Chương 8

Trận này còn dữ dội hơn hôm qua, miệng tôi cứ như vòi cứu hỏa, không ngừng nôn ọe.

Thứ tôi nôn ra có mùi khác với trước, lần này thứ nôn ra vừa tanh vừa hôi, tôi tự ngửi còn thấy kinh tởm.

Nôn một phát đến mức mù mịt trời đất, hai mắt mờ sao, thắt lưng tứ chi đau nhức.

Nôn xong, tôi nằm vật ra giường thở hổn hển, mẹ bưng nước ấm đến cho tôi súc miệng.

Tôi nhìn đống gớm ghiếc trong ba cái thùng lớn trước mặt, không thể tin được đó là do mình nôn ra, lúc đó tôi còn nặng chưa đầy tám mươi cân* nữa.

(*1 cân TQ bằng 0,5kg nên bé nặng có chưa đầy 40kg thôi nhé)

Bố tôi mang ba cái thùng vào phòng khách, ông Tư lấy một cái vợt với một cái chậu rửa mặt, bắt đầu vớt.

Nhìn những thứ được vớt ra, bố mẹ tôi vô cùng hoảng sợ.

Trong chậu rửa mặt có thứ gì đó đang bò lổm ngổm.

Cóc.

Thằn lằn.

Ve sầu.

Rùa nhỏ.

Nhưng quan trọng nhất là ——

Chúng nó vẫn còn sống.

Ngoài ra, còn có một ít đinh sắt rỉ sét, một ít xương cốt trắng như tuyết, một ít giấy bên trên viết mấy ký tự kỳ dị.

Bố tôi lúc đó như chết lặng.

"Lúc trước đi bệnh viện kiểm tra sao không thấy mấy thứ này chứ? Làm sao lại còn sống được?"

Bố tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, ông học khoa học công nghệ, lúc nào cũng cho rằng mình rất hiểu biết, thậm chí có hơi coi thường nhà ngoại làm nghề này của tôi, chê họ ngu muội.

Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy, ông lập tức choáng váng.

Ông Tư bảo: “Cái này không phải là ăn vào, mà là do người khác mang vào.”

Bố tôi cẩn thận nhìn đám sinh vật sống trong chậu, hỏi:

"Tại sao lại phải mang vào những thứ này ạ?”

Ông Tư mỉm cười, đáp:

"Những thứ này đều trập phục vũ hóa, lột xác trọng sinh, là mối dẫn cho người ta dùng để mượn thọ, quan trọng nhất vẫn là viên kẹo kia." Mẹ tôi bưng đến một chậu sứ đổ đầy rượu trắng đến.

Ông Tư đổ thứ trong chiếc bình sứ nhỏ vào đó.

Quả nhiên đó là viên kẹo tôi đã ăn hôm ấy, hai cái lỗ trên đó vẫn còn, lại đang khẽ chớp chớp, giống như một đôi mắt vậy.

Viên kẹo bơi vài vòng trong chậu, lật ngửa nổi lên.

Ông Tư lấy đôi đũa kẹp vào viên kẹo mấy lần.

Bụp một tiếng, viên kẹo vỡ tung ra.

Đầu tiên là một đám trùng dài nhỏ giống như sợi chỉ đen bơi ra, giãy giụa mấy cái rồi chìm xuống đáy, sau đó là một đám trắng, ngâm vào nước thì tan ra đầy cả bát.

Ông Tư lấy đũa gắp thứ màu trắng bên trong đó, lúc ấy tôi mới nhìn rõ.

Đó là tóc trắng.

"Đây là tóc của lão già đó à?”

Nhìn những sợi tóc đó, tôi nhớ lại, ông Lý ngày xưa giống như Hạc Lão vậy, đầu ông tuy hói nhưng vẫn có tóc hai bên.

Nhưng ngày mà ông Lý cho tôi ăn kẹo, tóc cũng đã không còn nữa, hóa ra là giấu trong đó.

“Được rồi, xong xuôi rồi.” Ông Tư bảo.

Mẹ tôi lại quay về phía nhà ông Lý mắng một hồi, sau đó mới hỏi:

“Chú Tư, giờ ta có tóc của lão rồi, chú cũng chỉnh lão một trận đi!”

Ông Tư nghĩ hồi lâu, không đáp, chỉ bảo họ xử lý những thứ tôi đã nôn ra, có thể đốt thì đốt, có thể đổ xuống cống thì đổ xuống cống cả đi, nhất định phải dọn sạch sẽ.

Thu dọn xong như thứ này, nhà tôi xông hương suốt ba ngày mới coi như hết mùi thối.

Ông Tư thấy tôi không sao nữa, định đi về, nhưng mẹ tôi vẫn hơi lo nên ông lại nói:

"Lần này ta phá được chiêu trò của bọn hắn, lại còn thả cho bọn hắn một con ngựa, người bên kia nếu biết điều thì cũng sẽ không gây sự với chúng ta nữa.”

“Là người nơi nào hại chúng con ạ?”

Ông Tư do dự một lúc rồi bảo:

"Lúc đầu tôi nghĩ là Lư Sơn Phái, nhưng giờ thấy chắc là không phải, chị nói là nhà lão Lý có quen biết người nước ngoài, thế có lẽ là Xiêm Mao rồi, là người bên Thái Lan dùng đồ của Mao Sơn Phái làm ra, không phải chính đạo.”

Mẹ tôi mím môi, đầy mặt không cam lòng, nói:

"Bắt chúng ta chịu tội lớn như vậy, lại cứ thế mà bỏ qua ạ?”

Ông Tư thở dài, nói:

"Bần không tranh với phú, phú không đấu với quan, kiểu người có tiền có thế như bọn họ lòng dạ khó lường lắm, nông dân chúng ta không đấu lại được. Cha chị không còn nữa, tôi lại không được việc, không trêu vào được nhưng vẫn tránh được.”

Sau đó mẹ tôi bảo, ông Tư của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là ông ấy quá thành thật.

Cuối cùng đành bấm bụng chịu thiệt thòi này.



Trước khi ông Tư về, ông ấy đưa cho tôi một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ, nói đó là bùa hộ mệnh.

Sau khi mở ra thì thấy là một cái thẻ tranh nhỏ được ép plastic.

Tranh này nhìn quen mắt vô cùng.

Tôi ngắm nó một lúc thì nhận ra, đây chẳng phải thẻ tranh Phong Thần Bảng mà tôi đã bị ông Tư tịch thu đó sao?

Trên tranh vẽ Khương Tử Nha.

Ông Tư như thể đã quên hết những gì xảy ra trước đó, mặt rất nghiêm túc nói với tôi:

"Về sau con đeo nó bên mình thì không còn gì phải kiêng kỵ nữa.”

Tôi tức luôn, trong Phong Thần Bảng, người tôi không ưa nhất chính là Khương Tử Nha đó, thật sự chưa thấy nhân vật nào lại ngu ngốc như hắn, cảm giác chẳng biết làm cái gì hết.

Ông Tư cũng nhìn ra, bèn hỏi tôi:

"Thần linh cũng chú trọng duyên phận, nếu con đã không tin vào ngài, thì ngài cũng không thể bảo vệ được con, giờ con tin ai?”

"Tôn Ngộ Không ạ.”

Ông Tư hơi do dự, bảo:

"Con khỉ đó bộp chột lắm, con xem Tây Du Ký đi, lần nào Đường Tăng chẳng gặp xui?”

Tôi lấy thẻ Dragon Ball mình nâng niu bấy nay ra cho ông Tư xem.

"Là Tôn Ngộ Không này cơ ạ.”

Tôi sợ ông ấy không hiểu sự lợi hại của Tôn Ngộ Không, lại nói thêm:

“Chỉ một đòn là có thể hủy diệt Trái Đất rồi ấy ạ.”

Mẹ tôi vừa định đánh tôi thì ông Tư đã ngăn bà lại, nhìn Tôn Ngộ Không đang tung chưởng, khẽ gật đầu.

"Được, với chuyện thần linh thì không thể chần chừ dù chỉ một chút, quan trọng nhất là con tin, không phải thần có bản lĩnh, mà là do niềm tin của con tạo thành.”

Ông Tư đặt thẻ Dragon Ball lên bàn, lẩm bẩm niệm mấy tiếng, chích ngón tay giữa ra, nhỏ ba giọt máu vào mặt sau của tấm thẻ rồi nói với tôi:

“Được rồi, thân khẩu ý của thần tiên này hiện đều ở trên đó, lúc quan trọng nhất, chỉ cần con có thể nhớ tới ngài, tin tưởng bản lĩnh của ngài, thì ngài sẽ có thể bảo vệ cho con.”

Ông ấy bỏ tấm thẻ Dragon Ball vào túi vải nhỏ rồi bảo tôi đeo lên người.

Sau đó ông Tư cắt một ít tóc và móng tay của tôi, lấy một bộ quần áo của tôi, bảo phải về quê lập mộ cho Kim Đào, từ nay trở đi, người đó coi như chết rồi, đừng bao giờ nhắc đến nữa.

Cuối cùng ông nói với tôi:

"Trong nhà, tất cả những thứ có viết tên con đều phải đốt hoặc chôn đi, sau này bất kể là ai, chỉ cần người đó gọi con bằng tên trước kia, thì con đều không thể đáp lại, con chính là Kim Giác."

Khi ông Tư nói mấy câu này, cảm giác cứ như đang nói đến chuyện gì mà làm không tốt sẽ bị mất mạng ấy, thế nên tôi sợ tới mức vội gật đầu.

Kể từ đó, tên cũ của tôi đã trở thành một điều nhạy cảm kinh khủng trong gia đình tôi.

Mấy lần liền mẹ tôi vung chổi hét “Kim Đào” rồi muốn đánh tôi, thì đều đột nhiên ngừng lại, tự tát mạnh vào mặt mình một cái.

Rồi hét “Kim Giác” và đánh tôi tiếp.

Tôi nhịn đau đốt tất cả truyện tranh có viết tên mình trên đó đi, đồng thời cạo trọc đầu, sau đó những sợi tóc mọc lại đều là màu đen.

Sau kỳ nghỉ hè, tôi đã trở lại với bộ dạng ban đầu, chỉ có hai chiếc răng nanh là không bao giờ mọc ra nữa.

Gia đình tôi cũng tiếp tục cuộc sống của những ngày trước kia, bận rộn, nhàm chán và đầy căng thẳng.

Tất cả chúng tôi đều cho rằng lần tao ngộ như ác mộng đó đã kết thúc.

Nhưng rồi những chuyện sau đó xảy đến đã khiến tôi hiểu ra.

Tại sao ông Tư lại nói:

“Kiểu người có tiền có thế như bọn họ lòng dạ khó lường lắm, nông dân chúng ta không đấu lại được.”