85: "Linh Nguyệt, em đang mang thai."

Trần Diệp Tinh sau khi ngồi xuống nắm lấy tay Linh Nguyệt đánh giá cô từ đầu đến chân một phen, xác nhận cô quả thật còn nguyên vẹn không sao mới thở dài một hơi.

Lập tức nàng liền nhìn ra cửa nói:

"Linh Nguyệt , thân thể bà nội sắp không được, có lẽ chính là mấy ngày nay, bà ấy liền... Tôi ước gì em có thể gặp bà ấy lần cuối cùng và để bà ấy buông bỏ tất cả những lo lắng về e trong hai thập kỷ qua”

Nửa câu sau ý tứ của nàng rõ ràng, như lại nói với Chu Minh Xuyên.

Thì ra đây mới là mục đích hôm nay cô đến đây..

Mấy câu nói ngắn ngủi của cô đã ném xuống một quả bom uy lực cực lớn trong lòng Linh Nguyệt và Chu Minh Xuyên.

Lúc trước nàng quả thật đã nói cho Chu Minh Xuyên biết, từ khi còn bé, ngoại trừ Hàn Thiên Hà thường xuyên làm bạn bên cạnh nàng ra, tình cảm của nàng và tổ mẫu nàng cũng thập phần thương cô.

Bữa tiệc này cuối cùng đương nhiên còn chưa bắt đầu đã chấm dứt, không vui mà tan.

Sau khi Trần Diệp Tinh rời đi, trong phòng ăn yên tĩnh như chết trong chốc lát.

Hắn nâng bả vai Linh Nguyệt lên, thấp giọng nói: "Đi ăn chút gì đó, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, được không? "

Hốc mắt Linh Nguyệt ửng đỏ, dùng sức hất tay hắn đi: "Ta muốn về nhà, ta muốn nhìn bà nội của ta. "

Câu hỏi này bây giờ không thể trả lời, muốn chuyển chủ đề, nhưng Linh Nguyệt lại không chịu buông tha:

"Tôi muốn trở lại biển, để gặp bà tôi lần cuối cùng." Anh có thả tôi đi không?”

Hắn cau mày, sắc mặt dị thường khó coi, cuối cùng không nói một lời rời khỏi biệt thự.

Anh muốn tìm một nơi để bình tĩnh.

Chờ hắn chạng vạng ngày hôm sau mới về nhà, Linh Nguyệt vẫn là bộ quần áo kia, tư thế kia ngồi ở chỗ đó, tựa hồ một ngày cũng không có động qua.

nhìn qua cô đã khóc rất lâu, mắt sưng đỏ, tiều tụy đáng thương vô cùng.

Chu Minh Xuyên muốn ôm cô về phòng ngủ để cô nghỉ ngơi một chút, Linh Nguyệt vừa nhìn thấy anh vẫn như một con mèo xù lông, đối với anh một trận quyền đấm cước đá.

"Linh Nguyệt , ngươi bình tĩnh một chút được không?"

Không nói không quan trọng, Linh Nguyệt sau khi nghe hắn nói xong tâm tình ngược lại càng thêm kịch liệt.

"Tôi sẽ về nhà!" Rốt cuộc anh có thả tôi về hay không?! Ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì vẫn luôn nhốt ta như vậy, sao ngươi không đi chết a——

"Ta chỉ hận không có luôn luôn nhốt em! Nếu cứ nhốt em trong tầng hầm, không cho gặp ai. Thì em mới sẽ khôn luôn mướn rời khỏi anh”

Trách hắn nhất thời mềm lòng, để cho nàng gặp lại tỷ tỷ nàng, vì thế lại bị người ta bày ra một đạo.

Trong lòng hắn quả thật không dám thả Linh Nguyệt trở về, bởi vì bọn họ trong lòng đều biết rõ, chim bay ra khỏi l*иg sẽ không trở về nữa, thả này chính là vĩnh biệt.

Nhưng nếu như hắn thật sự không cho nàng trở về gặp người nhà mình một cái, sinh sinh để lại cho nàng loại thống khổ vĩnh viễn không có khả năng vãn hồi này, Linh Nguyệt Vĩnh Sinh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn nữa.

Cô khẽ nhíu mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:

"Ý anh là sao?" Ý anh là —— anh chỉ cần nhốt tôi lại, để cho tôi đối với những gì phát sinh bên ngoài cũng không biết, tôi có thể yên lặng ở bên cạnh anh, không khóc không nháo không khiến anh tức giận phiền lòng, anh cao hứng, lại để cho gia đình tôi cả đời chờ không được tôi cho đến khi bọn họ chết đi phải không?! -

Chu Minh Xuyên nhận thấy mình nhất thời lỡ lời, sau khi bị cô vạch trần, trên mặt khó xử trong nháy mắt.

Đêm đó cãi vã trên lầu hai vẫn chưa dừng lại, anh không dám nói gì kí©h thí©ɧ cô, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc cho cô phát tiết cảm xúc của mình.

Trong nháy mắt anh quả thật đã suy nghĩ qua, là thả cô về nhà, chờ đợi bọn họ vĩnh viễn sẽ không đến gặp lại; Hay là cứng rắn tiếp tục nhốt nàng, sau này quãng đời còn lại đều phải nghênh đón oán hận lạnh như băng trong đôi mắt nàng?

Khi trái tim dao động của hắn còn chưa ổn định, một chuyện khó giải quyết khác lại nối tiếp mà đến.

Hàn Thiên Hà được người ta cứu ra.

Trong thời điểm này quanh quẩn quanh chu Minh Xuyên không rảnh suy nghĩ lại, gặp phải thời điểm này, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ đến chuyện duy nhất chính là:

Nếu Linh Nguyệt rời khỏi hắn trở về biển, nàng nhất định sẽ cùng Hàn Thiên Hà ở cùng một chỗ.

Bởi vì tên kia đã thoát ra, hắn càng không dám buông tay.

Đây chính là vị hôn phu của Linh Nguyệt từ nhỏ đến lớn tâm tâm niệm niệm, hắn tự nhận mình là không thể so sánh được.

Không khí trong biệt thự liên tục hơn nửa tháng đều quỷ dị mà đè nén, tất cả mọi người đều nhận ra bầu không khí không thích hợp giữa nam chủ nhân và nữ chủ nhân, so với bất kỳ lần nào trước kia đều càng thêm rét lạnh.

Ngay cả tiểu kim mao thập cửu mọc thành lông vàng lớn cũng không dám giống như ngày xưa nhảy nhót, chỉ cần Chu Minh Xuyên xuất hiện, nó liền nằm sấp ở trong góc rụt đuôi.

Linh Nguyệt hiện tại ngay cả du͙© vọиɠ cãi nhau với Chu Minh Xuyên cũng không có, cô yên lặng ở một góc phòng, thường thường ngồi một chỗ chính là cả ngày.

Chu Minh Xuyên cũng không chủ động nói chuyện với cô, anh đích thật là không còn lời nào để nói.

Đây là lần đầu tiên chiến tranh lạnh xảy ra trong nhiều năm.

Thẳng đến hôm nay Chu Minh Xuyên chủ động tìm được Linh Nguyệt , phá vỡ bế tắc.

Anh đẩy một danh sách kiểm tra bệnh viện đến trước mặt cô, giọng nói vững vàng nói cho cô biết tin tức:

"Linh Nguyệt, em đang mang thai."

Linh Nguyệt không thể tin ngẩng đầu, cánh môi run rẩy:

"Ngươi nói cái gì?"

Đầu ngón tay cô chạm đến tờ giấy mỏng kia đều run rẩy, tràn đầy hoảng sợ.

Chu Minh Xuyên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, ôm vai cô:

"Em đang mang thai, đã hơn bảy tuần rồi. Chúng ta sẽ sớm có con của mình. Linh Nguyệt lung tung vỗ tay hắn ra: "Nói bậy, anh nói bậy, làm sao tôi có thể mang thai..."

Anh ôm chặt lấy thân thể run rẩy của cô: "Tại sao em không có thể mang thai?"

Em tự quên mất, thời kỳ phát tình là lần lượt cầu xin tôi bắn vào đuôi em, tôi bắn cho em nhiều như vậy, em không mang thai đứa bé mới kỳ quái..."

Cô đau đớn che lỗ tai không muốn nghe bất kỳ chữ nào anh nói, chỉ lẩm bẩm niệm: "Sẽ không, tôi sẽ không mang thai sẽ không..."