Chương 3: Dùng đuôi ta sẽ mang thai (1)

Thân thể nhân ngư, chỉ có ở dưới nước, dùng huyệt nhi dưới vảy xinh đẹp giấu ở đuôi giao nhau mới có cơ hội thụ thai, khi dùng hình người như thế nào cũng sẽ không mang thai.

Bí mật này của cô không cẩn thận bị Chu Minh Xuyên phát hiện qua, về sau anh liền không kiêng nể gì mỗi lần đều đem hạt giống ở sâu trong thân thể nàng, còn muốn đem phân thân bắn qua chôn ở bên trong hồi lâu, sau đó mới vừa lòng rút ra.

Lần đó là sinh nhật của cô, Chu Minh Xuyên hiếm khi dẫn cô ra ngoài chơi, linh Nguyệt lại tính toán nhân cơ hội vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn, hơn nữa cuối cùng còn bị Chu Minh Xuyên bắt về.

Cái giá phải trả cho việc theo đuổi tự do là bị giam giữ trong nhà trong nhiều ngày và chấp nhận hình phạt.

Quan hệ tìиɧ ɖu͙© cường độ cao làm cho thân thể kim quý của nàng an nhàn sung sướиɠ hồi lâu khó có thể thừa nhận, bị hắn làm ngất đi mấy lần, lúc tỉnh lại hoa huyệt còn không biết mệt mỏi ngậm lấy hắn.

Hoa huyệt khuất phục hắn, tràn ra một lượng lớn mật dịch để hắn càng thêm thuận lợi rút ra, nhưng miệng nàng còn đủ cứng, đối với hắn chửi ầm lên, nói cùng hắn làm những việc này là "ghê tởm đến cực điểm".

Chu Minh Xuyên cực kỳ buồn cười, nói: "Tôi biết em là cá, dùng hai chân này không quen, tôi đặt em trong nước, có được không? Như vậy sẽ không ghê tởm, nào, để cho ta nhìn cái miệng nhỏ nhắn trên đuôi của em ở nơi nào, ta cho em ăn đồ tốt..."

Hắn bất quá là thuận miệng nói một câu, Linh Nguyệt coi như là thật, dù sao ở trong mắt nàng, lúc nam nhân này phát tình, làm cái gì cũng có thể.

Cô đột nhiên bắt đầu sợ hãi, khóc: "Đừng ... ĐĐừng dùng đuôi... Cầu xin anh đừng dùng đuôi..."

Chu Minh Xuyên đã ôm cô đi tới bên hồ bơi, làm bộ muốn bỏ cô vào, hạ thân Linh Nguyệt quấn chặt lấy anh, dùng sức ôm cổ anh chịu mềm để xin tha: "Cầu xin anh, là tôi sai rồi, tôi cũng không dám chạy trốn nữa, anh muốn làm thế nào đều được nhưng, không cần đuôi..."

Sự khác thường như vậy ngược lại làm cho anh tò mò, động tác của anh dịu dàng xuống, nhẹ giọng lừa gạt bên tai cô: "em, nói cho tôi biết vì sao? Tại sao không sử dụng đuôi? Em nói với tôi là lần này tôi sẽ không làm thế với Em.”

Linh Nguyệt đã sớm bị hắn làm cho không biết tối nay hà tịch hồn du thiên ngoại, nghe được lời nói của hắn, nàng cư nhiên cứ như vậy tin tưởng hắn, ô ô nói: "Không cần dùng đuôi, dùng đuôi, ta sẽ mang thai, ta không cần mang thai..."

Hắn từng bước dụ dỗ hỏi: "Vì sao không nên mang thai? Em không muốn mang thai con tôi sao?” Cô

nghẹn ngào gật đầu. Mở mắt ra nhìn một chút, phát hiện Chu Minh Xuyên còn đứng bên hồ bơi, Linh Nguyệt khóc thúc giục hắn rời khỏi nơi này, không chút nào chú ý tới sắc mặt của hắn đã khó nhìn dọa người.

Chu Minh Xuyên lần này cư nhiên cái gì cũng không nói liền buông tha cho cô.

Mấy ngày sau, Linh Nguyệt lại một lần nữa náo loạn chết, ngã một phòng đồ đạc, nói cái gì không thả nàng trở về biển liền chết cho hắn xem.

Người đàn ông vừa tan tầm trở về cười lạnh một tiếng, cởi cà vạt xuống đất trói tay cô lại.

"Trở về biển? Được rồi, tối nay tôi sẽ làm tiểu huyệt trên đuôi em, mang thai đứa bé rồi thả em về, cho gia đình anh xem con em sinh ra trông như thế nào, được chứ?”

Cũng là bởi vì hắn bắt được tử huyệt này của nàng, từ nay về sau Linh Nguyệt liền an phận rất nhiều.

............

Lần cuối cùng hắn bắn xong,Linh Nguyệt đã mệt đến không nói nên lời, chỉ là khẽ nhếch hai cánh môi đỏ mọng vô lực thở dốc.

Chu Minh Xuyên còn chôn ở trong người cô, ôm cô vào lòng và cùng cô bình phục hô hấp.

"Linh Nguyệt, cái đuôi của ngươi thật đẹp."

Không đầu không đuôi, hắn bỗng nhiên toát ra một câu nói như vậy, làm cho Linh Nguyệt vốn đã buồn ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh lại, cảnh giác nhìn hắn, cho rằng hắn lại có chủ ý đuôi mình: "Ngươi muốn làm gì? "

"Em có nhớ khi chúng tai lần đầu tiên gặp nhau?" Chu Minh Xuyên sau đó cũng không có nửa phần mệt mỏi, trong ánh mắt nhìn về phía Linh Nguyệt tựa hồ còn có một chút ánh sáng.

"Không nhớ rõ."

Linh Nguyệt liền nhắm mắt lại đi ngủ, không thèm để ý tới hắn nữa.

Trong huyệt non nho nhỏ bị anh bắn rất nhiều thứ đi vào, sau khi anh rút ra, chất lỏng kia chậm rãi từ trong chân tâm cô chảy ra, chân cô dính đầy hỗn độn, nhưng cô mệt đến mức không muốn nhúc nhích nữa, chỉ muốn ngủ.

Cô nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Đêm nay là đêm trăng tròn, rèm cửa phòng ngủ không kéo tốt, rò rỉ vào một mảnh ánh trăng sáng bóng, nhẹ nhàng rơi vào mặt nghiêng mặt đang ngủ say của Linh Nguyệt.