Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Giác Kể Chuyện Quái Dị

Chương 9: Hủy Tài Khoản

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim giác quái đàm Tập 1: ÔNG LÝ

Tác giả: Nhị Đại Vương

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động, vội đưa tôi về phòng ngủ, nói nếu ông Tư đã có thể vạch ra được chuyện này, thì chắc chắn sẽ có cách cứu.

Ông Tư ở bên cạnh trông cứ như lãnh đạo vậy, mặt nghiêm lại nói:

"Lần này không dễ xử lý đâu, còn phải cân nhắc cẩn thận cái đã.”

Thân thể tôi cũng yếu quá, nên về phòng là ngủ thϊếp đi.

Đến khi tôi bị mẹ đánh thức thì trời đã tối rồi, trong phòng kéo rèm, đèn không bật, bốn góc đều thắp nến.

Bàn học cũng trống không, đặt ra phía đông, trên đó là một cái bài vị màu đen nhánh, trông rất âm trầm, viết chữ thảo bằng bút lông đỏ, không biết trên đó viết gì.

Đôi mắt của mẹ tôi đỏ hoe, như thể vừa mới khóc xong, trong miệng vẫn lải nhải mắng chửi lão Lý.

Sau khi nghe một lúc, tôi cũng hiểu đại khái:

Thông thường mượn thọ thì chỉ mất mười năm, tám năm thọ thôi, nhưng lão Lý lại trộm luôn của tôi đến sáu mươi năm thọ liền.

Nói cách khác, hiện giờ tuy tôi mới có mười tuổi, nhưng tinh khí thần đều đã bảy mươi, sống không được mấy năm nữa.

Ông Tư thở dài, nói:

"Haiz, là do Kim Đào nhà chúng ta quá thành thật, trong lòng nó thật sự coi lão già kia như ông nội mình, nếu không thì cũng không thể mượn được nhiều thọ đến vậy.”

Lúc này tôi mới hiểu, mẹ tôi bảo đừng có quá nhiều tình cảm với lão là có nguyên nhân cả.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Mẹ tôi giận dữ nói:

"Lão già chết tiệt kia còn muốn sống đến hai trăm tuổi à?”

Ông Tư cười lạnh:

"Mơ đẹp quá đấy, cái gì cũng phải có trừ hao, chị đi bán một xe rau, về đến nhà còn phải vứt gần một nửa nữa là, lão già kia đã chín mươi chín tuổi rồi, mượn sáu mươi năm thì bản thân cũng chỉ nhận được năm, sáu năm là lợi hại lắm rồi.”

Mẹ tôi càng hận hơn:

"Lão già đó chỉ vì sống thêm mấy năm, mà phá hủy con nhà chúng ta.”

Ông Tư vỗ nhẹ vào cổ tay tôi.



"Đừng sợ, đừng sợ, chuyện này cũng giống như mất thẻ ngân hàng thôi, khẩn cấp đi báo hủy tài khoản, giảm thiểu tổn thất đến mức nhỏ nhất là được.”

Tôi nghe xong còn sợ hơn.

"Ông Tư có ý gì? Muốn hủy tài khoản của con ạ?”



*Hai câu trên nghĩa là: Lòng người sinh ra một ý niệm, trời đất đều biết hết, nên thiện ác nếu không có báo ứng, thì là trời đất có tư vị hay sao?

*"Hủy tài khoản" ý là đăng xuất luôn á =)))

Lúc này bố tôi về, ông Tư và mẹ tôi cũng ra ngoài, bắt đầu dọn đồ vào nhà.

Họ chuyển đi chuyển lại, đều là những hộp giấy nhỏ, gần như lấp chật cả phòng khách.

Tôi nằm trên giường hỏi, "Đây là gì thế ạ?”

Mẹ tôi lấy một hộp giấy đến, sau khi mở ra, một mùi hương thơm ngào ngạt phả vào mặt tôi.

Đó là bánh ngọt dâu tây.

Có một tiệm bánh đối diện trường tiểu học, mỗi lần đi học về, tôi đều ngửi trộm mùi bánh bên trong mà chảy nước miếng, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ mua cho tôi.

Hôm nay không chỉ mua, mà còn mua cả một phòng.

Tôi không nói một lời, lập tức nhào lên cắn một miếng trước đã, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào chiếc bánh, kỳ diệu đến mức tôi không thể mở mắt ra được.

Thật là cmn ngon quá trời quá đất!

Chiếc bánh dâu tây đầu tiên trong đời tôi, quá ngon!

Ngay lúc tôi chuẩn bị cắn miếng thứ hai, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm…

Tôi đã từng thấy trên TV rồi, có những người trên TV bị mắc bệnh nan y, các bác sĩ sẽ vô cùng thương hại nói:

"Bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho ăn cái đó đi.”

Muốn ăn gì thì cứ cho ăn cái đó đi…

Thế là tôi lập tức ngoạc mồm khóc nức nở, hóa ra ông Tư cũng chỉ có thể an ủi người ta một chút như vậy thôi.

Ông Tư ở bên cạnh vội vàng dỗ tôi:

"Đào, đừng khóc, đừng khóc, đây là làm sinh nhật cho con thôi!”



Mẹ tôi cũng bảo:

"Hôm nay phải làm sáu mươi cái sinh nhật, ăn sáu mươi cái bánh ngọt đấy.”

“Cái gì?” Lúc đó tôi ngây ra, cứ tưởng mình sốt ngu người rồi.

Ông Tư giải thích cho tôi:

"Lão già kia đã trộm sáu mươi năm tuổi thọ của con, hôm nay con lập tức làm hết sáu mươi cái sinh nhật đó đi, thế là coi như khai mất được cho con rồi.”

Nhìn bầu không khí nghiêm túc xung quanh, tôi cảm thấy có lẽ không nên cười, nhưng nhìn sáu mươi cái bánh ngọt, thì lại không thể nhịn nổi.

Ông Tư lấy từ trong rương hành lý ra một cái thảm rách nát, phủi phủi hai lần, bên trên bám đầy bụi bẩn, còn có cả mùi ẩm mốc.

Lúc trải tấm thảm lên trên mặt đất, tôi mới nhận ra, hóa ra nó lại là một tấm da hổ trắng, nhưng để quá lâu rồi, rất nhiều lông đều đã rụng, bên trên còn vẽ bát quái tinh túc đồ mà tôi xem không hiểu, hoa văn loang lổ.

Ông Tư kêu tôi ngồi khoanh chân trên tấm da hổ, bảo là phải khai mất cho tôi.

Sau khi tôi ngồi xuống, ông Tư đứng trước mặt tôi, hai ngón tay kẹp một lá bùa, vừa lẩm bẩm tụng niệm, vừa cầm lá bùa vẩy quanh đầu tôi, vẩy mấy vòng, phừng một tiếng, lá bùa đột nhiên bốc cháy.

"Mở miệng."

Tôi vừa há mồm, ông Tư đã nhét lá bùa còn chưa cháy hết vào miệng tôi.

Tôi bị sặc đến mức nước mắt trào ra, mỗi lần ho lại bắn cả tia lửa.

Mẹ tôi ở bên cạnh hô:

"Không được phun ra, nuốt xuống đi!"

Tôi vội ngửa cổ nuốt lá bùa, rồi mẹ tôi mở một chiếc bánh ngọt khác, là vị xoài.

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười một!"

Mẹ tôi chưa bao giờ nói những lời thế này với tôi, nên chẳng có tí cảm xúc nào cả.

Nhưng tôi mặc kệ, cầm lấy chiếc bánh, chỉ hai ba miếng đã ăn sạch, thật sự ăn quá ngon, ăn ngon đến độ tôi còn liếʍ sạch cả cái đĩa nhựa đựng bánh nữa.

Mẹ tôi ngồi cạnh nhắc tôi:

"Bớt bớt đi, tí còn phải để bụng nuốt bùa nữa, cắn một miếng cho có là được, đợi con khỏe lại rồi thì cho con hết.”

Tôi vừa ăn bánh ngọt, vừa nuốt bùa, còn phải nghe những lời chúc mừng sinh nhật vô cảm của mẹ nữa, ăn mãi đến nửa đêm, bụng hơi trướng lên, cảm giác như muốn nổ tung vậy, tôi vội nói:

"Mẹ, không được rồi... Con muốn đi nặng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »