Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Ngô Không Nhẫn, Đêm Dài Chưa Tỏ

Chương 15: Một người vô vi nhàm chán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dĩ nhiên là Thẩm Thanh Ngô không điên.

Lúc nàng trở lại Đông Kinh, người tìm đến nàng để xã giao không ít. Tiệc rượu Đông gia, lời hẹn của phò mã nào đó, thiệp mời của Tương gia, người hầu của Thẩm gia cũng đến mấy lần... Mọi người đều rất tò mò về Trấn Tây tướng quân.

Thẩm Thanh Ngô đều không để ý đến.

Bác Dung nói nàng đại diện cho quân Ích Châu, lần này vào Đông Kinh, chỉ cần giải thích rõ ràng về chiến sự là đủ, không cần lo lắng về điều gì khác. Tuy nhiên, Thẩm Thanh Ngô thấy Dương Túc, người theo mình đến Đông Kinh cả ngày bận bịu tham dự các loại tiệc rượu, nàng nghĩ, có lẽ Bác Dung chỉ nói uyển chuyển thế thôi.

Bác Dung không nói là không cần xã giao, chỉ nói là nàng không cần xã giao.

...Có lẽ là do đầu óc nàng không tốt chăng?

Tóm lại, Thẩm Thanh Ngô cũng không về sống ở Thẩm gia, mà cùng các tướng sĩ của mình ở trong trạm dịch do triều đình sắp xếp, lui tới giống như lữ khách.

Nàng không muốn quay về Thẩm gia, không có chuyện gì làm bèn nghĩ đến Trương Hành Giản.

Cho đến giờ, Trương Hành Giản có ý nghĩa như thế nào với Thẩm Thanh Ngô?

Thẩm Thanh Ngô không thể suy nghĩ rõ ràng.

Nàng tránh khỏi tầm mắt của mọi người, tránh xa đám thị vệ và người làm, lặng lẽ ẩn mình giữa một cây cổ thụ trong ngôi nhà cổ của Trương gia, nàng chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích mát lạnh trên cổ áo, sát vào da thịt, vẫn không hiểu sao mình lại trốn đến Trương gia để làm gì.

Lúc suy nghĩ hỗn loạn, hoang mang, nàng có thể chạm vào mặt dây chuyền.

Bác Dung nói như vậy sẽ khiến nàng tỉnh táo lại.

Mà hiện tại, Thẩm Thanh Ngô đang trốn trong cây cổ thụ của Trương gia, lại chạm vào mặt dây chuyền ngọc, chậm rãi suy nghĩ…

Phá vỡ ánh trăng cũng không phải chuyện gì to tát.

Phiền não trong lòng nàng dường như cần được giải quyết bằng sự vô vi tầm thường của người kia.

Nếu như nàng có thể chứng minh vầng trăng này chẳng có giá trị gì, vô cùng vô cùng vô dụng, vậy thì từ nay về sau, nàng có thể xua tan sương mù trong lòng, buông bỏ một số chấp niệm.

Bởi vì Bác Dung nói, nàng phải học cách "buông bỏ".

Thẩm Thanh Ngô không suy nghĩ nữa, bởi vì cửa sổ bên dưới bị đẩy ra vang lên một tiếng "cạch" nho nhỏ.

Nam chủ nhân Trương gia đã tỉnh lại.



Tuyết biến mất trong những ngày tiếp theo, thời tiết hơi lạnh.

Thẩm Thanh Ngô trốn trong cây hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, nàng lặng lẽ thò đầu nhìn xuống, hơi kinh ngạc vì nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng bất ngờ.

Trương Hành Giản chỉ mặc một chiếc áo choàng, mái tóc đen nửa búi nửa rủ xuống vai, trong làn gió nhẹ, hắn uể oải nằm trước cửa sổ, thờ ơ ăn... món bánh nướng rẻ tiền có thể mua được ngoài đường phố.

Hắn còn đang lật một cuốn sách, mảnh vụn của bánh rơi xuống trang giấy nhưng hắn lại không nhìn thấy.

Có lẽ hắn thật sự không nhìn thấy.

Thẩm Thanh Ngô suy nghĩ một chút, cảm thấy võ công của mình hẳn là đủ để ngăn hắn phát hiện ra nàng. Nàng vạch lá cây sang một bên để nhìn rõ hơn:

Lông mi rũ xuống của lang quân cong cong như chiếc xích đu, hắn ngáp dài một cái như sắp ngủ. Hắn dần dần quên mất việc ăn bánh, một tay chống cằm, khẽ nhắm mắt thϊếp đi.

Thẩm Thanh Ngô cười khẩy, khinh thường ngồi thẳng dậy. Động tác của nàng hơi mạnh, làm một con chim giật mình. Không đợi nàng khắc phục tình hình, con chim đã vỗ cánh bay về phía lang quân ở cửa sổ bên dưới.

Cái mỏ sắc nhọn của con chim mổ lên bánh, mổ vào ngón tay của Trương Hành Giản. Hắn giật mình mở mắt ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt như hạt lưu ly.

Thẩm Thanh Ngô vội vàng dựa vào thân cây, che giấu cơ thể.

Trong lúc tim đập thình thịch, nàng nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Trương Hành Giản bên dưới: "Ngươi muốn ăn à? Cho ngươi hết đấy. Nhưng mà..."

Giọng nói không hài lòng của thị nữ từ trong phòng truyền đến: "Tam lang, nhị nương nói hôm nay sẽ không ăn đồ ngọt. Ngài cho chim ăn thì sẽ không có bữa sáng."

Thẩm Thanh Ngô trên cây nghĩ: Bánh ngọt? Sao hắn có sở thích kỳ quái vậy.

Giọng nói của Trương Hành Giản nhẹ nhàng, êm ái: "Vậy thì có cái gì?"

Thị nữ bối rối: "Chỉ có canh cay thôi, lang quân không ăn được cay."

Trương Hành Giản rất thản nhiên: "Ta ăn gì cũng được."

Thẩm Thanh Ngô ở trên cây nghe được, thị nữ nói Trương Hành Giản không ăn được cay, nhưng nàng không thấy bất kỳ giọng nói khó chịu nào. Nàng không khỏi lén nhìn lần nữa, chỉ thoáng thấy bóng dáng màu trắng của hắn trước cửa sổ.

Chỉ có thể đoán, việc hắn không ăn được cay là giả hoặc là sức nhẫn nại của người này đã đạt đến đỉnh cao.

Trương Hành Giản ngồi xuống, một phần cổ tay lộ ra khỏi áo, vạt áo hơi hé mở. Xuyên qua ánh sáng, bóng tối và lá cây thưa thớt, Thẩm Thanh Ngô dáng vẻ phong lưu, duyên dáng, giống như một nắm tuyết trắng trong trẻo, sạch sẽ... nàng nhìn đến ngẩn ngơ.

Nàng nghe thị nữ ho khan: "Tam lang, nhị nương bảo ngài đừng lộ ra... dáng vẻ phóng khoáng như vậy."

Dáng vẻ phong lưu, nhàn nhã như vậy tưởng chừng như rất dễ theo đuổi, nhưng vì khí chất xuất chúng nên lại trở thành người khó có được. Một lang quân như thế có sức hấp dẫn rất lớn với các nương tử trên thế gian.

Thẩm Thanh Ngô trên cây không hiểu được nỗi trăn trở của nhị nương Trương gia, nàng chỉ nhíu mày, không ngờ Trương Văn Bích lại quan tâm đến lời nói, hành động của Trương Hành Giản đến vậy?

Cảm thấy hơi hối tiếc.

Trương Hành Giản thu lại dáng vẻ có hơi tùy tiện của mình, trở lại vẻ điềm tĩnh, ngay thẳng. Hắn đã biết từ trước, muốn có được thì gì phải bỏ ra cái giá tương ứng. Huống chi, hắn đã quen với việc này, không có vấn đề gì.

Sáng sớm, sau khi làm xong việc, thị nữ rời đi, Trương Hành Giản khẽ thở dài, đặt tay lên trán, tự nói một mình: "Cuối cùng cũng đi."

Thẩm Thanh Ngô trên cây không khỏi cong môi lên.

Nàng không kiềm chế được sự tò mò của mình, cúi người xuống xem, quả nhiên, thị nữ vừa đi, hắn như biến thành người không xương, tựa vào cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài sân, bắt đầu phát ngốc.

Dĩ nhiên là đẹp vô cùng.

...Nhưng hắn định ngẩn người cả sáng hay sao?

Trong lúc Thẩm Thanh Ngô nghi ngờ không hiểu, Trương Hành Giản ngồi trước cửa sổ, bắt đầu lấy giấy ra vẽ tranh.

Thẩm Thanh Ngô thở phào, thấy hơi hứng thú, muốn xem tranh của hắn. Nghe nói con em nhà đại gia đều văn võ song toàn, giỏi làm thơ vẽ tranh. Nàng chưa từng thấy lang quân nào như vậy, nhưng Trương Hành Giản chắc là sẽ như vậy.

Nhưng khi nàng nhìn từ trên cây xuống, thấy người nọ vẽ tranh được một lúc thì lại thất thần mất một lúc, ăn uống mất một lúc, chơi mất một lúc... Tính kiên nhẫn của Thẩm Thanh Ngô được rèn luyện trong quân doanh nhiều năm đã tốt hơn nhiều so với lúc còn nhỏ, nhưng trước hành động chán ngắt của Trương Hành Giản, nàng đã ngủ gà ngủ gật trên cây được nửa canh giờ.

Nàng tỉnh dậy vì nghe được tiếng động nào đó, thị vệ võ công cao cường của Trương Hành Giản, Trường Lâm đã trở lại, nàng phải che giấu hơi thở.

Trường Lâm báo cáo một số việc cho Trương Hành Giản.

Trương Hành Giản "ừm" chiếu lệ mấy tiếng.

Trường Lâm đang định rời đi, nhưng Trương Hành Giản lại giữ lại: "Hôm nay được nghỉ, không có việc gì làm. Ngươi đánh cờ với ta một lát đi."

Trường Lâm làm mặt nghiêm túc: "Lang quân, không được. Hiện tại trong triều nói bóng nói gió, Trấn Tây tướng quân đã quay về triều, ngài cũng cần qua lại đôi chút. Theo thuộc hạ thấy, cho dù nàng không có tác dụng gì với chúng ta thì cũng không thể để nàng bị Khổng Tương kéo về phe bên đó được..."

Trương Lâm nói một cách nghiêm túc, sắc bén: "Tam lang, ngài nên gặp Thẩm Thanh Ngô một lần."

Thẩm Thanh Ngô ở trên cây nghe lén rất hài lòng, cảm thấy Trường Lâm cũng không tệ: Chỉ cần Trương Hành Giản muốn cầu cạnh nàng, nàng sẽ có cách để dày vò hắn.

Trương Hành Giản lập tức giả vờ bệnh: "Ta nhức đầu lắm, đừng nhắc đến Thẩm Thanh Ngô nữa, ngươi đánh cờ với ta đi."

Thẩm Thanh Ngô: "..."



Thẩm Thanh Ngô giận dữ rời khỏi Trương gia, nghĩ rằng sẽ không bao giờ đi nhìn trộm Trương Hành Giản nữa.

Một người nhàm chán chơi đùa với chim cả nửa buổi sáng, cả buổi hời ha hời hợt vẽ một bức tranh cũng không xong, chơi cờ với người ta thì lơ đễnh thua hết mười bảy, mười tám ván…

Trương Hành Giản bên ngoài triều đình, Trương Hành Giản lòng dạ không thâm độc hoàn toàn không phải vầng trăng treo ngoài tầm với trên bầu trời.

Nàng sẽ không tỏ ra không cam lòng với người như vậy.

...Nhưng ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ngô lại đi nhìn lén hắn.

Nàng thừa nhận là mình tò mò và có hứng thú với hắn.

Có lẽ là do nàng quá nhàm chán, hoặc có lẽ là nàng muốn nhìn rõ bản chất của người này để dễ dàng tìm người thay thế.

Trên thế gian này, Trương Hành Giản nhất định là một người hết sức tầm thường, nàng nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.



Thẩm Thanh Ngô không biết, sân viện của Trương Hành Giản được bố trí rất độc đáo.

Nàng mới lặng lẽ ở đây hai ngày, Trương Hành Giản đã phát hiện lá rụng trong sân và cỏ dại mọc trên mái nhà có dấu hiệu bị xáo trộn.

Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ.

Hắn sẽ khiến người đó có đến mà không có về, phải trả cái giá thật đắt.



Thẩm Thanh Ngô công khai gặp lại Trương Hành Giản vào năm ngày sau, trong bữa tiệc do An Đức Trường Đế Cơ tổ chức.

An Đức Trường Đế Cơ, trưởng tỷ của thiếu đế, đến nay đã ở độ tuổi ba mươi nhưng vẫn chưa thành gia thất. Có tin đồn là nàng ta âm thầm nuôi mấy diện thủ (*) trong phủ. Thật thật giả giả, người ngoài khó mà biết được.

(*) diện thủ: trai bao.

Hoàng đế còn trẻ, hầu hết mọi việc trong triều đều do An Đức Trường Đế Cơ và mấy vị tướng công bàn bạc với nhau. Lúc nhận được thiệp mời của Đế Cơ, Thẩm Thanh Ngô cũng biết khó mà từ chối được.

Vì An Đức Trường Đế Cơ là nữ nên Dương Túc đã âm thầm dò la tin tức, Thẩm Thanh Ngô có thể trở thành nữ tướng quân cũng là do có sự chấp thuận của An Đức Trường Đế Cơ.

Thẩm Thanh Ngô có thể không quan tâm đến lòng tốt của Đế Cơ đầy quyền lực này nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.



Tiệc rượu của Đế Cơ có sự tham dự của hầu hết các quý tộc ở Đông Kinh.

Thẩm Thanh Ngô và Dương Túc bước ra khỏi vòng vây của các võ tướng, đi dọc theo các lương đình và hồ nước đến khu vực đông đúc phía trước. Dương Túc cười toe toét, xúc động nói với nàng về sự giàu có của Đông Kinh rất lâu, nhưng không nghe được lời đáp lại.

Dương Túc ngẩng đầu lên, thấy từ bên kia đình hồ có một đôi thần tiên quyến lữ bước tới.

Lang quân dịu dàng tao nhã, nổi bật phi phàm; nương tử xinh đẹp thanh nhã, duyên dáng mong manh.

Hai người sóng vai tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Đôi nam nữ cảm nhận được bầu không khí vi diệu nên ngẩng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Thanh Ngô ở bên này.

Thẩm Thanh Ngô đứng vô cảm giữa bờ đá bên hồ, quân bào tung bay trong gió đông lạnh giá, vài lọn tóc vương trên môi.

Nàng nghe được những cuộc thảo luận xung quanh.

"Tam lang Trương gia và ngũ nương Thẩm gia quả nhiên là kim đồng ngọc nữ, xứng đôi thật đấy."

"Nhưng mà không biết vì sao hai người mãi không thành thân? Nương tử Thẩm gia tuổi cũng đã lớn, chẳng lẽ Trương gia không chịu cưới?"

"Này, đối diện bọn họ... là Trấn Tây tướng quân."

"Nghe nói năm đó Trấn Tây tướng quân từng nhìn trúng Trương Nguyệt Lộc. Mặc dù sau này nói là hôm đó say rượu nói nhảm nhưng tình huống này cũng xấu hổ quá."

Mọi người xì xào bàn tán, hy vọng mấy người họ sẽ gây ra náo nhiệt gì đó.

Thẩm Thanh Ngô nhìn hai người, ánh mắt rơi trên người Thẩm Thanh Diệp.

Nàng cụp mắt xuống để che giấu sự bất mãn chợt dâng trào trong lòng.

Trương Hành Giản vẫn bình tĩnh, đạo đức giả, nhưng đôi mắt thì lóe lên, sóng mắt lăn tăn, hắn không khỏi khẩn trương tiến về phía trước hai bước.

Thẩm Thanh Diệp thấp giọng gọi: "Tỷ tỷ..."

...

Đối diện mành trướng và ao bên lương đình cũng có hai người nhìn thấy rõ ràng giông tố dâng lên trên mặt hồ, ánh mắt họ hơi sáng lên.

Hai người này là thiếu đế Lý Minh Thư mới mười bảy tuổi và đại tỷ của mình, An Đức Trường Đế Cơ lớn hơn hắn ta mười tuổi, cũng là người đã nuông nấng hắn ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »