.
Nàng liếʍ liếʍ môi:
–
Trước kia ở nhà, tỷ tỷ thường mua điểm tâm này cho ta ăn, một ngày không ăn ta không thiết cơm nước, đêm không thể ngủ…
–
Nàng là quỷ ham ăn. Hắn dở khóc dở cười: – ta hỏi lý tưởng sống thì nàng lại nói cái gì điểm tâm cái gì… đúng là không có tiền đồ.
–
Lý tưởng sống của ta là ngày nào cũng được ăn đại đỗ ba
Nàng nhún vai:
–
Ta sinh ra đã là tiểu nha đầu không có tiền đồ.
–
Như thế cũng tốt…
Hắn chợt lặng xuống, sau đó khẽ thở dài một hơi:
–
Đơn giản một chút cũng thoải mái hơn một chút. Ta cũng mong nàng luôn như thế
–
Mong ta mãi mãi không có tiền đồ? Kiều Tâm làm mặt quỷ với hắn
–
Hy vọng nàng có thể luôn vô tư lự như thế này…
Không hiểu sao vẻ mặt hắn lại trở nên khổ sợ, tựa như sợ nàng phát hiện, hắn hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt của nàng
–
Vương gia! Vương gia!
Gã sai vặt canh giữ ở ngoài bìa rừng chạy vào cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Kiều Tâm cũng thấy may mắn khi hắn xông vào, không hiểu sao nàng không muốn thấy vẻ mặt đau khổ này của Hoa Đình Phong, tựa như vẻ mặt đó có khả năng lây truyền, khiến nàng cũng đau lòng
Lạ thật, hắn không vui vẻ chẳng phải là thứ nàng mong muốn sao? Vì sao phải mềm lòng với kẻ thù của tỷ tỷ như thế? Đúng là chẳng có tiền đồ.
–
Chuyện gì?
Hoa Đình Phong hắng giọng hỏi gã sai vặt.
–
Vương gia, mưa càng lúc càng lớn, trời cũng sắp tối, sợ bùn đất ở núi khó đi, chúng ta về phủ sớm thì hơn. Vừa rồi quản gia báo lại, bằng hữu ở kinh thành của người đã hồi phủ…
Trời sắp tối rồi sao? Kiều Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, vì rừng cây che đi chỉ thấy sắc trời u ám tối đen, chẳng chút ánh sáng
–
Vương gia, đúng là nên về sớm đi, con bọ rùa tám chấm nếu ở trong này thì hôm khác đến tìm cũng không muộn. Nàng cũng khuyên.
Nói thật, hôm nay nàng thật sự muốn cảm ơn con bọ không tồn tại đó, nếu không nhờ nó, Hoa Đình Phong sẽ không chạy qua Đông Dao, nếu không Nam Chu đế chắc đã sớm phát hiện máy bơm nước bị nàng phá hoại rồi.
Giờ Hoa Đình Phong không đến theo hẹn, máy móc không người sử dụng thì Nam Chu đế chỉ trách hắn tội thất hạn chứ không trách hắn vô năng lực. Huống chi, nhìn biểu hiện hắn si tình với biểu muội mình, có lẽ Hoàng thượng sẽ tha thứ cho hắn tội thất hẹn. Ngực hơi nhói lên, nàng cười tự giễu mình, còn khó coi hơn khóc.