- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
- Chương 110-1
Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
Chương 110-1
Editor: An Kin
"Nhìn thấy ta, vì sao không chạy?!" toàn thân Yến Kinh Hàn cũngướt đẫm, thanh âm lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ.
Ánh mắt yên lặng rơi vào trên mặt Lam Linh, thấy bộ dáng Lam Linh lúc này, trong lòng Yến Kinh Hàn dâng lên một cỗ lửa giận vô danh!
Cả người ướt sũng, chật vật không chịu nổi! Còn tưởng rằng nàng rời khỏi hắn, sẽ tốt hơn, không nghĩ lại là bộ dáng như vậy!
Nhưng mà Yến Kinh Hàn chỉ thấy bộ dáng Lam Linh lúc này, lại không biết bộ dáng mình lúc này cũng không tốt hơn Lam Linh bao nhiêu, cùng ướt sũng không có gì khác nhau.
"Ta..." Lam Linh mấp máy môi, không biết có thể nói cái gì, mặc dù việc bị hắn bắt là chuyện trong dự liệu, mặc dù lúc nhìn hắn xuất hiện ở trước mặt, trong lòng nàng vui mừng, nhưng nàng cũng biết nàng thảm rồi, Yến Kinh Hàn sẽ không dễ dàng tha nàng.
"Tại sao không nói chuyện? Ngươi trước kia không phải có thể nói tốt lắm sao? Lúc đó chẳng phải có thể đem bản vương gạt một vòng?" trong lời nói Yến Kinh Hàn mang theo tức giận rõ ràng, vừa nghĩ tới lúc Lam Linh nói muốn bạc mở tửu lâu, lại thấy tức mà không biết nói sao.
Nàng chẳng những không có nói một lời nói thật với hắn, hơn nữa còn thời khắc muốn rời khỏi hắn.
Mưa vẫn không ngừng rơi, nước mưa lạnh buốt chẳng những không dập tắt lửa giận trong lòng Yến Kinh Hàn, ngược lại càng dập càng cháy.
Lam Linh tự nhiên nghe được tức giận trong giọng nói Yến Kinh Hàn, nàng biết rõ hắn đang tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận.
"Thực xin lỗi, ta bảo đảm về sau sẽ không lừa ngươi." Lam Linh yếu ớt nói một câu,từ thời khắc nàng quyết định trở về, nàng sẽ không cần thiết phải lừa gạt hắn.
"Hơn nữa sẽ không còn len lén rời khỏi ngươi." Lam Linh vội vàng thêm một câu, cách tầng tầng nước mưa, ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn mang theo một nét nhu tình.
Nếu như đã thật sự động tâm, nếu như đã không có lựa chọn nào khác, như vậy ngay cả nàng cùng hắn vượt qua một khoảng cách như rãnh trời không cách nào vượt qua, nàng cũng muốn thử đi bắc một cây cầu.
Cho dù cuối cùng vẫn tránh không được cảnh tan xương nát thịt, nàng nghĩ, cho đến lúc này, nàng hẳn sẽ không có tiếc nuối!
Dù sao, nàng đã cố gắng, nàng sẽ không có lý do để tiếc nuối!
"Cam đoan?" trong giọng nói Yến Kinh Hàn mang theo nghi vấn, "Cam đoan của ngươi đã bao giờ được bảo đảm? Ngươi không phải nói dối hết lần này đến lần khác? Ngươi đã bao giờ nói một câu thật với bản vương sao?”
Lam Linh há hốc mồm, rất muốn nói, ta đương nhiên đã nói thật, chỉ là ngươi không tin mà thôi.
Nhưng Lam Linh biết rõ, lúc này Yến Kinh Hàn đang nổi nóng, nàng bớt tranh cãi một chút, miễn chọc lửa giận hắn càng lớn.
"Phu quân, ngươi nếu muốn trách cứ ta, có phải hay không nên đổi chỗ khác?" Lam Linh lại yếu ớt nói một câu, dù sao lúc này mưa vẫn rất to, hai người cùng ướt sũng, dù cho hắn nghĩ trừng phạt nàng như vậy, cũng không cần cùng nàng dầm mưa chứ?
"Ngươi nếu dám chạy trốn, chút mưa đã không chịu nổi?" Nghe một tiếng "Phu quân"ôn nhu của Lam Linh, tức giận trong lòng Yến Kinh Hàn tiêu tánđi một chút, nhưng hắn vẫn không nghĩ cứ như vậy buông tha nàng!
"Không phải là ta không chịu nổi, chỉ là ta cảm thấy ngươi không cần thiết cùng ta dầm mưa." Bị mưa ngâm, Lam Linh cảm thấy nàng là tự làm tự chịu, nhưng Yến Kinh Hàn lại bởi vì nàng bị ướt sũng, trong nội tâm Lam Linh thật là đau lòng.
"Như thế nào? Hiện tại biết rõ tội lỗi?" tức giận trong lòng Yến Kinh Hàn lại giảm đi một phần, nhưng không hề bị lay động!
Lam Linh mấp máy môi, nhấc chân tiến lên hai bước, cầm bàn tay Yến Kinh Hàn, ôn nhu nói: "Phu quân, trước chúng ta tìm một chỗ tránh mưa, sau, ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào, ta cũng không có ý kiến."
Toàn thân ướt đẫm, lúc này Lam Linh cảm giác toàn thân lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé tự nhiên cũng không nóng.
Chạm vào bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lam Linh, ánh mắt Yến Kinh Hàn lập tức lại dâng lên một cỗ tức giận, nhưng lúc này đây hắn cũng không lên tiếng nữa, mà kéo Lam Linh xoay người nhanh chóng lui về phía sau.
Rất nhanh, một sơn động liền xuất hiện ở trước mắt Lam Linh, Lam Linh trong lòng vui mừng, "Phu quân, phía trước có một sơn động, chúng ta vào tránh mưa."
Yến Kinh Hàn không để ý đến Lam Linh, trực tiếp kéo Lam Linh nhanh chóng vào sơn động, lúc này trong nội tâm hắn tức giận ch`ưa tiêu, hắn căn bản không nghĩ nói cho Lam Linh biết hắn đã sớm phát hiện cái sơn động này, nếu như không phải bởi vì nàng, hắn cũng sẽ không bị mưa ướt.
Thấy môi mỏng của Yến Kinh Hàn mím thành một đường thẳng, Lam Linh tự nhiên biết rõ Yến Kinh Hàn đang tức giận, cũng biết lúc này, nàng nên ít nói chuyện thì tốt hơn, miễn cho nói nhiều sai nhiều, lại chọc giận hắn.
Vào sơn động, Lam Linh nhanh chóng nhìn quanh một vòng, thấy không gian bên trong sơn động mặc dù không lớn, nhưng phía trên lại bày ra một ít củi cùng hai khối đá lửa, mỏm núi đá thượng còn treo móc cùng da động vật, có điểm giống chỗ đặt chân tạm thời lúc đi săn của thợ săn.
Trong lòng Lam Linh vui mừng, không đợi Yến Kinh Hàn động thủ, liền đem củi khô gác lên, dùng đá châm lửa.
Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh động tác, lại một lần nữa hoài nghi, Lam Linh là một tiểu thư khuê các tại sao có thể có kỹ năng sinh tồn dã ngoại, từ việc nàng nhấc củi khô lên có thể nhìn ra được, nàng cũng không phải là người mới học nghề, mặc dù thoạt nhìn khung củi đơn giản, nhưng chỗ này cũng phải có kỹ năng, khung không tốt, hoặc là không chạm đến lửa, hoặc là đốt không được bao lâu lửa sẽ dập tắt.
Yến Kinh Hàn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Lam Linh, mắt phượng đã sâu như biển rộng.
Gài củi xong, Lam Linh quay đầu lại nhìn về phía Yến Kinh Hàn, tự nhiên đoán được nghi vấn trong lòng Yến Kinh Hàn, cười cười, đến cạnhbên người Yến Kinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Phu quân, mặc kệ trước kia ta xuất phát từ mục đích gì, đúng là đã nói rất nhiều lời nói dối lừa ngươi, nhưng ta muốn nói với ngươi, Lam Trí Thân cũng tốt, Lam Xảo Phượng cũng được, ta sẽ không nghe theo lời của bọn họ làm chuyện tình gì gây bất lợi cho ngươi. Trước kia không có, sau này lại càng không có! Ta biết rõ thân phận của ta làm cho ngươi không thể nào rất nhanh tin tưởng ta, nhưng ta sẽ làm cho ngươi xem, ta tin tưởng lâu ngày chạm được tâm người. Chờ có một ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy tất cả về ta, kể cả nghi vấn hiện ở trong lòng ngươi."
Loại chuyện xuyên không vốn là không thể tưởng tượng nổi, Lam Linh lo lắng Yến Kinh Hàn không tiếp thụ được, nếu là bị hắn coi là yêu quái, nàng muốn khóc cũng không ra nước mắt? Vẫn là chờ hắn yêu nàng rồi mới nói để có một chút đảm bảo.
Yến Kinh Hàn không lên tiếng, nhìn Lam Linh, tựa hồ tỉ mỉ nghĩý tứ trong lời nói của Lam Linh.
"Phu quân, cởϊ qυầи áo ra hong khô đi." Lam Linh không đợi Yến Kinh Hàn gật đầu, đưa tay cởi bỏ đai lưng Yến Kinh Hàn, giúp Yến Kinh Hàn đem áo ngoài cùng quần áo trong cởi ra, mắc lên giá gỗ để hong.
Sau đó, Lam Linh cũng đem ngoài cùng quần áo trong của mình cởi ra, mang đến cạnh đống lửa, chuẩn bị kéo Yến Kinh Hàn ngồi đến cạnh đống lửa.
Yến Kinh Hàn đẩy tay Lam Linh ra, nhìn về phía bao đồ bị Lam Linh ném ở một bên, lập tức bước nhanh tới, Lam Linh không hiểu Yến Kinh Hàn muốn làm cái gì, nhưng cũng không có lên tiếng hỏi.
Yến Kinh Hàn nhanh chóng mở bao đồ của Lam Linh ra, trong bao đồ, quần áo y phục tự nhiên cũng toàn bộ ướt đẫm, Yến Kinh Hàn lấy ra áo ngoài của nam nhân mà Lam Linh mua còn, sau đó lại tìm mấy khối tiểu hòn đá trong sơn động, thời điểm Lam Linh không rõ chuyện gì, Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn nhanh chóng đem y phục trong tay hướng cửa động ném ra, ngay sau đó mấy khối đá bay chuẩn xác đem y phục đính tại xung quanh cửa động, che cả cái cửa động.
Thấy cửa động bị che cực kỳ kín, Lam Linh lại nghi ngờ, nàng không hiểu vì sao Yến Kinh Hàn phải làm như vậy, nàng cũng không cảm thấy có gió từ cửa động thổi vào, vừa rồi không có những người khác, có cần thiết che sao?
Yến Kinh Hàn làm xong hết thảy, nhìn Lam Linh một cái, đem áo sơ mi cởi ra, mang đến cạnh đống lửa hong, nửa người trên rắn chắc lập tức hiện ra ở trước mắt Lam Linh.
Đến lúc này, cuối cùng Lam Linh đã hiểu vì sao Yến Kinh Hàn phải che cửa động lại, nguyên do là hắn không thích người khác nhìn bộ dáng hắn không có mặc quần áo.
Hắn là một đại nam nhân có cái gì phải sợ? Lam Linh lẩm bẩm một câu ở trong lòng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Lam Linh nhìn thấy bộ dáng Yến Kinh Hàn cởi bỏ nửa người trên, nhưng nhìn hắn lúc này, Lam Linh vẫn không thể mặt không đỏ tim không đập, vì thế, Lam Linh nhìn thoáng qua sau, liền đưa mắt hướng đến đống lửa đang cháy, chuẩn bị ngồi xuống.
"Cởi y phục của nàng ra" Yến Kinh Hàn không hề báo trước, lên tiếng, Lam Linh lập tức ngẩn ra, lập tức nhanh chóng nhìn về phía Yến Kinh Hàn.
"Ta là nữ nhân." Lam Linh lẩm bẩm một câu, ý tứ nói làm gì có nữ nhân nào cởi bỏ nửa người trên? Mặc dù trong sơn động chỉ có hai người bọn họ, bọn họ cũng không phải là chưa từng trong hoàn cảnh “không mảnh vải” nhưng Lam Linh vẫn không thể không hề cố kỵ.
"Ta đương nhiên biết rõ ngươi là nữ nhân!" Yến Kinh Hàn tức giận nói một câu, "Nếu như ngươi không muốn trở thành bệnh nhân, liền lập tức cởϊ qυầи áo ướt sũng ra!"
"Sưởi ấm đúng sẽ không dễ dàng ngã bệnh như vậy, nói sau, cởϊ qυầи áo ra, ta sợ lạnh." Lam Linh yếu ớt nói được một câu, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Yến Kinh Hàn, ánh mắt tránh né, liền đem mặt xoay về phía nơi khác.
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn cũng không cùng Lam Linh nói nhảm, bước nhanh đến trước mặt Lam Linh, cố kéo mạnh sợi tơ bên hông Lam Linh, sợi tơ trong nháy mắt bị kéo đứt, rơi xuống đất, lập tức đem áo Lam Linh kéo xuống, quăng lên giá gỗ.
Lam Linh rất muốn ngăn cản động tác Yến Kinh Hàn, nhưng nhìn lông mày Yến Kinh Hàn nhíu chặt, Lam Linh đè lại xúc động trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng phấn hồng ngượng ngùng.
Nhưng mà vẫn chưa xong, Yến Kinh Hàn thấy trước ngực Lam Linhquấn một vòng vải trắng, mắt phượng lập tức đυ.c ngầu sương mù.
"Ta nghĩ nữ giả nam trang, chỉ có thể làm như vậy." Lam Linhcảm thấy Yến Kinh Hàn tức giận, nhỏ giọng giải thích, mặc dù trong nội tâm nghĩnàng chỉ là đem giấu bộ ngực của mình đi, vừa rồi không có giấu hắn, tại sao hắn phải tức giận? Nhưng Lam Linh lại không dám nói ra, bởi vì hiện tại con cọp này đang nổi nóng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
- Chương 110-1