010: "Đó là ngày đầu tiên em thành một con người. Còn nhớ không? "

Chu Minh Xuyên chiều nay đã muốn cô hai lần, buổi tối cũng không giày vò cô nữa.

Hắn nhìn thấy quanh mắt Linh Nguyệt tựa hồ có dấu vết khóc qua, chỉ cho rằng là buổi chiều bị hắn làm.

Lúc ngủ nàng rất sảng khoái, sau khi ngủ xong đau lòng cũng là thật. Anh lên giường, ôm lấy Linh Nguyệt từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô.

Hiện tại hai người đều mang tâm sự còn không có buồn ngủ gì, hắn ôm Linh Nguyệt, câu mất câu không cùng nàng nói chuyện.

"Trong công ty lại xảy ra chuyện, mấy ngày sau anh hẳn là đều tăng ca đến khuya, không cần chờ anh, tự mình đi ngủ sớm một chút."

Linh Nguyệt ừ một tiếng: "Công việc có mệt mỏi đến đâu, anh cũng phải chú ý thân thể, phải nghỉ ngơi thật tốt. "

Cô thuận miệng nói một câu ôn nhu khiến anh quên đi tất cả mệt mỏi, Chu Minh Xuyên nở nụ cười: "Sao lại ngoan như vậy?. "

Linh Nguyệt không trả lời hắn.

Anh bỗng nhiên xoay người đè lên người cô nhìn thẳng vào mắt cô: "em còn nhớ ngày mai là ngày gì không? "

"Ngày nào?" Linh Nguyệt hiện tại đầu óc rất loạn, có tỷ tỷ, có Hàn Thiên Hà, có biển rộng... Không có tinh lực suy nghĩ lại lời Chu Minh Xuyên nói.

"Đó là ngày đầu tiên em thành một con người. Còn nhớ không? "

Khi nó chỉ mới 12 tuổi, 15 năm đã trôi qua trong nháy mắt.

............

Ngày đó sau khi tan học, chu phụ chu mẫu dẫn Chu Minh Xuyên đến nhà cậu hắn ăn một bữa cơm, hai nhà đại nhân sau bữa cơm lại một trận tán gẫu, về đến nhà đã hơn mười một giờ.

Về đến nhà, Chu Minh Xuyên như thường lệ đi đến hồ bơi xem con cá bảo bối của mình.

Nhưng khi hắn đi đến bên hồ bơi, lại kinh ngạc phát hiện bên trong lại trống rỗng.

Chu Minh Xuyên lúc ấy liền hoảng hốt. Phản ứng đầu tiên của anh là xuống dưới lầu tìm Thím Vương, hỏi cô hôm nay có thấy cá của anh không.

Sau đó, đằng sau anh vang đến giọng nói của một cô gái: "Tôi đói, ngươi đã đi đâu cả ngày hôm nay, tại sao không cho tôi ăn." -

Thanh âm này tựa hồ là từ trong phòng ngủ của anh truyền ra, Chu Minh Xuyên trở lại phòng ngủ, xuyên thấu qua ánh trăng chiếu vào thấy một cô gái gần như trần trụi ngồi trên giường của anh, trên người khoác áo khoác của anh, bộ quần áo kia rất mỏng, căn bản không che được cái gì, đường cong của cô linh lung, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện.

Đêm đó là đêm trăng tròn.

Anh run rẩy bật đèn và thấy rõ cô gái trông như thế nào. Trong mắt cô có một vầng sáng màu vàng nhạt, không giống như mọi người.

Hắn nhận ra đôi mắt này, có chút không dám tin mở miệng: "Ngươi... là ai? Sao ngươi lại trở thành con người”

Cô gái đã có một chút thiếu kiên nhẫn: "Bữa ăn của tôi đâu?" Tôi nói tôi đói!”

Chu Minh Xuyên nghe cô nói đói, bất chấp truy vấn, vội vàng đến phòng bếp dưới lầu tìm cho cô một ít thức ăn mang lên.

Cô gái rất không lịch sự ra hiệu cho anh ta ăn. Chu Minh Xuyên cũng thuần thục hầu hạ cô. Cô không có gì ngoài cái áo khoác đó. Áo khoác là kiểu khóa kéo, cô không biết dùng, cho nên trực tiếp mang theo.

Tựa vào bên cạnh cô đút cơm cho cô, anh thậm chí có thể nhìn thấy màu nhũ hoa màu hồng của cô...

Chu Minh Xuyên khi đó vẫn có một chút cảm giác đạo đức, nhìn thấy sự riêng tư của con gái người ta, anh đỏ mặt ép buộc mình dời mắt.

Sau khi ăn xong, anh không thể không hỏi: "Người có phải là một người cá?"

" Thật thông minh." Cô ấy nói, "Đừng gọi tôi là cá và cá, tên tôi là Linh Nguyệt, có tên, mọi người trong gia đình tôi gọi tôi là Nguyệt Nguyệt."

"Anh oanh." Anh ta hét lên. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, não vẫn là ong ong.