Trong phòng ngủ, ánh sáng mặt trời buổi chiều dị thường chói mắt, làm hiện rõ nét mặt anh tuấn của Nam Cung Thắng cùng nụ cười u ám nơi khóe miệng. Cười kiểu này thật sự quá sức dữ tợn, khiến cho người ta sợ hãi, không giống Nam Cung Thắng mà Kim Hồ từng biết, làm hắn trong lòng run sợ, giống như đang kề cận ác thần.
Giữa tròng mắt hắn là con ngươi nguy hiểm độc địa, dùng ánh mắt thỏa mãn hưởng thụ quan sát Kim Hồ bị dây thừng gắt gao trói chặt hai tay.
“Nam Cung Thắng, buông ra! Ta có thể giải thích.” Kim Hồ xin tha, cố gắng giãy dụa, ý muốn gỡ hai tay đang bị buộc chặt.
“Không. Ta chỉ tin vào những gì đã thấy.” Nam Cung Thắng lựa chọn tin tưởng chính mình.
Kim Hồ thở dốc không ngừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, hai tay bị bắt giơ lên quá cao,… tư thế kiểu này, giống như một nô ɭệ bị thần phục, khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Càng khiến hắn phẫn nộ chính là, bản thân đã như thế này lại có chút kɧoáı ©ảʍ.
“Ta phải tốn chút thời gian để chứng minh một việc.” Nam Cung Thắng từ trên cao trông xuống, bao quát quá trình từ phía trên, nhìn Kim Hồ không ngừng thở dốc, mớ tóc đen nhánh rối tung.
“Ngươi muốn chứng minh cái gì?” Kim Hồ toàn thân buộc chặt, nhìn vào mắt Nam Cung Thắng thấy hắn lộ vẻ phẫn nộ cùng du͙© vọиɠ. Thân thể bất giác run lên nhè nhẹ, hưởng ứng một cách không hề có ý thức.
“Ngươi phản bội ta, nhớ không? Ta đã từng nói sẽ trừng phạt ngươi.” Nam Cung Thắng giơ tay lên, nhẹ nhàng âu yếm cần cổ trắng nõn của Kim Hồ, lại cho hắn một loại cảm giác hô hấp không thông.
“Ta có thể giải thích, cũng không phải ghê gớm như ngươi tưởng tượng.” Kim Hồ vặn vẹo đầu, ý muốn thoát khỏi đυ.ng chạm.
“Vậy có thể nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng là đang nói chuyện gì?”
“Việc này…” Lời vừa đến miệng, Kim Hồ lại do dự, thực sự không muốn nói thật.
“Ngươi đã không giải thích, chính là ngầm thừa nhận?” Nam Cung Thắng hai tay không chút tình cảm xé rách y phục trên người Kim Hồ.
Xoạt!
Âm thanh chói tai vừa vang lên, Kim Hồ nguyên bản quần áo đầy đủ giờ chỉ còn là những mảnh nhỏ, rải rác trên thân thể, thảm đến mức còn không đủ để che kín cơ thể trắng ngần của hắn. Ánh mắt Nam Cung Thắng càng trở nên u tối nặng nề.
Nam Cung Thắng chậm rãi ngồi ở trên giường, cả người tản ra bầu không khí chiếm hữu. Trước kia thường ân ái mây mưa với Kim Hồ, cả người run lên, không tự chủ được cảm giác hãm sâu bên trong.
“Nam Cung Thắng, ngươi nếu đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ hối hận.” Kim Hồ trừng mắt nhìn hắn, không dễ dàng tha thứ loại tư thế khó xử và cảm giác nhục nhã như vậy.
“Ta nếu không làm vậy, càng phải hối hận.” Nam Cung Thắng lấy tay day mạnh hồng nhị trước ngực Kim Hồ.
Hồng nhị bị hắn chiếu cố, trở nên cương lên.
“Dừng tay!” Kim Hồ trong thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
“Ngươi thích như vậy.”
Kim Hồ cắn môi dưới, cự tuyệt phát ra tiếng rêи ɾỉ mê hồn, tinh thần sa sút chống lại kɧoáı ©ảʍ thân thể.
Nam Cung Thắng càng lúc càng táo tợn, hạ thấp xuống, mở miệng áp đảo hồng nhị trước mặt Kim Hồ, không những nhiều lần mυ"ŧ liếʍ, thậm chí còn ác độc dùng răng khẽ cắn, ngón tay lại tham tiến vì du͙© vọиɠ không ngừng nhu động cúc huyệt.
Ngón tay thô ráp, vừa tiến vào, ngoan cố tìm kiếm khu vực mẫn cảm.
Kim Hồ bị hắn bức bách đến mức căm phẫn. Chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ, cầu xin tha thứ. Bởi vì kích động quá mức, nước mắt theo gò má hai dòng chảy xuống.
Nam Cung Thắng chui đầu vào giữa hai chân Kim Hồ, dùng bả vai ngăn chặn ý đồ muốn khép chân lại, lời lẽ nóng giận, dùng lưỡi dò xét bên trong cúc huyệt, khi thì ôn nhu, khi thì thô bạo, không ngừng đâm vào.
Kim Hồ bị hành động không có chút cảm tình này dọa đến phát sợ, hắn không cảm nhận được mảy may thâm tình nào trong đó, giống như bản thân chỉ là một công cụ tiết dục. Cảm giác chịu nhục khiến hắn khóc thành tiếng, “Nam Cung Thắng… Ta không nên như vậy… Van cầu ngươi… Buông ta ra…”
Trong thanh âm của Kim Hồ, ủy khuất, sợ hãi cùng cầu xin tha thứ đánh thức Nam Cung Thắng. Nội tâm hắn tràn ngập cảm giác thất bại cùng áy náy, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác sợ hãi nếu phải mất đi Kim Hồ.
Hắn thật sự không có can đảm đánh mất Kim Hồ, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Nam Cung Thắng đối với hảo bằng hữu luôn có phức cảm tự ti. Hắn không đẹp trai nhất, cũng không thông minh nhất, thậm chí ngay cả đến võ công cũng không phải là lợi hại nhất. Hắn là loại người khi đứng giữa đám đông chẳng có chút sức thu hút nào, ngay cả việc cùng với đệ đệ so sánh cũng không bằng.
Hắn trước giờ không hề lưu tâm, cũng không để ý đến cuộc sống hưởng thụ loại này, vì theo hắn sẽ mang đến nhiều sự chú ý và phiền toái. Nhưng từ khi Kim Hồ xuất hiện, tận sâu trong thâm tâm hắn luôn lấy làm tự ti, bởi vậy hắn mới muốn chiếm giữ với Kim Hồ dữ dội đến như vậy.
Tự ti, ghen tị cùng ham muốn chiếm hữu đã khiến hắn làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Nam Cung Thắng hết sức e ngại sự khác thường của bản thân, hắn sửng sốt nhận ra Kim Hồ đối với mình quan trọng đến mức chỉ muốn nắm giữ trong tay. Cho tới lúc này, Nam Cung Thắng mới hiểu được mình có yêu người này hay không, với hắn mà nói quan trọng biết bao nhiêu. Trong nháy mắt, ngực đau như thể vạn tiễn xuyên tâm. Hắn muốn gắt gao cầm giữ Kim Hồ, không ngừng ôm siết hắn, làm nhục hắn, khiến cho Kim Hồ không thể rời hắn mà đi.
Nhưng khi nhìn thấy Kim Hồ hai mắt đẫm lệ, hắn lại cảm thấy thống hận chính mình, cũng giống như con dao hai lưỡi, chẳng những khiến hắn bị thương còn làm đau chính bản thân mình.
Nam Cung Thắng cố nén du͙© vọиɠ, làm lỏng nút buộc hai tay Kim Hồ, chỉ về phía cửa, trong nháy mắt, chỉ thầm muốn đem hắn đẩy ra xa, hủy đi biểu hiện chán ghét hắn dành cho mình, “Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta!” Nam Cung Thắng quát.
Kim Hồ toàn thân cứng ngắc, kinh sợ nhìn hắn.
“Cút mau đi!” Chưa từng thất thố lần nào khiến cho Nam Cung Thắng nổi giận đến mức mất cả lý trí, hai mắt của hắn vì lửa giận mà trở nên đỏ ngầu, khiến cho người ta sợ hãi.
Kim Hồ mở miệng, định giải thích, nhưng những lời định nói lại nghẹn ở cuống họng, chỉ có nước mắt vô thanh rơi xuống.
“Ngươi không phải muốn đi hay sao?” Kim Hồ không thể nào tin nổi, hôm qua còn ngọt ngào nồng nàn tình cảm, giờ đây lại có thể dùng những câu như vậy để đả thương người.
Nam Cung Thắng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia không rõ tâm tư. Nhưng lập tức bị sự quyết liệt trong mắt thô bạo giấu đi. “Mau cút!” Hắn gào lên, ngữ khí đoạn tuyệt.
Kim Hồ nâng tay lên, ngang bướng lau khô nước mắt, yên lặng mặc quần áo, cũng không quay đầu lại, theo cửa mà đi. Nhưng khi đến bên cửa, hắn xoay người lại, lặng lẽ nhìn Nam Cung Thắng trong chốc lát.
Nam Cung Thắng quỳ gối đầu giường, cúi đầu không nói, cũng không thèm nhìn đến hắn.
Kim Hồ lập tức cúi đầu xoay người, rời khỏi cánh cửa. Được một lúc, không quay đầu lại nữa. Bởi vậy hắn không có thấy, Nam Cung Thắng ngồi xổm đầu giường, một giọt hai giọt nước rơi xuống ga giường, một giọt vừa rơi lên mặt vải, lập tức thấm khô, tựa như tâm tình hai người lúc này.
Đến tối, cả Nam Cung phủ hoàn toàn chìm trong mây đen u ám, Nam Cung Thắng toàn thân tỏa ra tín hiệu cấm tới gần ta, ai nấy đều thật cẩn thận, sợ vụng về đυ.ng phải sấm sét.
“Kim Hồ đâu?” Âm thanh vừa vang lên, dứt lời, trên bàn cơm ai nấy đều phát run, không dám ngẩng đầu đối diện với Nam Cung Thắng. Chỉ có kẻ đầu têu vẫn làm một bộ cà lơ phất phơ bộ dáng, không chút phật lòng.
Nam Cung Thắng nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của hắn liền lửa giận cuồn cuộn nổi lên, “Hả!” Hét một tiếng hai tay chụp lấy bàn, mọi người nhịp nhàng, phi thường đúng lúc đang ngồi trên ghế nhảy dựng hết cả lên.
“Ngươi muốn gì?” Trần Phong Khi hỏi “Nếu vẫn còn đối với ta có hiểu lầm, ta sẵn sàng giải thích.”
“Ta chỉ muốn biết Kim Hồ đã đi đâu?” Nam Cung Thắng cũng không thèm nhìn hắn.
Trần Phong Khi nhún vai, “Không phải ngươi nói nhân vật quan trọng nhất nhà ‘Mau cút đi’ sao? Chủ nhân đã đuổi người, khách nhân còn lòng nào ở lại.”
Nam Cung Thắng ngẩn người, hỏi ngược lại: “Đi rồi? Ai cho hắn đi?”
Trần Phong Khi cũng kinh ngạc, chẳng lẽ không phải bọn họ muốn như vậy sao? “Không phải buổi chiều ngươi vừa đuổi hắn đi sao? Còn hét rất lớn, cả Nam Cung phủ đều nghe thấy.”
Nam Cung Thắng trừng mắt nhìn Trần Phong Khi, thấy hắn nói chân thành như vậy, thẳng thắn không có ý lường gạt mình, nguyên bản mặt đang xanh mét, nháy mắt hóa trắng, quay người lao đi tìm người.
“Từ từ,” Trần Phong Khi đuổi theo, hỏi: “Ngươi có biết hắn đi đâu không? Tùy tiện chạy đi tìm người như vậy.”
Nam Cung Thắng đã sớm không có chủ kiến, hỏi: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
Nam Cung Lợi bên cạnh xen mồm vào nói: “Ta từng nghe Kim Hồ nói qua, hắn cùng sư phụ ở tại núi Thúy Vi.”
Nam Cung Thắng gật gật đầu nói: “Cám ơn ngươi, Nhị đệ.”
Nam Cung Lợi rơi nước mắt mừng rỡ, đã lâu như vậy, đại ca lúc thường rốt cuộc đã trở lại rồi. Có trời mới biết, đến bữa cơm chiều phải nhìn cái mặt đen kia, quả thực nuốt không trôi, là một loại tra tấn lạnh lùng cưỡng chế.
Trần Phong Khi vỗ vỗ vai Nam Cung Thắng, thuận miệng tiến tới, nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì cũng là bởi do ta, khiến cho các ngươi bất hòa. Ta sẽ nói cho người một bí mật nhỏ, coi như bồi thường.”