Editor: Yosa
Kể từ sau khi trở về từ Linh Vân Sơn, mỗi lần dùng xong đồ ăn sáng, Yến Kinh Hàn liền kéo Lam Linhđi thư phòng cùng với mình, để cho nàng tùy ý lật xem sách của mình, Yến Kinh Hàn mặc dù không có nói rõ, nhưng Lam Linh biết rõ Yến Kinh Hàn bắt đầu từ từ để xuống phòng bị đối với mình, hắn đã bắt đầu từ từ tin tưởng nàng.
Đối với việc này, Lam Linh đương nhiên cao hứng, nàng rõ ràng cảm thấy Yến Kinh Hàn đang dần dần đem nàng để ở trong lòng, nàng tin tưởng không cần một khoảng thời gian quá dài, hắn nhất định sẽ nói ra ba chữ nàng muốn nghe nhất.
Lam Linh ngước mắt nhìn gò má góc cạnh cương nghị rõ ràng của Yến Kinh Hàn, len lén hé miệng cười, đang định thu hồi ánh mắt, không nghĩ liền nghe đến Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng nói: "Vương phi, nàng nhìn lén bản vương sao?" Yến Kinh Hàn nói, quay đầu nhìn về phía Lam Linh.
Nhìn xem mắt phượng Yến Kinh Hàn mang theo nụ cười thản nhiên, Lam Linh đột nhiên phát giác không biết từ lúc nào bắt đầu mắthắn đã không hề lạnh như băng nữa, có khi thậm chí mang theo một tia vui vẻ, giống hệt như lúc này vậy.
"Vương gia, ngài những lời này không đúng rồi, ngài là phu quân của ta, ta muốn nhìn ngài còn cần trộm xem sao? Trực tiếp quang minh chính đại nhìn, ai cũng không dám nói một câu không phải a, vương gia, ngài nói đúng không?" Lam Linh nói xong cúi đầu nở nụ cười hai tiếng.
"Đến." đôi mắt của Yến Kinh Hàn nhanh chóng đặt lên thoáng cái sủng ái, Lam Linh trong lời nói mặc dù đa phần là nói giỡn, nhưng Yến Kinh Hàn rất thích nghe, hắn thích nói với nàng, càng thích ôm nàng nói với nàng.
Lam Linh hờn dỗi Yến Kinh Hàn một cái, vẫn là đem sách bỏ vào một bên, đứng lên, đi về phía trước Yến Kinh Hàn.
Nhưng Lam Linh còn chưa đi đến trướcmặt Yến Kinh Hàn, liền nghe được thanh âm Hạo Nguyệt có chút dồn dập ở bên ngoài vang lên, "Gia, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo!"
Hạo Nguyệt từ trước đến nay trầm ổn, nhưng lúc này đây Yến Kinh Hàn trong âm thanh của hắn nghe được rõ ràng vội vàng, lập tức biến sắc, "Tiến đến!"
Thấy thế, Lam Linh đoán rằng Hạo Nguyệt có thể có chuyện trọng yếu gì muốn nói với Yến Kinh Hàn, liền mở miệng nói: "Phu quân, ta trở về phòng trước."
Yến Kinh Hàn khẽ ừ một tiếng, Hạo Nguyệt sau khi đi vào, Lam Linh liền nhanh chóng ra thư phòng.
Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua Lam Linh bóng lưng, liền nhìn về phía Yến Kinh Hàn nhanh chóng mở miệng nói: "Gia, trước đây không lâu Thu Diệp vào đại lý tự trong lao gϊếŧ Lam Kim Châu bằng thuốc độc, bị bắt được tại chỗ, thú nhận là bị vương phi sai sử!"
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn ánh mắt lập tức trầm xuống, trong nội tâm đã mơ hồ cảm thấy một hồi bão táp sẽ phải đến đây! Mà vương phi của hắn lại một lần nữa bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió!
"Nói cụ thể một chút! Ta không phải là cho ngươi phái người nhìn chằm chằm thu diệp sao? Nàng như thế nào có thể đi vào đến đại lý tự trong lao?" Yến Kinh Hàn trầm giọng hỏi.
Tạm không nói đến việc hắn không ngăn Thu Diệp lại, nhưng đại lí tự không phải là nơi một tiểu nha đầu như Thu Diệp có thể tự tiện vào, nếu như Y ến Kinh Hàn không đoán lầm, thì Thu Diệp này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn hắn rồi.
"Vâng!" Hạo Nguyệt chặn lại nói: "Thu diệp hôm qua có xin phép Hướng quản gia nói hôm nay muốn đi mua cho vương phi phù dung bánh ngọt mà vương phi thích ăn, hôm qua quản gia thừa dịp thu diệp không có ở bên cạnh vương phi cố ý đi hỏi vương phi, vương phi nói là thu diệp chủ động đề cập, nàng liền đồng ý, quản gia liền cáo tố việc này cho thuộc hạ, thuộc hạ không biết thu diệp có mục đích khác hay không, nhưng vẫn muốn nhìn xem thu diệp một phen, về sau, thu diệp ra phủ, mua phù dung bánh ngọt, đang trên đường trở về mấy người bọn họ đột nhiên bị vài người không rõ thân phận chặn lại, thu diệp nhân cơ hội đi đại lý tự, về sau nghe nói nàng là mượn tên của vương phi, lại kín đáo đưa cho người giữ cửa một chút bạc, mới gặp được Lam Kim Châu."
"Lam Kim Châu này ba ngày đối trong lao thức ăn liên tục không cách nào nuốt trôi, gặp thu diệp dẫn theo phù dung bánh ngọt đi thăm nàng, căn bản không chút do dự nào liền ăn nhiều phù dung bánh ngọt, không bao lâu liền ngã xuống đất bỏ mình, thu diệp cũng bị ngục tốt tại chỗ bắt được, đại lý tự thiếu khanh Ngụy đại nhân hỏi nàng vì sao phải gϊếŧ Lam Kim Châu bằng thuốc độc, nàng nói là bị vương phi sai sử, bởi vì Lam Kim Châu ở trước công chúng vu hãm vương phi, vương phi đã đối với nàng hận nàng tận xương, liền làm cho nàng gϊếŧ nàng, hơn nữa nói vương phi trả lại cho nàng một số lớn ngân lượng, chỉ cần nàng đem Lam Kim Châu gϊếŧ, nàng có thể mang theo này một số lớn ngân lượng cao bay xa chạy, mà Ngụy đại nhân cũng quả thật ở trên người thu diệp tìm ra một vạn lượng ngân phiếu."
Hạo Nguyệt đem tin tức hắn có được cặn kẽ nói một lần, Yến Kinh Hàn sau khi nghe xong mày kiếm càng nhíu thật chặt!
Lời của Thu diệp tuy nghe trăm ngàn chỗ hở, nhưng chỉ cần nàng một mực chắc chắn là Lam Linh sai sử nàng gϊếŧ Lam Kim Châu, lại có một vạn lượng ngân phiếu vật chứng, Lam Linh chẳng những có miệng không thể nói rõ, hơn nữa Yến Minh Hiên khẳng định sẽ mượn cơ hội này mà tiến tới.
Thu diệp là thị nữ bên người Lam Linh, mà Lam Kim Châu công khai ở vu hãm Lam Linh trên đường cái là một chuyện mà mọi người đều biết, Thu Diệp gϊếŧ Lam Kim Châu bằng thuốc độc, dù cho Thu Diệp không chỉ ra và xác nhận Lam Linh, rất nhiều người cũng sẽ không khỏi nghĩ đến người phía sau màn sai sử nhất định là Lam Linh, bởi vì vào lúc này, tự hồ chỉ có Lam Linh mới có cái động cơ gϊếŧ người này.
Mà Thu Diệp đến cùng là người nào, nàng bị ai sai sử hãm hại Lam Linh đã thành mấu chốt trông chuyện này!
Yến Kinh Hàn đương nhiên không tin Lam Linh sẽ làm điều ngu xuẩn đến mức sai thu diệp đi gϊếŧ Lam Kim Châu, nàng nếu muốn gϊếŧ Lam Kim Châu có rất nhiều phương pháp thần không biết quỷ không hay, nhưng đây chỉ là hắn tin tưởng, đại lý tự cần chính là chứng cớ, mà đem miệng Thu Diệp cạy ra tựa hồ là phương pháp mau lẹ nhất chứng minh Lam Linh trong sạch.
"Sai Ngụy Đình đem miệng Thu Diệp cạy ra, hỏi ra chủ tử sau màn là ai?" Yến Kinh Hàn đối Hạo Nguyệt phân phó một câu, thiếu khanh Ngụy Đình vốn chính là người của hắn, sai hắn làm chuyện này cũng không khó.
"Vâng!" Hạo Nguyệt vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng ra thư phòng.
Sau một lúc lâu, Yến Kinh Hàn liền nhận được tin Thanh Tuyền công công bên cạnh Yến Minh Hiên dẫn vài tên ngự tiền thị vệ xuất cung, Yến Kinh Hàn biết rõ Yến Minh Hiên bắt đầu xuất thủ.
Lam Linh còn chưa có trở lại Tùng Trúc Viện, chỉ thấy Lăng Sương Lăng Lộ hai người đột nhiên đến trước mặt nàng, hai người trên mặt đều không hẹn mà cùng hiện một tia vội vàng.
"Làm sao vậy?" Lam Linh nhìn xem hai tỷ muội cười cười, nhìn xem thần sắc hai người, cũng biết các nàng nhất định có chuyện gì gấp tìm mình.
"Tiểu thư, thu diệp đến đại lý tự gϊếŧ Lam Kim Châu bằng thuốc độc, hãm hại nói là ngài sai sử nàng, Hoàng thượng đã hạ chỉ, làm cho đại lý tự đem ngài tróc nã quy án." Lăng Lộ vội vàng mở miệng, bây giờ từng chuyện từng chuyện đã vượt ra khỏi dự liệu của các nàng, sóng trước chưa bình, sóng sau lại tới, Lăng Lộ chỉ có thể ở trong nội tâm âm thầm sốt ruột.
"Tiểu thư, đại lý tự nhân rất nhanh sẽ đến đây, ngài không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh trong sạch của mình, chỉ có thể theo chân bọn họ đi." Lăng Sương nói trong nội tâm lại là âm thầm tự trách, chủ tử đã sớm hoài nghi thu diệp có vấn đề, bảo nàng chú ý giám sát nàng ta, không nghĩ nàng ta hôm nay một tí sơ sẩy liền làm ra loại chuyện như vậy, nàng khó chối tội này!
Nghe Lăng Sương Lăng Lộ vừa nói như vậy, Lam Linh trong nháy mắt liền ấn chứng suy đoán của mình, thu diệp quả nhiên có vấn đề! Nàng là có người cố ý sắp xếp làm một con cờ bên người nàng, tìm được thời cơ thích hợp, sẽ đánh nàng đến trở tay không kịp!
Ở trong lòng Lam Linh, nàng vẫn cho rằng Thu Diệp là một nha đầu thông minh tỉ mỉ đối với nàng vô cùng tốt, ai lại muốn đưa nàng một cái "Đại lễ" lớn như thế! Lam Linh trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Ngài nói chuyện đi, chờ một chút đại lý tự nhân sẽ đến đây!" Lăng Lộ thấy Lam Linh chậm chạp không lên tiếng, lại sốt ruột, đại lý tự đến, các nàng liền không cách nào như nói như vậy.
"Lăng Lộ, ngươi nói một con cờ hoàn thành sứ mạng, kết cục là cái gì?" Lam Linh nhìn về phía Lăng Lộ hỏi, trong giọng nói không có có một tia sốt ruột hương vị.
Lăng Lộ lập tức ngây người một lúc, lập tức đáp: "Đương nhiên là bị ngoại trừ." Nói xong, Lăng Lộ giờ mới hiểu được Lam Linh ý tứ, lại chặn lại nói: "Tiểu thư, ngài là nói thu diệp nhất định sẽ bị người giật dây gϊếŧ người diệt khẩu?"
Lam Linh gật đầu nhẹ, "Lăng Sương Lăng Lộ, ta muốn để các ngươi bảo vệ thu diệp, nếu có thể bắt được người giật dây thì tốt, tóm không ra cũng không quan hệ, chỉ cần thu diệp sống sót, ta có thể làm cho nàng ta nói thật!"
"Vâng!" Lăng Sương Lăng Lộ cùng nhau đáp một tiếng, Lăng Lộ lại vội vàng hỏi: "Tiểu thư kia ngài? Ngài thật muốn đi đại lý tự?" Lăng Lộ một trăm lần cũng không muốn Lam Linh đi đại lý tự, đại lý tự trong lao giam giữ đều là tử tù, tiểu thư là bị oan uổng, tiến vào chỗ đó, thật sự là quá biệt khuất.
"Chuyến này là không tránh khỏi." Đại lý tự rất nhanh sẽ đến đây, nàng nhất thời căn bản không khả năng cầm ra chứng cứ chứng minh trong sạch của mình, không có chứng cớ chỉ có thể tuân ý chỉ của Yến Minh Hiên.
"Nhưng là..." Lăng Lộ quệt mồm, mặt mày ủ rũ.
"Không có có cái gì hết, các ngươi coi ta như đổi chỗ ở vài ngày mà thôi." Lam Linh cười cười, nàng biết rõ Lam Xảo Phượng chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này, người giật dây nghĩ diệt trừ nàng, hắn còn phải qua được cửa ải kia của Lam Xảo Phượng mới được.
Gặp Lam Linh nói như thế, Lăng Sương Lăng Lộ cùng nhau đáp một tiếng, liền nhanh chóng dựa theo Lam Linh phân phó đi làm.