Yến Kinh Hàn đương nhiên là còn nhớ lời Lam Linh đã nói qua, bọn họ lấy ở giữa làm giao tuyến, ai cũng không cho phép vượt qua tuyến, nhưng mà, lúc này, Lam Linh tự mình chẳng những vượt qua giao tuyến kia, hơn nữa còn chủ động yêu thương nhung nhớ với hắn, Yến Kinh Hàn cảm thấy, hắn nếu như không làm tiếp một chút gì đó, thì thật sự là lãng phí thời gian tốt đẹp một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Yến Kinh Hàn không tự cho mình là một chính nhân quân tử, mặc dù đã đáp ứng Lam Linh là không chạm vào nàng, nhưng điều đó cũng phải có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là nàng không chủ động với hắn, mà lúc này, nàng chủ động chui vào trong ngực mình, mặc dù việc này là cử động vô ý thức trong cơn ngủ mơ của nàng, nhưng Yến Kinh Hàn lại cho rằng kết quả đều giống nhau, nàng nếu đã ở trên người hắn điểm hỏa, dĩ nhiên là phải nên giúp hắn dập tắt lửa!
Đương nhiên là Yến Kinh Hàn tuyệt đối không thừa nhận những điều này đều là lý do mà hắn vì chính mình tìm với lấy cớ ăn nàng, muốn nhấm nháp hương vị mê người của nàng mà thôi.
Yến Kinh Hàn từ từ đưa tay lên eo thon Lam Linh, lại từ từ siết chặt cánh tay, làm cho thân thể mềm mại của nàng càng dán sít sao ở trên người của mình, lập tức, hô hấp Yến Kinh Hàn căng thẳng, cảm giác mềm mại không hiểu rõ kia mang theo sự sảng khoái nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Yến Kinh Hàn đương nhiên là chưa cảm thấy đủ hơn, cúi đầu nhìn về phía dung nhan người đẹp trong ngực, cánh môi đỏ thắm khẽ giương, tựa hồ như muốn mời mọc hắn đến âu yếm, đương nhiên, là Yến Kinh Hàn nghĩ như vậy, chỉ sợ Lam Linh vốn cũng không biết sói đã đến đây.
Yến Kinh Hàn không do dự nữa, nhanh chóng cúi đầu áp chế về phía trên cánh môi Lam Linh, nhưng Yến Kinh Hàn chưa kịp hôn đến trên cánh môi Lam Linh, thì ngược lại đã bị một đôi tay đẩy trở về, đồng thời nhìn thấy được lửa giận thiêu đốt hừng hực trong con mắt cắt nước thu của Lam Linh gắt gao trừng nhìn hắn
"Yến Kinh Hàn, thiệt thòi ngươi còn là vương gia vạn dân ngưỡng mộ tôn quý vô cùng, ngươi nếu đã có thể làm loại chuyện này? Béo nhờ nuốt lời, thừa cơ mà vào, ngươi cũng không sợ mặt của tổ tông ngươi bị ném đi?!"
Lam Linh bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, mà từ trước đến nay lúc ngủ đều rất cảnh giác, khi cảm thấy hơi thở của Yến Kinh Hàn tới gần, nàng đã tỉnh, mở mắt ra thì phát hiện Yến Kinh Hàn muốn hôn nàng, lập tức lòng sinh lửa giận, lời nói ra tự nhiên là sẽ không để lại phân nửa mặt mũi cho Yến Kinh Hàn.
"Vương phi, chỉ sợ là ngươi béo nhờ nuốt lời đi?" Ánh mắt Yến Kinh Hàn sâu kín, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh bởi vì tức giận mà càng đỏ thắm, giọng nói trước sau vẫn bình tĩnh như một, cũng không vì Lam Linh ngang ngược chỉ trích mà chứa nửa điểm tâm tình.
Nghe Yến Kinh Hàn nói, Lam Linh lúc này mới chú ý tới lúc này nàng đã hoàn toàn vượt qua giao tuyến kia, chẳng lẽ là nàng chủ động chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh lập tức hết một trận hồng tới một trận đen, nếu theo như lời nói kia nàng đoán không lầm, nhất định là nàng coi hắn như con gấu bông lớn bắc cực mà kiếp trước nàng ôm, nàng có một thói quen xấu, chính là lúc ngủ rất thích ôm nó.
Yến Kinh Hàn vẫn đem Lam Linh ôm thật chặt vào trong lòng như cũ, thưởng thức những thần sắc không ngừng biến đổi trên mặt Lam Linh, không lên tiếng nữa.
"Xin lỗi." Lam Linh ý thức được khả năng này xác thực là vấn đề về mình, khí thế trênngười lập tức yếu đi, đẩy ra l*иg ngực Yến Kinh Hàn, muốn từ trong ngực của hắn đi ra.
"Vương phi, ngươi trước chủ động với bản vương, sau lại ngang ngược chỉ trích oan uổng bản vương, ngươi cảm thấy một lời "Xin lỗi" là có thể hoàn toàn bỏ qua sao?" Yến Kinh Hàn siết chặt cánh tay, hô hấp nóng bỏng càng không ngừng phun ở trên mặt Lam Linh.
Trong cánh mũi tất cả đều là mùi thơm ngát của Tùng Trúc xen lẫn với mùi của nam nhân, làm Lam Linh không khỏi một trận hoảng hốt, "Ngươi muốn thế nào?"