Đây là một hình ảnh Trương Hành Giản mà người ngoài không nhìn thấy được.
Ngày đầu tiên Thẩm Thanh Ngô trở về Đông Kinh, Trương Hành Giản mà nàng nhìn thấy ở trên điện đường, cao quý thanh nhã, cao ngạo khó gần; Trương Hành Giản mà Thẩm Thanh Ngô nhìn thấy lúc này, lười biếng tùy ý, ung dung tự tại.
Lão khất cái lấy kẹo đường trẻ con ăn: "Ngươi có ăn không?"
Trương Hành Giản ánh mắt lộ vẻ thú vị: "Được đấy."
Lão khất cái cảm thán: "Ngươi cũng dễ dỗ quá rồi, tiểu lang quân."
Thẩm Thanh Ngô kéo Dương Túc, nấp ở một góc hẻm vắng vẻ, lặng lẽ nhìn Trương Hành Giản ở đằng kia. Trương Hành Giản cùng lão khất cái nói đùa, trao đổi đồ ăn cho nhau, chán nản nhìn dòng người qua lại...
Dương Túc lẩm bẩm: "Hắn ta bị làm sao vậy? Vầng trăng mà ai ai cũng muốn hái mà không được, lại tùy tiện ngồi nói chuyện phiếm với một người qua đường như vậy? Hắn ta nhất định có mục đích."
Thẩm Thanh Ngô: "Có lẽ vầng trăng vốn dĩ là một vầng trăng rất tùy tiện."
Dương Túc: "Đó chính là Trương Nguyệt Lộc đã từng đấu đá với Khổng Tướng đấy..."
Nói được một nửa, Dương Túc ngạc nhiên vì nàng lại lên tiếng, hắn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngô, trong mắt Thẩm Thanh Ngô ánh lên một tia sáng rực rỡ.
Gió nhẹ thoảng qua, tay áo bào bay bay, ánh mắt Thẩm Thanh Ngô nhìn Trương Hành Giản, quả thực không giống với nàng của ngày thường.
Vẻ sáng ngời trong mắt Thẩm Thanh Ngô không thể che giấu, nàng nhìn Trương Hành Giản như vậy, trong đầu lại nhớ tới chàng trai bị nàng áp giải vào tường, bịt mắt trong nhà kho phủ Đế cơ đêm hôm đó.
Trước mặt nàng, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, môi hồng răng trắng, tuấn tú thanh tao.
Hắn nói hắn không quan tâm -
Không quan tâm người ở bên cạnh hắn là thương nhân buôn bán nhỏ, hay là người ăn xin đánh cá, không quan tâm xuất thân cao quý, hay là ti tiện như hạt bụi...
Hắn thật sự không quan tâm sao?
Thẩm Thanh Ngô nhìn đến ngây người, Dương Túc đột nhiên kéo tay nàng, kéo nàng trốn vào sâu hơn: "Tùy tùng của Trương Hành Giản tới rồi."
Hai người nấp sau tấm rèm của cửa hàng, xuyên qua ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy Trường Lâm chen chúc trong đám đông, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh Trương Hành Giản đang ngồi trên mặt đất.
Thẩm Thanh Ngô và Dương Túc đều có thính lực tốt, bọn họ nghe thấy Trương Hành Giản nói: "Bạn ta đến rồi, ta phải đi xử lý một chút. Lão nhân gia cứ tự nhiên uống rượu."
Lão khất cái cười hào sảng: "Lần sau tiểu lang quân rảnh rỗi, lại đến tìm ta nhé... Tết Nguyên Tiêu, bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ là một cô nương sao?"
Trương Hành Giản cười mà không nói.
Lão khất cái vỗ đùi: "Quả nhiên là một vị tiểu thư khuê các đúng không? Ta đã nói rồi, với khí chất như ngươi, sao có thể không có cô nương nào theo đuổi..."
Trương Hành Giản và Trường Lâm đi vào dòng người.
Dương Túc không chút do dự đuổi theo.
Thẩm Thanh Ngô kỳ quái: "Tại sao chúng ta phải đuổi theo?"
Lúc này Dương Túc tràn đầy tò mò với Trương Hành Giản: "Cô không muốn biết hắn là người như thế nào sao?"
Thẩm Thanh Ngô suy nghĩ một chút: Được rồi, nàng có hơi tò mò.
Thẩm Thanh Ngô và Dương Túc nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đợi Trương Hành Giản, người ngồi trong xe ngựa là Thẩm Thanh Diệp.
Thẩm Thanh Diệp luôn là kiểu mỹ nhân tú lệ, ôn nhu như Tây Thi, nàng vén rèm xe, mỉm cười dịu dàng với Trương Hành Giản, mời hắn lên xe.
Trương Hành Giản vừa rồi còn cùng ăn cùng ngồi với lão khất cái, lúc này vén tay áo lên xe, cửa xe đóng lại. Hắn lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, tinh khiết, rơi vào trong mắt Thẩm Thanh Ngô.
Trường Lâm thay thế vị trí của người đánh xe, xe ngựa hướng về phía lầu Tuyên Đức.
Dương Túc đi theo phía sau có chút đau lòng cho Thẩm Thanh Ngô, không biết nên an ủi nàng thế nào.
Hắn còn đang do dự, liền thấy Thẩm Thanh Ngô bước nhanh đuổi theo.
Dương Túc: "Tướng quân!"
Thẩm Thanh Ngô quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt.
Dương Túc suy nghĩ tìm lời lẽ: "Thẩm ngũ tiểu thư và Trương tam lang là vị hôn phu thê, đêm Nguyên Tiêu, hai người họ cùng nhau du ngoạn, chúng ta là người ngoài, có phải không nên quấy rầy hay không?"
Thẩm Thanh Ngô nhìn hắn một cái khó hiểu: "Đã đi theo đến đây rồi, ngươi còn nói quấy rầy? Ban nãy là ngươi muốn đi theo, tại sao lại bỏ dở giữa chừng?"
Dương Túc: ... Hắn không phải sợ nàng bị tổn thương sao?
Thẩm Thanh Ngô tự mình đi một lát, đột nhiên phản ứng lại ý tứ muốn nói lại thôi của Dương Túc. Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Túc.
Nàng hỏi: "Ngươi sợ ta sẽ gϊếŧ bọn họ?"
Dương Túc giật mình: Cô đã nghĩ đến chuyện gϊếŧ bọn họ rồi sao?!
Thẩm Thanh Ngô: "Ta nói đùa thôi. Ta đâu phải kẻ gϊếŧ người cuồng loạn."
Dương Túc nhìn biểu cảm của nàng không biết nàng có đang nói đùa hay không, chỉ đành chuyển chủ đề: "Đã đến nước này rồi... Nếu tướng quân không đau lòng, chúng ta tiếp tục đi theo xem sao? Ta thật sự có chút tò mò Trương Hành Giản và đường muội của cô... Làm gì mà phải vòng vo tam quốc như vậy."
Thẩm Thanh Ngô thờ ơ đáp lại một tiếng.