Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Ngô Không Nhẫn, Đêm Dài Chưa Tỏ

Chương 23: Tên trộm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gió thổi trong đêm lạnh, Thẩm Thanh Ngô nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, giẫm phải một mảnh ngói, lập tức cảm giác như đã giẫm phải một sợi dây căng. Nàng tung người về phía cái cây bên hông nhà, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa những tán lá, đó là một vũ khí sắc bén.

Thẩm Thanh Ngô trở nên cực kỳ cảnh giác, nửa đường lại nhảy lên, nhanh chóng lui về phía sau.

Vầng trăng xấu xa này lại định chơi trò gì vậy?

Những chiếc chuông dưới mái hiên kêu lên leng keng.

Trong căn phòng thắp đèn mờ, Trương Hành Giản đang ngồi dưới cửa sổ trầm tư suy tính thì nghe thấy tiếng chuông, hắn đẩy cửa sổ đứng dậy.

Hửm?

Tên trộm hay đột nhập vào Trương gia mấy ngày nay không thấy đến hôm nay lại đến nữa?

Hắn đã bố trí bẫy, cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.

....

Sân của Trương Hành Giản từ lâu đã biến thành một cái thùng sắt kín gió. Thẩm Thanh Ngô có chạy về hướng nào thì cũng đều có những lưỡi dao sắc bén đang chờ nàng trong đêm lạnh giá.

Khi tiếng chuông vang lên leng keng bên dưới, Thẩm Thanh Ngô đã nhanh chóng nhận ra không khí xung quanh ngưng đọng, nguy hiểm ập đến từ phía sau. Nàng luôn tin vào trực giác của mình, cho dù có thể chạy thoát thân nhưng nàng vẫn xoay người giữa không trung.

Một mũi tên xuyên qua cái cây phía sau, sượt qua má nàng.

Vài lọn tóc đen rơi xuống bên tai Thẩm Thanh Ngô, nàng nằm trên mái nhà, nghe thấy tiếng bước chân từ bốn phía, nghe được giọng nói nghiêm nghị của Trường Lâm: "Có thích khách, bảo vệ lang quân!"

Đôi mắt của Thẩm Thanh Ngô được phủ một lớp sương thu, nhịp tim cũng không vì vậy mà đập nhanh lên.

Rõ ràng cái bẫy này là chuẩn bị cho nàng. Ám khí bắn ra từ khắp nơi, nàng không sợ đánh nhau, điều khiến nàng ảo não là nếu không muốn bại lộ thân phận thì không được ra tay.

Thẩm Thanh Ngô nhảy lên tránh lưỡi dao mỏng bay tới từ phía sau, vặn người trong chốc lát, một cây chủy thủ từ tay áo nàng phóng ra, xuyên qua tấm lưới dày đặc bao phủ bầu trời.

Thị vệ xông tới hướng này, Trường Lâm là người xông pha đi đầu, hắn ta rút kiếm ra: "Tên trộm kia, ngươi dám ám sát lang quân, hả..."

Hắn ta cứng đờ người, nhìn chằm chằm.

Đôi mắt trong veo hiếm thấy, vẻ mặt lúc nào cũng lãnh đạm, dáng người mảnh khảnh, khí thế ác liệt... Mái tóc hơi loạn dính vào má nương tử, Trường Lâm vẫn còn đứng đó há hốc mồm. Thẩm Thanh Ngô đã không chút do dự tấn công hắn ta, dùng một chưởng đánh hắn ta bay ngược vào không trung.

Càng ngày càng có nhiều thị vệ vây quanh Thẩm Thanh Ngô, mọi người đều hét lên: "Mau chịu trói đi!"

Trường Lâm bị đánh ngã trên mặt đất, mãi lâu không đứng dậy được, hắn ta ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Lang quân!"

Hắn ta quay đầu nhìn thấy Trương Hành Giản trong bộ y phục màu hoa mai bước ra khỏi nhà trong đêm u tịch rét lạnh, tay cầm một chiếc bút lông sói, mực trên đó vẫn chưa khô hẳn.

Đôi mắt đen của Trương Hành Giản giống như thủy tinh rơi trong làn nước trong vắt, một vầng sáng đen l*иg chiếu trên người hắn. Hắn đang nhìn chằm chằm vào nương tử nào đó đã chiến đấu ba trăm hiệp với thị vệ trong sân của mình.

Trường Lâm từ mặt đất đứng dậy, lại nhìn về phía Thẩm Thanh Ngô.

Hắn ta biết mình không cần nhiều lời nữa, lang quân đã nhận ra người đột nhập vào viện giữa đêm là ai rồi. Lang quân không lên tiếng, dĩ nhiên là phải bắt sống.

Tội nghiệp Thẩm nhị nương tử... sao lại rơi vào tay lang quân của bọn họ chứ?

Trương Hành Giản lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Ngô đang đánh nhau với người mình trong sân.

Với động tác sắc bén và thân thủ nhanh nhẹn, Thẩm Thanh Ngô không mắc bất kỳ sai lầm nào ngoại trừ việc chưa kịp che mặt để che giấu thân phận. Nhưng dù nàng có mạnh đến đâu thì trong viện này cũng có quá nhiều cơ quan ám khí khiến nàng phải đề phòng ám khí bay ra từ tứ phía, áo choàng bên ngoài đã bị cứa rách mấy chỗ.

Nếu nàng không phải người có võ nghệ cao cường thì đã bị hạ ngay tại chỗ rồi.

Trong lúc hai bên đang giao tranh ác liệt, Trường Lâm lại lui về phía sau Trương Hành Giản, nhẹ giọng hỏi: "Lang quân..."

Có cần phải khởi động cơ quan tiếp theo để bắt Thẩm Thanh Ngô không?

Trương Hành Giản không lên tiếng, Trường Lâm ngẩng đầu quan sát lang quân, hắn ta nhìn thấy sự do dự trên mặt Trương Hành Giản.

Trường Lâm vô cùng kinh ngạc: Tam lang tàn nhẫn nhà mình cũng có lúc do dự?

Vì sao lại do dự?

Vì Thẩm Thanh Ngô sao?

Trường Lâm hơi mừng cho Thẩm Thanh Ngô, chỉ cần lang quân không ra lệnh khởi động cơ quan mạnh nhất thì Thẩm Thanh Ngô sẽ không đến nỗi bị thương. Trường Lâm biết chuyện này nhất định là có hiểu lầm, sao Thẩm nhị nương tử lại muốn ám sát lang quân được?

Phải chăng Thẩm nhị nương tử định đến để nói chuyện với lang quân về chuyện xảy ra trong đêm thiết yến do Đế Cơ tổ chức?

Trương Hành Giản nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Ngô không chớp mắt trong bóng tối, nàng đang bị mọi người ép cho phải lui về sau từng bước.

Đúng là hắn hơi do dự.

Chiếc bút lông trong tay Trương Hành Giản vẫn chưa khô, nó khiến hắn nhớ đến chữ "Vô" trên bàn, đồng thời cũng khiến hắn nhớ đến khối ngọc bội trên người Thẩm Thanh Ngô.

Nàng và đại ca được cho là đã chết của hắn có quan hệ gì không?

Nếu bây giờ hắn làm tổn thương nàng thì sao tìm ra chân tướng được nữa?

Nhưng nếu hắn không làm tổn thương nàng, há chẳng phải là khích lệ cho nàng thích hắn sao?

Hắn phải nghĩ ra cách không chỉ dạy cho Thẩm Thanh Ngô một bài học vì hành vi tự do quá thể của nàng mà còn phải khiến cho Thẩm Thanh Ngô hiểu được sự "bao dung" của hắn đối với nàng.

Trương Hành Giản nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra: Người vẫn luôn len lén theo dõi hắn không phải thích khách hay gián điệp mà là Thẩm Thanh Ngô…

Trương Hành Giản lẽ ra đang nghĩ cách lấy được thông tin về Trương Dung từ chỗ Thẩm Thanh Ngô, nhưng đầu óc hắn cứ trống rỗng, nghĩ mãi về mấy chuyện chẳng liên quan gì đến việc này.

Hắn nhớ đến nụ hôn thân mật triền miên trong bữa tiệc của Đế Cơ, cũng nhớ đến sự hoang mang trong mắt Thẩm Thanh Ngô khi dùng dao đâm hắn trong đêm mưa ba năm trước, hắn cũng nghĩ đến người con gái cưỡi ngựa phi đi trong màn lá vàng bay không ngoảnh đầu lại trong những giấc mơ.

Trương Hành Giản thầm nghĩ trong lòng: Thẩm Thanh Ngô, nàng có thật sự biết mình đang làm gì không? Đã thề là vĩnh viễn không liên quan gì đến ta nữa, hiện tại nàng không cam lòng, vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

Nhưng nhìn qua thì có vẻ ngay cả cái gì gọi là "tình yêu", nàng cũng đâu có hiểu lắm.

"Lang quân!" Trường Lâm cao giọng, vô cùng nóng nảy, nghiêm nghị nói, khiến cho lông mi của Trương Hành Giản khẽ run lên.

Hắn ngẩng mặt lên, khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn thấy một bóng đen bay về phía mình.

Trước mắt Trương Hành Giản tối sầm, ngay sau đó, một hơi thở lạnh lẽo quen thuộc xông về phía hắn. Cổ của hắn bị người ta bóp từ phía sau, sau lưng vang lên giọng nói của Thẩm Thanh Ngô: "Không được cử động! Nếu dám tiến lên, ta sẽ gϊếŧ hắn."

Các thị vệ lưỡng lự.

Trường Lâm tức giận: "Thẩm Thanh Ngô, ngươi dám! Ngươi cho là có thể chạy thoát được sao, hay là ngươi nói rõ lý do tại sao ban đêm lại đến Trương gia..."

Hắn ta thấy Trương Hành Giản rũ mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Nương tử phía sau lang quân trước giờ đều không nhẹ tay, siết chặt tay khiến cổ lang quân xuất hiện vết đỏ, nhưng Trương Hành Giản lại có vẻ lơ đãng, không tập trung gì cả.

Trường Lâm: "..."

Lang quân, người sắp bị Thẩm Thanh Ngô bóp chết rồi đó…

Trương Hành Giản có hàng lông mi dài và dày, Thẩm Thanh Ngô nhìn thấy lông mi đen dài và khuôn mặt trắng như tuyết của hắn từ phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại khó tả.

Nàng nghe thấy Trương Hành Giản nhẹ giọng nói: "Ngươi lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch thế sao?"

Hắn cúi đầu nhìn thấy vạt áo rách của nàng, vài sợi tóc rơi trên tay áo và... một vết đỏ dài trên cánh tay lộ ra của nàng.

Mấy ngày trước, con dao găm của hắn đã làm rách cánh tay nàng trong nhà kho chứa đầy những thứ lặt vặt trong phủ Đế Cơ. Lúc đó nàng chảy rất nhiều máu, sau đó về cũng không băng bó, Trương Hành Giản lại nhìn thấy vết sẹo kia.

Thẩm Thanh Ngô phớt lờ Trương Hành Giản, bởi vì những mũi tên dày đặc trên tường đang lao về phía nàng, cũng không quan tâm xem nàng có thể làm Trương Hành Giản bị thương không. Lang quân bị nàng bắt làm con tin lật cổ tay, một lưỡi kiếm mỏng nhô ra từ chiếc bút lông sói, vung về phía nàng.

Cú đánh mạnh này khiến Thẩm Thanh Ngô tay chân luống cuống.

Nhưng cũng may là nàng đã sớm biết Trương Hành Giản không phải là một con tin hữu dụng.

Đầu óc Thẩm Thanh Ngô còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã theo bản năng đẩy Trương Hành Giản ra. Trương Hành Giản đập người vào gốc cây, tầm mắt tối sầm, hắn nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Trường Lâm: "Lang quân, Thẩm Thanh Ngô chạy rồi..."

Trương Hành Giản nói: "Đuổi theo."

Hắn muốn nói chuyện với Thẩm Thanh Ngô.
« Chương TrướcChương Tiếp »