Chương 1: Đấu giá sủng vật

"Tiên sinh, Dư thị gửi thư mời ngài đến buổi đấu giá tối nay ạ.”

Nam nhân trên ghế cười hiền, hai mắt cong veo cảm thụ bộ lông mềm mại của chú mèo nhỏ đang ôm trên tay. Giọng nói cứng nhắc của lão quản gia cũng không làm ảnh hưởng đến bầu không khí ấm áp của một người một mèo đang nô đùa.

Mãi đến tận khi nước trà đã nguội lạnh, nam nhân mới hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài vươn ra nhận lấy tấm thiệp mời tinh tế.

"Ừ, chuẩn bị đi."

Chất giọng trầm ấm mang theo cảm giác dịu dàng khiến cho người ta không tự chủ mà yên lòng.

Buổi đấu giá được tổ chức ở một toà biệt phủ trên núi, trang hoàng với đủ các món đồ trang trí mạ vàng đến chói mắt. Không gian bên trong được phân chia thành từng phòng riêng, sắp xếp tuỳ tùng phục vụ, mọi thứ đều thể hiện sự chu đáo của chủ nhà.

Căn phòng chiếm vị trí nổi bật nhất vang lên tiếng nhạc du dương. Nam nhân đeo kính gọng vàng, trang phục chỉnh tề đang ngả người trên ghế dài, thích thú phóng tầm mắt nhìn màn hình lớn trước mặt đang chiếu lại hình ảnh của sảnh đấu giá phía dưới. Ngón tay thon dài nghịch ngợm xoay tròn lấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

"Mạc gia, mong rằng những món quà ngày hôm nay của tôi có thể lọt vào mắt xanh của ngài."

Người đàn ông trung niên, đang cúi người kính cẩn trước nam nhân, là người tổ chức buổi đấu giá, cũng là chủ nhân của Dư thị.

Nhìn nét mặt vẫn đang làm ra vẻ dịu dàng của người đối diện, Dư Đông Quân âm thầm siết chặt lòng bàn tay. Từ ngày Mạc gia đổi chủ, mọi công việc làm ăn của các gia tộc lớn nhỏ đều chịu ảnh hưởng sâu sắc. Gần đây nhất là vụ rửa tiền của Dư thị bị Dạ Nguyệt Mạc gia ngáng chân, thất thoát lên đến hàng chục tỷ, chưa kể đến bao nhiêu mối quan hệ chồng chéo nhau cũng bị phá nát. Mà tất cả những thứ này, đều do kẻ đang mỉm cười trước mặt này - Mạc Khiết Thần - tân gia chủ Mạc gia, người đứng đầu Dạ Nguyệt Mạc gia.

Một tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám động tay động chân với lợi ích của lão ta sao?

Dư Đông Quân hơi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Khiết Thần, lộ ra đôi mắt có chút điên cuồng. Nhưng rất nhanh lão ta đã đổi thành vẻ cung kính, trước khi đi ra ngoài còn cúi người thật sâu.

Minh Triết đứng đằng sau Mạc Khiết Thần đưa mắt nhìn theo dáng vẻ khúm núm của lão ta, nhíu mày.

"Lão đại, họ Dư muốn trả thù vụ lần trước."

Là người phụ trách đối ngoại của Dạ Nguyệt, tất cả những việc lão đại muốn làm đều do anh ta đảm nhận. Bao gồm cả những vụ tranh đoạt gần đây của Dạ Nguyệt Mạc gia khiến bao nhiêu kẻ phẫn nộ mà không làm gì được.

Mạc Khiết Thần thong thả tự rót cho mình một tách trà. Trong phòng chỉ còn lại tiếng đàn xen lẫn tiếng nước trà đang đổ xuống. Hắn chậm rãi thưởng thức vị đắng còn đọng lại trong miệng, cảm thán một câu.

"Bác Dư gần đây nhiều lo âu, tóc cũng bạc đi rồi. Thay tôi gửi chút quà cho bác."

Hai mắt Minh Triết hơi loé lên, gật đầu đáp rồi lui ra bên ngoài.

"À, nhớ bảo Lưu Văn đích thân tặng quà cho bác ấy nhé.”

Nam nhân híp mắt cười hiền, cả người đều là một vẻ vô hại. Trước khi cánh cửa đóng lại còn vui vẻ đưa tay chào tạm biệt Minh Triết khiến anh ta lạnh hết cả sống lưng.

.

Buổi đấu giá bắt đầu với những món đá quý, đồ cổ được lưu truyền, hoặc là vài thứ mới mẻ như sủng vật.





Mạc Khiết Thần trầm ngâm nhìn những căn phòng xung quanh liên tục sáng lên đèn đấu giá, cùng với vài tiếng cười kệch cỡm khi ôm về trong tay "sủng vật" của mấy tay nhà giàu có thú vui kì lạ.





Buổi đấu giá này có lẽ đã bù được phần nào tổn thất của Dư thị rồi nhỉ? Dù sao lão già đó cũng đã bỏ ra một cái giá đắt để tạo dựng lại những mối quan hệ ngày hôm nay.





Nam nhân nhún vai. Sự nhàm chán này khiến hắn chẳng muốn lãng phí thời gian ở lại thêm. Mạc Khiết Thần đứng dậy cài lại áo vest, dự định xoay người rời khỏi.





"Bảo vật trấn điếm ngày hôm nay của Dư thị chúng tôi hẳn sẽ khiến cho các vị khách quý phải hài lòng vì đã đợi chờ suốt thời gian dài như vậy."





Giọng nói của MC trở nên hứng thú hơn bao giờ hết. Mạc Khiết Thần nhướn mày, không biết suy nghĩ điều gì mà chậm chạp ngồi xuống.





"Hẳn là các vị đều nghe nói tới tiểu gia tộc Khương thị khói lửa đã tàn. Thật tiếc thương thay cho một gia tộc bao đời làm con chó trông cửa cho giới chính khách."





Nữ MC ăn mặc gợi cảm, bàn tay đeo găng ren đen quyến rũ che môi, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn khi nghĩ tới câu chuyện nhỏ được truyền tai nhau thời gian gần đây.





"Khương thị nhà tan cửa nát, chỉ còn sót lại đứa em gái không công khai của đại tiểu thư lá ngọc cành vàng Khương Nguyệt Hi."





Theo tiếng cười duyên dáng của MC, một chiếc l*иg chim cỡ lớn được di chuyển ra giữa sân khấu. Vải lụa màu đen che giấu "món quà" bên trong khiến cho sự tò mò của những người ngồi đây càng được đẩy lên cao.

"Ha ha, Dư thị chúng tôi thật tốn công tốn sức để tìm được người bạn nhỏ này đó nha."





Dứt lời, nữ MC giật mạnh chiếc vải lụa.





Một cơ thể nhỏ nhắn hiện ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.





Chiếc váy liền thân rướm máu rộng thùng thình làm lộ ra dáng người gầy gò. Sợi dây thừng buộc chặt hai ba vòng quanh cổ tay nhỏ nhắn, đặt ở trước người. Bàn chân bị bầm tím trông thật đau đớn, vì đang đứng nên đôi khi lại hơi run lên. Gương mặt nhỏ nhắn đầy vết xước cả cũ lẫn mới. Nhưng tất cả chỉ càng làm tăng thêm vẻ đẹp quỷ dị, cũng làm tôn lên đôi mắt trong veo như hồ nước đang cảnh giác nhìn những người xung quanh cùng một số căn phòng đã bắt đầu sáng đèn đấu giá. Cánh môi khô khốc nhuốm màu máu làm hiện lên hình dáng của đôi môi nhỏ nhắn đang mím chặt.





Một vẻ đẹp tựa như thiên thần sa ngã, lỡ làng bị đẩy ngã xuống nơi địa ngục lạc loạn.





Một vẻ đẹp dễ dàng khuấy động tất cả những cảm xúc cuồng nộ của ác ma.





"Có phải rất đáng với thời gian mà các vị khách quý đã bỏ ra đúng không?!"





Nữ MC nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt sắc bén đảo một vòng.





"Ha ha. Bạn nhỏ này còn muốn mời các vị thường thức một màn biểu diễn đặc sắc nữa, đảm bảo sẽ khiến các vị hứng thú đấy!"





Hai tên vệ sĩ trở lại với bộ dạng hung tợn, trên bàn tay to lớn nắm một chiếc roi da gắn đinh tán nhỏ, bày sẵn dáng vẻ muốn quật lên làn da trắng trông vô cùng mềm mại kia. Điều này khiến những kẻ xung quanh thích thú khôn cùng, điên cuồng đập bảng giá lên đến con số cao ngất ngưởng. Cửa sổ của các phòng đấu giá cũng được mở ra, những đôi mắt hung ác như thú dữ nhìn chằm chằm vào con mồi đang run rẩy.





Mạc Khiết Thần hạ mắt nhìn xuống sàn đấu giá, chăm chú nhìn phản ứng đề phòng của vật nhỏ mình đầy thương tích.

Khương thị có hai người con gái? Khương Nguyệt Hi và vật nhỏ này?





Khi dòng suy nghĩ dần đi xa, đôi mắt trong veo kia lại nhìn thẳng vào mắt của Mạc Khiết Thần. Hắn hơi sững người, rồi đột nhiên bật cười lớn. Ngón tay thon dài gõ một cái lên nút bấm trên mặt bàn.





"Mạc, Mạc gia, ngài muốn đấu giá sao?"





Nữ MC thất kinh, vội ra dấu hiệu ngừng lại với hai tên vệ sĩ đang sẵn sàng quất roi. Nữ MC không tự chủ nhìn thẳng lên căn phòng được bố trí tinh xảo nhất, bắt gặp phải đôi mắt đang cong lại cười liền vội vàng cúi gập đầu, trống ngực thình thịch từng nhịp sợ hãi.





"M-Mạc gia giơ bảng lần một."





Tất cả âm thanh từng chút một giảm dần.





Những căn phòng xung quanh vốn đang sáng đèn đồng loạt tối đen, cửa sổ cũng được đóng lại. Khi tiếng gõ búa của MC vang lên đến lần thứ ba, rốt cuộc bờ vai đang căng lên cũng được thả lỏng đôi chút.





"Chúc Mạc gia một buổi tối vui vẻ."





MC hướng đến căn phòng bắt mắt kia cúi gập người một góc chín mươi độ, sống lưng thẳng tắp.





Mạc Khiết Thần lướt qua đôi mắt trong veo kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn cười khẽ, sải bước chân bước ra khỏi phòng đấu giá.





.





.





.