012: "linh Nguyệt, ngươi không vui, nói cho ta biết vì sao? Có phải vì Hàn Thiên Hà kia không? "

Cô đang muốn đẩy cửa phòng ngủ ra, Chu Minh Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay cô, anh dùng sức rất mạnh, nắm cổ tay cô cũng có chút đau.

Biểu tình của Linh Nguyệt có chút không kiên nhẫn, hắn khắc chế nôn nóng của mình, đem thanh âm thả lỏng: "linh Nguyệt, ngươi không vui, nói cho ta biết vì sao? Có phải vì Hàn Thiên Hà kia không? "

“Ta không có không vui, chỉ là mệt mỏi mà thôi."

Tay kia của cô đẩy tay anh ra, nhưng Chu Minh Xuyên nắm thật sự quá chặt, cô thử hai cái liền buông tha.

Nhìn bộ dáng linh nguyệt cơ hồ có chút mất hồn mất vía, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu: "Ngươi có phải biết hắn hay không?”

Nhưng hắn lại cảm thấy không có khả năng, Linh Nguyệt vẫn bị hắn nhìn ở bên người, thứ nàng có khả năng tiếp xúc đều là thông qua chính mình cho phép.

Hàn Thiên Hà không có khả năng gặp qua nàng.

Không muốn để cho hắn tiếp tục truy vấn, sợ mình lộ ra sơ hở gì, Linh Nguyệt giương lên một nụ cười sáng ngời mang theo châm chọc, thuận miệng nói dối: "Ta chỉ là có chút không rõ, ở nhà ngươi bảo người khác gọi ta là phu nhân, nói ta là vợ của ngươi, vì sao ở trước mặt hắn lại không dám thừa nhận, đổi giọng gọi bạn gái?”

Chu Minh Xuyên cẩn thận cân nhắc vài giây, bỗng nhiên phản ứng lại, khóe mắt đuôi lông mày đều không kìm nén được ý cười: "Em vì chuyện này mà tức giận?”

Anh bế cô lên ghế sofa và để cô ngồi trên đùi mình, kiên nhẫn và xin lỗi cô: "Anh không tốt, em biết đấy... Gia đình tôi luôn... Đối với chuyện của ta các loại nhúng tay vào, trước khi ta còn chưa hoàn toàn khống chế cục diện, thoát khỏi bất kỳ khống chế nào của bọn họ đối với ta, ta không muốn đem em bại lộ trước mặt người khác... TThân phận anh và em đã kết hôn, ngược lại sẽ mang đến cho chúng ta một ít phiền toái..."

Cô vẫn lạnh mặt.

Chu Minh Xuyên đặt cô lên sofa, quỳ gối trước mặt cô: "Tôi thề với em, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ em tốt, sẽ cho em một đám cưới hoành tráng, cưới em về nhà, sẽ không để em chịu ủy khuất nữa.’

Như vậy liền để cho hắn bỏ đi hoài nghi, Linh Nguyệt cũng mượn dốc xuống lừa: "Nhưng ta thật sự muốn nghỉ ngơi, ngươi để cho ta một mình ở một lát đi.”

Anh không thể nói gì nữa, ôm cô trở lại phòng ngủ, kéo rèm cửa lại cho cô, rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường: "Vậy em nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại thì tìm tôi?" -

Lin Nguyệt gật gật đầu.

Đợi đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chu Minh Xuyên bỗng nhiên giống như một tiểu hài tử ngây thơ cười đến thập phần sung sướиɠ.

Hắn không biết mình bị lừa gạt, cho rằng Linh Nguyệt thật sự là vì danh phận "vợ" và "bạn gái" của hắn mà rầu rĩ không vui. Hắn cảm thấy Nguyệt Nguyệt cũng là để ý hắn yêu hắn, nếu thật sự một chút tình cảm cũng không có, cần gì phải rối rắm ở đây? Không phải cô ấy đang ghen sao?

Nhưng nghĩ đến cái gì, nụ cười của hắn lại thu liễm trở về.

Hoặc là anh ta quá vô dụng. Chu gia sẽ không muốn một nữ nhân không rõ lai lịch làm cháu dâu, con dâu, bọn họ hy vọng chính là một nữ nhân có gia cảnh gia đình như Bùi Văn Chi gả đến Chu gia. Cho nên hắn hiện tại không cách nào cùng Chu lão gia tử, Chu phụ chu mẫu bọn họ thẳng thắn quan hệ với mình, thẳng thắn, cũng chỉ có thể nhấc lên các loại phân tranh.

Nhưng Chu Minh Xuyên hắn hẳn là phải có năng lực bảo vệ nữ nhân của mình. Nàng thật vất vả từ trong biển đi tới bên cạnh hắn, nên để cho hắn chiếu cố che chở nàng cả đời, cái khác cái gì cũng không cần nàng suy nghĩ mới đúng.