Trưa hôm sau, Kinh Phi Độ trở lại báo cáo :
- Bẩm Môn chủ, bọn hắc y vào một trang viện trong thành Trường Sa, không thấy trở ra. Có lẽ nơi ấy là một trong những cơ sở của Liễu Quả.
Kỳ Lan bàn với trượng phu :
- Trước sau gì thì Liễu Quả ác tăng cũng xuất đầu lộ diện, chúng ta nên về Trường An xem gia sự thế nào. May ra kịp ngày giỗ lão gia và đại nương.
Tử Siêu nghe thân thể ê ẩm, tự biết phải tịnh dưỡng ít lâu. Chàng ra lệnh rút quân. Chiều ngày mười bốn tháng tư họ mới về đến Khúc gia trang. Thanh Long môn và các gia nhân mừng rỡ đón chào.
Kỳ Lan viết toa, bảo Tổng quản Lăng Đông Khê vào thành hốt thuốc. Và cho chuẩn bị đám giỗ phu thê Kim Giáp Thần vào trưa mai. Thủ cấp của Bạch Diện Thần đã được Kỳ Lan bảo quản bằng Cương Thi Tán, đựng trong hũ pha lê. Vạn Xảo Cuồng Sinh viết bài vị của Hạng Linh Văn và hai người vợ rồi đặt lên hương án. Ba chiếc đầu là vật tế lễ.
Cuối tháng tư, Tử Siêu đã hoàn toàn bình phục, nhưng chàng có vẻ không được vui. Kỳ Lan hỏi thì chàng bảo :
- Sau trận đấu với U Linh chân nhân, ta tự hiểu võ công mình chưa đủ. Liễu Quả là đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm, lại thêm đao phổ của thiên hạ đệ nhất đao, ta khó mà địch lại. Chuyện sống chết ta không bàn đến, chỉ e chẳng báo được phụ thù mà thôi.
Kỳ Lan cắn răng suy nghĩ rất lâu. Mắt nàng ánh lên vẻ cương quyết :
- Tướng công! Thϊếp có vị đại sư bá, danh hiệu là Thông Triệt hòa thượng. Ông có khả năng mở pho Lục Thủ Di Đà. Nhưng tính tình sư bá rất cổ quái, hỷ nộ thất thường, lại hay bày trò thử thách mọi người. Tướng công phải hết lòng nhẫn nại mới mong được ông giúp đỡ.
Tử Siêu vui vẻ nói :
- Hòa thượng là trưởng bối của nàng, ta có nhẫn nhục một chút cũng chẳng sao. Còn việc thử thách thì nàng đừng lo, ta không hề ngại khó khăn gian khổ.
Tối đến, Kỳ Lan nói cho Vạn Xảo Cuồng Sinh Lại Xương Bồ ý định của mình. Lão biến sắc bảo :
- Lan nhi suy nghĩ kỹ chưa? Lỡ Tử Siêu táng mạng vì những thứ thử thách cả lão hòa thượng điên ấy thì sao?
Tử Siêu đỡ lời :
- Sư thúc yên tâm! Dẫu chết tiểu điệt cũng không hề oán trách. Nếu không luyện được Quang Minh Vô Lượng chưởng pháp, trước sau gì cũng bỏ mạng dưới tay kỳ nhân. Phải liều một phen xem sao.
Cuối canh tư, phu thê Tử Siêu âm thầm rời Khúc gia trang, đi về hướng bến đò Hoàng Hà. Họ sẽ đón thuyền ngược dòng đến Lan Châu nên không cần tuấn mã. Hai người hóa trang thành một cặp vợ chồng trẻ. Tử Siêu không mang đao, mặc trường bào xanh, tay áo dài che phủ bàn tay. Hàng râu mép xanh đen và vài nét chấm phá đã khiến chàng già giặn hơn nhiều. Kỳ Lan mang mặt nạ, biến thành một nữ lang xinh tươi, thùy mị.
Nửa tháng sau, thuyền cập bến Lan Châu vào buổi chiều. Huyện Thiên Thủy nằm cách Lan Châu hơn trăm dặm về hướng Tây bắc. Đôi uyên ương vào khách điếm nghỉ trọ. Đây chính là nơi họ ân ái với nhau lần đầu. May thay, căn phòng cũ vẫn còn trống. Tử Siêu bèn bảo tiểu nhị mở của. Kỳ Lan cũng nhận ra chiếc giường đầy kỷ niệm, nàng đỏ mặt bảo :
- Tướng công quả là bậc quân tử chung tình hiếm có!
Tắm gội xong Tử Siêu mỉm cười :
- Lan muội cứ coi như chúng ta gặp nhau lần đầu.
Chàng gỡ mạng che mặt Kỳ Lan rồi đưa nàng vào giường. Gió nam thổi qua khung cửa, vuốt ve cặp tình nhân đang ôn lại chuyện xưa. Kỳ Lan mang trong người nửa giòng máu Hồi tộc nên hiến dâng rất nồng nàn. Thân hình khêu gợi và cách ái ân của nàng khiến Tử Siêu không hề biết chán. Chàng hạnh phúc biết bao khi có nàng trong vòng tay mình.
Ám ảnh cuộc đời ngắn ngủi của Tử Siêu đã giúp đôi phu thê trân trọng từng khắc thời gian. Họ quấn quýt lấy nhau không hề rời để quên đi cảm giác tử vong.
Trưa hôm sau, hai người đã có mặt trên sườn núi Thiên Thủy sơn. Ngôi cổ tự nằm dựa cánh rừng già rậm rạp là nơi tu luyện của Thông Triệt hòa thượng, người có tài thông thiên triệt địa. Tiểu tăng ra mở của sửng sốt bảo :
- Sao sư tỷ dám thượng sơn?
Kỳ Lan cười buồn :
- Không sao đâu, sư đệ cứ vào bẩm với đại sư bá rằng có ta và trượng phu xin bái kiến.
Chú tiểu này tuổi chỉ từng mười ba, mười bốn. Mặt mũi sáng sủa, ranh mãnh. Gã nhìn Tử Siêu cười khì khì :
- Công tử trông thô thiển chất phác mà thông minh đáo để, tiểu đệ xin bái phục.
Chàng không hiểu ý gã muốn nói gì, chỉ mỉm cười. Hai người đi theo tiểu tăng vào căn thảo xá mé hữu. Đây có lẽ là nơi tiếp khách. Lát sau một lão hòa thượng mập lùn râu bạc trắng ra đến. Bộ tăng bào của lão đã bạc phếch và lem luốc dầu mỡ. Chỉ cần nhìn gương mặt đỏ gay cũng biết lão vừa uống rượu xong. Nguyên Kỳ Lan vội quỳ xuống thi đại lễ :
- Lan nhi khấu kiến đại sư bá!
Tử Siêu cũng quỳ theo :
- Tiểu tế Hạng Tử Siêu bái kiến!
Hòa thượng xua tay.
- Đứng lên đi!
Lão ngồi phịch xuống ghế, nghiêm giọng bảo Kỳ Lan :
- Ngươi đã giám vác mặt về đây, chắc là có chuyện gì muốn cầu xin?
Kỳ Lan cúi mặt thưa :
- Lan nhi biết tội mình nhưng xin sư bá thành toàn cho chuyết phu.
Nói xong, nàng lấy pho tượng Lục Thủ Di Đà đặt lên bàn. Nhãn thần hòa thượng ánh lên vẻ vui mừng. Lão cầm lấy xem xét rồi hỏi :
- Vậy là ngươi muốn ta mở pho tượng này ra để gã ngốc kia học pho Quang Minh Vô Lượng thần chưởng?
- Thưa phải! Tử Siêu bị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch, chỉ sống được một thời gian ngắn nữa. Kẻ đại cừu của chàng là Liễu Quả thần tăng, đã có trong tay đao phổ của Lã tiền bối, nên chàng không địch lại.
Thông Triệt hòa thượng đưa tay cho lão xem mạch. Lão gật gù :
- Té ra ngươi là truyền nhân của Ma Ảnh Thần Quân?
Lão ngừng một lúc hỏi chàng :
- Ta có thể mở được pho tượng và cũng có thể cứu ngươi thoát khỏi chứng Tam Âm Tuyệt Mạch. Nhưng ngươi chỉ được chọn một trong hai điều ấy.
Chàng cười khổ đáp :
- Sinh tử do thiên, tiểu tế xin đại sư bá mở giùm pho tượng. Nếu thù cha không được trả, dẫu sống cũng chỉ bằng thừa.
Hòa thượng nghiêm mặt :
- Ngươi không nghĩ đến Lan Nhi sao?
Kỳ Lan đỡ lời :
- Lan nhi chấp nhận số mệnh của mình.
Hòa thượng cười nhạt :
- Thôi được! Kỳ Lan hãy xuống núi, để gã ngốc này lại đây. Trăm ngày sau, ngươi hãy trở lại. Nếu gã còn sống thì tốt, bằng không cứ đem xác về chôn cất.
Kỳ Lan cúi đầu vâng mệnh, quay sang dặn dò Tử Siêu :
- Thϊếp về bên ni am của sư phụ, đúng hẹn sẽ gặp lại.
Tử Siêu đã dược nàng nhắc nhở cố giữ vẻ thản nhiên, không chút xao động. Kỳ Lan đi khỏi, hòa thượng dẫn Tử Siêu ra sau chùa. Không ngờ nơi đây lại có vực thẳm sâu hun hút, rộng đến năm mươi trượng. Lão chỉ dây xích vắt ngang hai bờ vực :
- Ngươi hãy đi trên sợi dây này qua bờ bên kia. Nếu ngã xuống, bám vào dây coi như thất bại.
Chướng khí từ dưới đáy vực bốc lên che mờ nhãn tuyến. Gió thổi l*иg lộng, đong đưa dây sắt.
Tử Siêu hít một hơi dài, dước lên sợi dây. Chàng bình thản đi không hề run sợ. Nhưng ra đến đoạn giữa, nơi sợi dây xích chùng sâu xuống vực, chướng khí trắng đυ.c vây quanh, theo từng cơn gió ào ạt quất vào người chàng, làm mất thăng bằng.
Tử Siêu nhớ đến Ma Côn vội lấy ra. Chàng chỉ dùng hai khúc để làm đối trọng.
Tay chàng cầm khúc sắt nặng, dang thẳng ra rồi chậm rãi tiến lên. Ma côn nặng sáu chục cân, nên mỗi khúc tương đương hai chục. Nhờ vậy, thân hình chàng bớt chao đảo, đi nốt quãng đường còn lại. Bờ vực bên kia có một động khẩu rộng rãi, ăn sâu vào vách núi. Thông Triệt hòa thượng đang đứng chắp tay sau lưng chờ đợi. Thấy chàng, lão gật đầu khen :
- Xem ra ngươi cũng không đến nỗi ngốc lắm!
Lão đưa chàng vào hang. Trên tảng đá pho Lục Thủ Di Đà đã chia làm hai mảnh, để lộ một xấp giấy mỏng. Cạnh đấy là một thiếu nữ tóc xõa ngang lưng, mặc y phục sơn cước, váy ngắn đến gối, hai tay để lộ. Nàng xinh đẹp đến mức Tử Siêu phải giật mình. Hòa thượng bảo :
- Đây là Tiểu Nga, sư muội của Lan nhi, bị câm từ thuở nhỏ. Nó sẽ lo việc cơm nước, hầu hạ trong thời gian ngươi luyện võ.
Tử Siêu cau mày :
- Tiểu tế đã quen tự lo cho mình, không cần đến người phục vụ. Nếu Tiểu Nga sư muội ở đây, e không tiện.
Lão hòa thượng mỉm cười bí ẩn :
- Thực ra ta định gả nó cho ngươi đấy.
Dứt lời, lão lướt nhanh ra ngoài biến mất. Tiểu Nga giương mắt nhìn chàng, khoa tay múa chân chỉ vào xấp giấy, ý bảo chàng mau luyện tập. Tử Siêu thở dài, cầm lên xem thử. Quả nhiên đúng là sáu chiêu Quang Minh Vô Lượng chưởng. Khẩu quyết và đồ hình đều có đủ, nhưng mỗi chiêu gồm đến mấy trăm thế thức nên vô cùng phức tạp.
Chàng say mê luyện đến chiều, nghe mùi thơm của thức ăn mới dừng tay. Tiểu Nga bước đến, lôi chàng ra khỏi hang, đi về mé tả. Nơi đây có một giòng thác nhỏ, từ đầu vách chảy xuống hồ. Bây giờ Tử Siêu mới biết Tiểu Nga dẫn mình đi tắm. Chàng sực nhớ ra bọc hành lý đã để quên trong gian thảo xá.
Tử Siêu cởϊ áσ, để cả quần dài nhảy xuống hồ. Chàng lặn hụp một hồi, ngẩn lên mới biết Tiểu Nga cũng đã thoát y. Chỉ còn chiếc yếm hồng che ngực và hạ thể. Thân hình nàng rất giống với Kỳ Lan nhưng ngăm đen. Trông càng gợi cảm. Tiểu Nga đứng trong ánh tà dương, trông đẹp như pho tượng thủy thần. Nàng nhảy ùm xuống nước, bơi lại bám vào vai Tử Siêu, nụ cười của nàng tuy ngây dại, nhưng cũng đủ khiến chàng xao xuyến.
Tiểu Nga thích thú tạt nước vào mặt chàng, rồi bơi ra xa như muốn chơi trò đuổi bắt.
Tử Siêu mỉm cười lắc đầu. Tiểu Nga ú ớ tỏ vẻ thất vọng, quay lại đứng trước mặt chàng. Bỗng nàng sợ hãi ôm chầm lấy Tử Siêu, như phát hiện điều gì. Chàng cũng nghe có một vật mềm mại cọ vào chân, đoán rằng đó là một con rắn nước.
Tiểu Nga đu người lên vai Tử Siêu, đôi ngực căng tròn áp hẳn vào mặt chàng. Hình bóng Kỳ Lan đã giúp chàng đề nén lửa dục, bồng Tiểu Nga lên bờ. Nàng vơ lấy bộ áo váy, chạy như bay. Tử Siêu giặt trường bào xong mới về hang. Mâm cơm trông thật quyến rũ. Chàng ăn rất ngon miệng.
Trên độ hai trăm trượng này, ngày nóng đêm lạnh. Tiểu Nga đi nhặt củi khô, đốt lửa trong hang. Tử Siêu nhãn lực tinh tường, chỉ nhờ ánh lửa bập bùng cũng đọc được bí phổ. Chàng tiếp tục luyện tập đến tận nửa đêm dưới ánh trăng vàng.
Thấy Tiểu Nga đã ngủ say bên đống lửa, chàng cũng ngả lưng. Gần sáng, đống lửa tàn không còn để đủ để sưởi ấm nữa, Tiểu Nga bật dậy bò sang, ôm lấy tấm thân ấm áp của Tử Siêu ngủ tiếp.
Hai mươi ngày trôi qua, Tử Siêu mới luyện đến chiêu thứ ba. Chàng đã quen với vòng tay của Tiểu Nga nên không hề mất ngủ. Hơn nữa, chàng cố luyện tập cho đến thân xác rã rời để không còn khí lực mà nổi tà tâm.
Mặt trời tháng sáu nóng như thiêu đốt. Ban ngày, chàng và Tiểu Nga phải ra khu thác nước nương náu dưới bóng cây, hay ngâm mình dưới hồ. Lúc ấy, trên người Tiểu Nga chỉ mỏng manh có chiếc yếm. Tử Siêu không thể mặc mãi quần ướt, đành xé trường bào làm khố mà thay đổi. Chàng thầm sợ hãi khi thấy mình có cảm tình với Tiểu Nga.
Nàng xinh đẹp và ngây thơ biết bao. Nếu có mặt Kỳ Lan ở đây và nàng đồng ý tác hợp thì chàng sẽ cưới Tiểu Nga, bất kể việc nàng tàn tật. Nhưng chàng không thể phản bội sau lưng ái thê được. Đôi lúc, Tiểu Nga nhìn chàng bằng cặp mắt khát khao tình tứ, hay mơn man tấm thân cuồn cuộn của chàng. Tử Siêu thở dài bảo :
- Nga muội! Ta đã thuộc về Kỳ Lan. Nếu nàng yêu thương ta, hãy chờ lúc gặp sư tỷ. Kỳ Lan không phản dối thì ta sẵn lòng cưới nàng.
Tiểu Nga bật khóc ấm ức, nhưng đôi mắt đầy vẻ hạnh phúc. Ngày thư bốn mươi chín, tức khoảng đầu tháng bảy, chàng đã luyện xong sáu chiêu tuyệt chưởng và pho Linh Hoàn cước của Đại Cước Thần. Tử Siêu mừng rỡ bảo Tiểu Nga :
- Nga muội! Ta đã thành công, có thể rời đây được chưa?
Chàng biết còn một con đường khác đưa đến ngôi chùa. Tiểu Nga chỉ vào sợi dây sắt, ý bảo chàng phải đi bằng đường ấy. Tử Siêu lưu luyến nói :
- Còn Nga muội?
Nàng chỉ mỉm cười. Tử Siêu đốt bỏ bí kíp, ráp hai mảnh tượng lại như cũ rồi trở ra. Chàng nhìn quanh không thấy Tiểu Nga đâu, thở dài bước lên dây. Chướng khí vẫn mịt mù nhưng sợi dây sắt không bị gió lắc lư. Nhờ thế Tử Siêu qua được dễ dàng.
Chàng hân hoan chạy vào trong chùa tìm Thông Triệt hòa thượng. Lão đang ngồi trong trang xá, bên bầu rượu thịt. Hòa thương mỉm cười :
- Không ngờ ngươi lại thành công sớm vậy. Mau ngồi xuống đây uống với ta vài chén.
Đã hai tháng không được uống rượu, Tử Siêu khoan khoái cạn liền ba chung, chàng hỏi lão :
- Sư bá, Lan muội hiện giờ ở đâu? Xin gọi giùm nàng đến.
Hòa thượng gật đầu :
- Ta đã sai tiểu hòa thượng Vô Khả đi gọi rồi. Ngươi cứ yên tâm ăn uống.
Tửu lượng của Tử Siêu không thua gì hòa thượng, khiến lão hài lòng, nâng chén lia lịa, chẳng bao lâu đã cạn vò. Đang uống dở vò thứ hai thì Kỳ Lan đến nơi. Tiểu tăng nhìn Tử Siêu cười hì hì, dơ ngón cái khen ngợi :
- Công tử quả là bậc kỳ nhân!
Lần này chàng cũng không hiểu gã muốn nói gì. Kỳ Lan bẽn lẽn chào hòa thượng rồi ngồi xuống cạnh chàng. Hòa thượng cười khà khà bảo :
- Lan nhi nhãn lực tinh tường chọn người không lầm, ta rất hài lòng. Hãy đi đi và làm những việc cần làm.
Kỳ Lan lấy áo cho chàng mặc vào, hai người lạy tạ rồi hạ sơn. Về đến Lan Châu, họ lại vào lữ điếm hôm trước, vì trời xụp tối. Tiểu nhị biết ý dẫn ngay khách vào phòng cũ.
Trong bữa cơm, Kỳ Lan dịu dàng nói :
- Trong thời gian tướng công luyện võ, giang hồ xảy ra lắm chuyện không ngờ. Liễu Quả thần tăng đã thành lập Nhất Thống bang, Tổng đàn đặt tại núi Ba Giáp, huyện Ba Đông, phủ Hà Bắc. Còn U Linh chân nhân dựng tòa U Linh giáo ở Kỳ Sơn, gần Nghiệp Thành, Hà Nam. Phái Hoa Sơn cũng liên kết cùng Võ Đang, đòi tướng công phải trả pho Lục Thủ Di Đà. Tóm lại, cả ba phe đều nhắm vào chàng. Hơn nữa, các tay ma đầu hắc đạo cũng ra sức truy tìm tướng công để đoạt pho tượng Phật. Tử Siêu kinh hãi :
- Thế bọn họ có đến Khúc gia trang đánh phá gì không?
Kỳ Lan gật đầu :
- Thưa có! Nhưng trước khi đi đến đây, thϊếp đã dặn anh em Thanh Long môn nếu gặp nguy hiểm thì rút cả về gia trang ở Sơn Tây. Hiện họ đang ở cả đấy. Khúc tiểu thư đã trở lại đầm Mỹ Bi, quản lý cơ nghiệp của chúng ta.
Tử Siêu gật đầu :
- Như vậy cũng tốt, chẳng lẽ nàng phải sống mãi cảnh không nhà?
Kỳ Lan cười hỏi :
- Trước những kẻ thù hùng mạnh như vậy, tướng công có kế hoạch gì không?
Tử Siêu lắc đầu :
- Chuyện đâu còn có đó, sáng mai hãy bàn.
Ánh mắt chàng tình tứ, nồng nàn khiến Kỳ Lan đỏ mặt. Họ xa nhau đã gần hai tháng, nỗi khát khao cận kề như lửa cháy trong lòng. Uống trà tráng miệng xong, Kỳ Lan bưng mâm bỏ ra ngoài rồi đóng của lại. Dưới ánh nến lung linh, thân hình nàng giống Tiểu Nga một cách lạ kỳ. Nếu da nàng không trắng như bạch ngọc, chắc Tử Siêu đã tưởng lầm mình đang ôm ấp cô gái câm.
Cuối canh ba hai người mới chịu rời nhau. Kỳ Lan mãn nguyện gối đầu lên vai phu tướng. Tử Siêu bỗng thở dài nói
- Lan muội! Trong thời gian bốn mươi chín ngày ở Thiên Thủy Sơn, ta đã ở chung với Tiểu Nga, sư muội của nàng. Ta cảm thấy có lỗi với nàng vì đến giờ hình bóng cô gái câm tội nghiệp ấy vẫn còn vương vấn trong tim ta.
Kỳ Lan thản nhiên hỏi :
- Sao chàng không cưới Tiểu Nga, chính sư bá đã mở lời gả sư muội cho chàng mà? Tiểu Nga dù tàn tật nhưng dung mạo xinh đẹp tựa thiên nga, chứ đâu xấu xí như tiện thϊếp.
Tử Siêu vuốt bờ vai trần hỏi lại :
- Nhưng Lan muội có vui lòng không?
Kỳ Lan cười khúc khích :
- Giờ đây tướng công có hối tiếc cũng đã muộn rồi, chàng đã từ chối một lần, sư bá không bao giờ chấp nhận đâu.
Tử Siêu bùi ngùi :
- Tiểu Nga thật đáng thương
Kỳ Lan mỉm cười bí ẩn :
- Có ngày tướng công sẽ gặp lại mà.
Nụ cười quen thuộc khiến Tử Siêu bỡ ngỡ. Chàng nhớ lại cảm giác những đêm nằm cạnh Tiểu Nga, mùi da thịt của nàng cũng nồng thắm như ái thê của chàng. Nhưng Kỳ Lan không để mối hoài nghi lớn lên, nàng xóa nó bằng đôi môi móng bỏng của mình, Nàng chủ động gầy lại cuộc ái ân, đưa Tử Siêu vào giấc mộng vu sơn.
Hôm sau, phu thê Tử Siêu hóa trang thật cẩn thận, mua đôi tuấn mã, lên đường đến Sơn Tây. Bộ râu quai nón và cặp lông mày sâu róm rất thích hợp với thân hình lực lưỡng của Tử Siêu. Còn Kỳ Lan trở thành một nữ nhân tam tuần phúc hậu. Bốn ngày sau, hai người đến đất Ngũ Lăng. Nơi đây có năm gò cao, để mã vua Hán nên mới gọi là Ngũ Lăng. Nhưng mấy trăm năm trôi qua, vật đổi sao dời nên chỉ còn những chiếc mả rỗng không, hoang phế.
Tử Siêu cũng chẳng có ý định đi thăm khu di tích ấy. Chàng và Kỳ Lan đang đói bụng vì trời đã quá ngọ. Hai người vào một phạn điếm hai tầng rộng rãi trong trấn dùng bữa. Tiểu nhị phải vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi cho họ. Mấy trăm hào khách đã ngồi chật cả bàn. May thay có một bàn đứng lên tính tiền.
Tử Siêu nhận ra Hoa Sơn Tiên Tử Hạ Hầu Thu Uyên. Cạnh nàng là một người chưa đến tuổi năm mươi, râu hàm én mặt đỏ hồng, trông rất oai phong. Chàng đoán rằng lão ta là Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương chưởng môn phái Hoa Sơn. Ngoài ra còn có đến bảy tám cao thủ, tuổi từ hai mươi đến ba mươi. Họ đều mặc võ phục xanh nhạt tiêu biểu của môn phái, Thanh Hòa đạo trưởng và sáu đạo sĩ trẻ ngồi ở bàn kế bên. Ngộ Minh thiền sư và mười tám cao tăng La Hán đường cũng có mặt. Họ dùng cơm chay. Tử Siêu hạ giọng hỏi :
- Lan muội! Liễu Quả có công khai lộ diện làm Bang chủ Nhất Thống bang hay giấu mặt?
Kỳ Lan thì thầm :
- Lão đội tóc giả và che mặt để trách tiếng là phản đồ Thiếu Lâm. Trong lúc lực lượng chưa đủ mạnh, lão không giám khıêυ khí©h hơn ngàn tăng lữ Thiếu Lâm tự. Nhưng không hiểu sao hôm nay có quá nhiều cao thủ tập trung ở Ngũ Lăng?
Đã có người trả lời cho nàng. Đó là Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương. lão cao giọng hỏi Thanh Hòa đạo trưởng :
- Kha Lão huynh! Tại sao cái tin Giáo chủ U Linh giáo và Bang chủ Nhất Thống bang đến Ngũ Lăng so tài lại được nhiều người biết như vậy nhỉ?
Kha Bạch Lộc vuốt râu đáp :
- Giữa tháng sáu, tin này đã lan rộng khắp giang hồ. Còn tại sao thì lão phu không biết. Nhưng lão phu nghe nói Bang chủ Nhất Thống bang chính là Liễu Quả thần tăng của Thiếu Lâm tự.
Câu này hàm ý hỏi Ngộ Minh thiền sư. Thiền sư mở lời :
- A di đà Phật! Bổn tự cũng có nghe như vậy nhưng không chắc lắm. Chính vì thế mới đến đây kiểm chứng lại. Quả thật, hơn hai mươi năm trước, tệ sư thúc có tham gia cuộc giáp công U Linh chân nhân, và đã đánh trúng lão một chưởng. Chắc lão cũng tin vào lời đồn đại này nên mới khiêu chiến với Bang chủ Nhất Thống bang.
Tử Siêu hỏi nhỏ ái thê :
- Phải chăng những tin này là do anh em Thanh Long môn tung ra?
Kỳ Lan âu yếm nói :
- Cơ trí tướng công ngày càng tăng tiến. Chính thϊếp đã bảo họ làm như vậy.
Tử Siêu nói tiếp :
- Pho Lục Thủ Di Đà khi úp trở lại, hoàn toàn y như cũ, cả ta cũng không biết cách mở. Nhân cơ hội này ta đưa nó vào tay U Linh chân nhân hay Liễu Quả thần tăng thì tốt biết mấy!
Kỳ Lan gật đầu :
- Đúng vậy, nhân lúc họ đang đánh nhau, tướng công xông vào tập kích rồi bỏ chạy, giả như đánh rơi pho tượng. Một trong hai lão sẽ nhặt được.
Khi đã biết thời gian và địa điểm của cuộc tỷ thí, hai người rời phạn điếm đến tìm chỗ nghỉ ngơi. Mờ sớm, Tử Siêu đã đến khu mả vua Hán, quan sát địa hình chung quanh bãi chiến trường của hai lão ma rồi đứng chờ. Đầu giờ thìn, quần hào đã tụ tập ở Ngũ Lăng, tổng số ước gần ngàn.
Nửa canh giờ sau, U Linh chân nhân cùng trăm thủ hạ bạch y phi ngựa đến nơi. Lát sau, Nhất Thống bang chủ và đám bang chúng cũng xuất hiện. U Linh chân nhân ngửa cổ cười ghê rợn :
- Liễu Quả! Dmẫu ngươi có hóa thành than lão phu cũng nhận ra. Mau cởi khăn che mặt rồi chiụ chết!
Nhất Thống bang chủ cất giọng khàn khàn đáp :
- Bổn tòa có phải là Liễu Quả thần tăng hay không sau này sẽ rõ. Lục giáo chủ đã có lời khiêu chiến, nên bổn tòa mới đến đây, rừng không thể hai cọp, trận này sẽ quyết định tồn vong của hai phái. Nếu Lục giáo chủ bại, xin vui lòng nhận chức phó Bang chủ Nhất Thống bang. ngược lại, bổn tòa sẽ hoan hỉ đem bổn bang quy phục U Linh giáo. Chúng ta sẽ cùng nhau giương danh thiên hạ!
U Linh chân nhân sau lần trúng Vô Ảnh Thần Châm vẫn còn e sợ trong lòng. Nay Nhất Thống bang chủ đưa ra đề nghị như vậy, lão rất hân hoan. Dẫu gã Bang chủ kia có đúng là Liễu Quả thần tăng đi nữa, chân nhân cũng sẵn sàng xí xóa thù xưa, cùng nhau xây nghiệp lớn. Lục Đảo Y cao giọng :
- Hảo! Quân tử nhất ngôn!
Quần hào không khỏi run sợ trước âm mưu liên kết của bọn tà ma. Họ xì xầm bàn tán, lo cho an nguy của võ lâm. Nhất Thống bang chủ chính thực là Liễu Quả thần tăng. Trước đây lão e sợ Thiếu Lâm nên giấu mặt. Nay nhìn sắc diện U Linh chân nhân, biết ngay đại kế đã thành, dẫu thắng hay thua cũng có đồng minh hùng mạnh.
Liễu Quả điềm nhiên rút thanh Hắc Vân đao của thiên hạ đệ nhất đao Lạc Trường Lưu ra thủ thế. Thanh đao này có màu đen như mực, cả võ lâm đều biết. Vì vậy, họ ồ lên, nhớ lời của Vạn Xảo Cuồng Sinh.
U Linh chân nhân không hề khách sáo, vung song chưởng tấn công. Hắc Vân đao hóa thành đám mây đen mờ cuốn đến, chạm vào chưởng kình trắng đυ.c nổ lên vang dậy. Hai lão có vẻ đồng tài, ngang sức, đã hơn trăm chiêu mà vẫn quân bình. Cuộc chiến giữa hai đệ nhất cao thủ đương đại đã khiến mọi người say mê. Họ chen lấn nhau tìm chỗ tốt để xem cho mãn nhãn. Có vài người trèo cả lên cây cổ thụ cạnh đấu trường.
Tử Siêu thấy vậy cũng làm theo. Chàng nhanh chân trèo tít lên chạc ba của cành cây cao nhất. Từ nơi này, chàng có thể phóng mắt đến chỗ hai lão tặc. Cuộc chiến ngày càng khốc liệt hơn, ai cũng muốn mình là kẻ chiến thắng để chiếm ngôi trên.
U Linh chân nhân đã dùng đến chiêu sát thủ hôm nào. Luồng bạch khí quanh thân dầy đặc, mịt mù. Nhất Thống bang chủ cũng không chịu kém, Hắc Vân đao trong tay lão như thần long bay lượn, lóe lên những tia chớp bạc. Hai luồng chân khí chạm nhau nổ rền rĩ. Song phương dội ra nhìn nhau khâm phục. Liễu Quả nghe chân tay tê cứng vì sức lạnh của Âm Phong chưởng. Lão cố tỏ vẻ thản nhiên cười bảo :
- Nếu đánh nữa chắc chẳng có ai toàn mạng, chi bằng đứng ngang hàng với nhau mà xưng bá.
U Linh chân nhân đã sử dụng đến chiêu cuối cùng nên thầm ngán sợ đối phương. Lão tươi cười gật đầu :
- Như vậy cũng được, liên minh của chúng ta sẽ có hai đồng Giáo chủ.
Hai lão định bước lại gần nhau bắt tay minh thệ, Tử Siêu không một chút chần chừ, tung mình xuống đánh chiêu Ma Ảnh Trùng Hiệu. Chưởng kình như bão tố giáng xuống đầu Liễu Quả. U Linh chân nhân đứng quay mặt về phía chàng nên thấy kịp. Lão kinh hãi thét lên :
- Coi chừng!
Rồi tung song chưởng giải nguy cho Nhất Thống bang chủ. Liễu Quả cũng phiêu thân tránh né, vung đao phản kích. Hai đại ma đầu này mà liên thủ thì thiên hạ khó có người chống nổi. Tử Siêu bèn giả đò hự lên, mượn lực phản chấn bay tít ra xa, lẫn vào rừng người mất dạng.
Pho Lục Thủ Di Đà rơi lại, cách Liễu Quả chỉ chừng nửa trượng. Lão mừng rỡ nhảy đến nhặt, nhưng U Linh chân nhân cũng đã nhìn thấy. Lão nghiến răng giáng song chưởng vào lưng đối phương. Liễu Quả kinh hãi đảo bộ tránh né nhưng cũng bị chưởng kình chạm vào vai hữu. Chân nhân bước đến nhặt pho tượng bỏ vào áo. Liễu Quả căm hận chỉ mặt chân nhân mắng :
- Lão quả là người thâm độc, phản phúc, vừa nói chuyện liên minh đã đánh trộm ngay
Lục Đảo Y cười nhạt :
- Pho tượng này do bổn Giáo chủ đánh thắng gã tiểu tử kia mà lấy được, sao lão lại dám tranh giành?
Liễu Quả nghe tay hữu tê cứng, biết mình đã thất thế. Lão cười rộ :
- Nếu thế, chuyện liên minh coi như bị xóa bỏ. Hẹn ngày tái ngô!
Nhất Thống bang chủ quay lưng kéo thuộc hạ đi mất. U Linh chân nhân nói vọng theo :
- Lão phu đã lấy được tuyệt học của Phật môn, cần gì liên kết với ngươi nữa.
Trong đám quần hào có không ít cao thủ hắc đạo. Họ nhìn pho Lục Thủ Di Đà trong tay U Linh chân nhân với vẻ thèm khát, nhưng không dám vọng động. Chân nhân quắc mắt nhìn mọi người cười nhạt rồi cùng thủ hạ lên ngựa phi mau. Hoa Sơn Tiên Tử Hạ Hầu Thu Uyên phụng phịu giật áo cha mình :
- Phụ thân! sao người không đòi lại pho tượng ấy?
Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương lúng túng đáp :
- Bảo vật này U Linh chân nhân lấy của Hạng Tử Siêu, sao phụ thân có thể mở miệng đòi?
Thu Uyên ngây thơ nói :
- Thế thì Hạng công tử gϊếŧ Hán Trung tam điểu mà đoạt lấy cũng đâu có tội tình gì?
Giọng nàng thánh thoát nên rất nhiều người nghe thấy. Họ ồ lên khen phải. Thanh Hòa đạo trưởng vội chữa thẹn :
- Đúng là Hạng công tử không có lỗi, chúng ta chỉ tìm cách chuộc lại mà thôi. Nay U Linh giáo chủ đã lấy đi, chuyện hiềm khích với Hạng gia coi như xí xóa.
Thu Uyên bỗng hỏi :
- Kha sư bá, lúc nãy Hạng công tử trúng chưởng của chân nhân. Chẳng biết thương tích thế nào?
Kha Bạch Lộc đã từng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cháu gái dành cho Tử Siêu ngay ở Khúc gia trang. Ông hiểu rõ tâm tình của nàng xuân nữ, cười khà khà bảo :
- Uyên nghi chớ lo, y là hậu duệ của Sở Bá Vương, sức mạnh như thần, lẽ nào không chịu nổi một chưởng của Lục Đảo Y?
Nàng sực nhớ chung quanh có rất nhiều người nên thẹn thùng quay đi. Trước dó, Tử Siêu đã cởϊ áσ ngoài ngụy trang, quay trở lại đứng bên Kỳ Lan xem tự sự. Chàng rất hài lòng khi phá vỡ được cuộc liên minh giữa hai lão ác ma. Kỳ Lan thì thầm :
- Xem ra Hoa Sơn Tiên Tử đã đem lòng yêu thương tướng công rồi đấy!
Chàng thản nhiên bỡn cợt :
- Hạng gia trang đang cần chiêu mộ con dâu, càng đông, càng tốt!
Kỳ Lan đỏ mặt nhéo chàng thật đau. Hai người ung dung về lữ điếm lấy ngựa và hành lý, tiếp tục cuộc hành trình đến Sơn Tây.