023; Oan uổng a phu nhân. Đáng tiếc không ngọt bằng sữa của ngươi

Hắn vội vàng uống xong mấy ngụm: "Oan uổng a phu nhân. Đáng

tiếc không ngọt bằng sữa của ngươi, ta ăn sữa của ngươi mới ngủ ngon."

Nửa câu sau hạ thấp thanh âm, tiến đến bên tai cô phun ra.

Hắn ở trước mặt nàng ngược lại không lúc nào không rời khỏi điểm phá sự kia.

Linh Nguyệt nhớ tới chuyện chiều nay, tức giận đến sợi tóc nàng đau, đem mấy tờ giấy trong tay cuộn lại nện lên mặt hắn, đưa lưng về phía hắn chui vào trong chăn ngủ, không muốn để ý tới hắn nữa.

Cô hối hận vừa rồi không rải thêm chút bột trân châu đen vào sữa, tốt nhất là mười ngày nửa tháng liền gϊếŧ chết anh!

Chu Minh Xuyên không hề phát hiện tâm tư của cô, như thường ngày ôm cô vào trong ngực, hôn lêи đỉиɦ đầu cô: "Ở cùng một chỗ với anh, em cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần vui vẻ là được, những chuyện khác tôi sẽ giải quyết tốt cho em.”

Linh Nguyệt ừ một tiếng, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại Chu Minh Xuyên đã sớm không ở bên cạnh, cô sờ sờ chăn chăn bên cạnh, nhiệt độ thuộc về anh đều tản đi, không biết anh rời đi từ khi nào.

Bởi vì muốn đi lấy hoa, Linh Nguyệt không ngủ lại, nàng khoác áo ngủ xuống lầu, hoa tươi từ cửa hàng hoa đưa tới đã bày ở trên bàn, chỉ thấy Thím Vương ở đó một lần nữa cắt tỉa cành hoa chuẩn bị đựng vào trong mấy bình hoa, nàng tháo bùn hoa xuống, đối diện với mấy hạt châu màu đen bên trong nghi hoặc nhíu mày.

" đang làm gì vậy?"

Linh Nguyệt thấy nàng động trân châu đen, một trận kinh hãi, lập tức ra miệng quát lớn một tiếng.

Thím Vương cho rằng là nàng động những bông hoa này làm cho Linh Nguyệt mất hứng, dù sao người ta mới là chủ nhân, nàng chỉ đành cung kính cùng nàng xin lỗi, giải thích cho rằng ngày hôm qua nàng lấy được hoa tươi trong phòng ngủ trên lầu phỏng chừng cũng không cần một ngày một đổi, hôm nay đưa tới hoa liền tính toán bày ở dưới lầu, hy vọng Linh Nguyệt không nên tức giận.

Linh Nguyệt nói: "Không có việc gì, ngươi để ta đến thu thập, ta liền thích một ngày một đổi, vĩnh viễn tươi mới tốt. “

Tím Vương vội vàng xin lỗi: "Này, tôi sẽ dọn sạch những bông hoa và cành lá này vào thùng rác cho cô. "

“Không cần, ngươi để đi, ta tự mình đến."

Linh Nguyệt cắm mấy cành hoa hồng một lần nữa, mang đi trân châu, trước khi lên lầu cùng Thím Vương cố ý dặn dò một câu: "Ta biết cô cô là hảo tâm, nhưng sau này hoa của ta để cho ta cầm là tốt rồi, bất luận kẻ nào khác đều không được đυ.ng vào.”

Thím Vương liên tục nói vài tiếng cũng biết rõ.

Lúc thu dọn bàn, cô phát hiện Linh Nguyệt cũng chỉ mang hoa đi, những thứ rác rưởi khác vẫn còn ở đó, nhưng hạt nhỏ cô vừa phát hiện trong gạch bùn hoa cũng không còn.

Thím Vương tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Buổi trưa lên lầu hai quét dọn phòng chủ nhân, Thím Vương nghe xong buổi sáng Linh nguyệt nói hoa tươi trong phòng ngủ đổi một ngày, liền tính toán đem hoa tulip ngày hôm qua cùng rác rưởi mang đi.

Bởi vì buổi sáng vì chuyện hoa mà chọc cho Linh Nguyệt tức giận, hiện tại nàng đối với hoa của nữ chủ nhân đều thật cẩn thận, cố ý xin chỉ thị Linh Nguyệt, Linh Nguyệt gật đầu nàng mới dám lấy xuống.

Trong việc này Thím Vương cũng không đa nghi, bởi vì Linh Nguyệt yêu hoa nàng biết, trong hoa viên vốn không có gì, Chu Minh Xuyên cũng không để ý nhiều, hay là vì muốn lấy tình yêu của Linh Nguyệt mà trồng rất nhiều hoa tươi tốt.

Nàng nhìn hoa tulip này rõ ràng còn thập phần tươi đẹp, ném đi cảm thấy thật sự là lãng phí, liền tiện tay đặt ở phòng ngủ của mình.

Nhưng kết thúc một ngày làm việc, Thím Vương rốt cục trở về phòng nghỉ ngơi, một bó hoa tulip kia lại khô héo đi, cánh hoa khô héo vô lực, cành cây yếu ớt rủ xuống, giống như bị hao cạn nước.