Chương 27: Lục Tiểu Lôi

Tập 2: TIỂU LÔI

Tác giả: Nhị Đại Vương

Tôi vẫn tiếp tục học vẽ ở Đại Phương.

Khi đó, lớp chúng tôi có sáu người, sau khi Trần Vĩ bỏ học, chỉ còn lại tôi là nam sinh, còn lại là bốn nữ sinh.

Ban đầu, tôi vẽ cùng họ, thuận đường về cùng họ.

Nhưng chỉ mấy ngày sau, bọn họ cô nào cũng thành hoa có chủ, mỗi ngày cặp kè cùng với bạn trai, tíu tít bên nhau, tôi hoàn toàn đã không nhận ra... Rằng tôi lại một mình rồi.

Nhìn người đến người đi trong studio, tôi cảm thấy quần thể ở đây chẳng khác mấy quần thể động vật trong tự nhiên.

Ở độ tuổi sắp trưởng thành này, từng người họ đã tìm được người đối tượng cho mình, thân mật cùng nhau học tập, vẽ tranh, chung sống, hẹn hò và ảo tưởng về tương lai.

Chỉ có tôi là vẫn lẻ loi.

Lúc trước có Trần Vĩ ở bên cạnh, tôi còn chưa cảm thấy gì, giờ Trần Vĩ không tới nữa, tôi mới cảm nhận được sự cô đơn.

Không phải là tôi không muốn yêu đương.

Nhưng khi đối mặt với cô gái mình có hảo cảm, tôi lại không biết giao tiếp thế nào, cũng không thể hiểu được trong lòng cô ấy nghĩ gì, vừa mở miệng đã căng thẳng chứ đừng nói đến việc nhìn thẳng vào cô ấy.

Khi đó còn chưa có từ “trực nam”, nhưng giờ nhớ lại, tôi cứ độc thân mãi, nguyên nhất lớn nhất có lẽ chính là vì tôi là trực nam.

Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị để vẽ tĩnh vật một mình.

Sau khi dựng xong giá vẽ, thấy có một chiếc ghế trống nên tôi ngồi xuống.

"Chỗ này có người ngồi rồi.”

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi.

Tôi quay người lại, nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy không cao lắm, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ, dáng người gầy gầy, tóc vừa đen vừa dày dài ngang vai, mắt rất to nhưng lông mày trông hơi cương nghị, khuôn mặt trắng lạnh lùng, thoạt trông có vẻ không dễ chọc.

Tôi vội vàng đứng dậy, lấy một cái ghế khác ngồi sang bên phải.

Nhưng như thế thì vị trí ngồi của tôi lại lệch quá, chỉ nhìn thấy mỗi phần tối của tĩnh vật thôi.



Cô ấy ngồi xuống rồi thì liếc nhìn tôi một cái.

Lúc đó chúng tôi chỉ cách nhau khoảng một mét.

“Vẫn còn chỗ đấy.” Cô ấy nói.

Tôi cẩn thận nhích chiếc ghế về phía cô ấy, rút ngắn khoảng cách xuống còn nửa mét.

Cô ấy hơi cạn lời nhìn tôi, hình như còn trợn mắt nữa.

Tôi tức khắc như thêm được chút dũng khí, lại dịch gần về phía cô ấy.

Cuối cùng, chúng tôi cách nhau đến gần 15 cm.

Tôi bắt đầu vẽ.

Thỉnh thoảng, tôi lại dùng khóe mắt liếc cô ấy.

Mái tóc của cô ấy gần như che khuất cả khuôn mặt, không thấy rõ lắm, mỗi lần vẽ một lát thì lại dừng lại, sau đó lấy ra một chiếc Walkman*.

(*Walkman là chiếc máy nghe nhạc di động cá nhân chạy băng cát sét với kích thước nhỏ gọn sản xuất từ những năm 1979)

Cô ấy lôi băng từ của Walkman ra, cắm một cây bút chì vào khe băng rồi cuộn ngược lại, sau đó cho băng vào nghe tiếp.

Walkman vốn có tính năng tua lại băng, nhưng nghe bảo là nếu dùng tính năng đó thường xuyên thì sẽ khiến đầu từ bị hỏng, thế nên chúng tôi đều quen với việc tua băng thủ công bằng bút chì như thế này.

Tôi cúi đầu pha màu, thuận miệng hỏi một câu:

"Cậu đang nghe gì thế?"

Cô ấy liếc nhìn tôi, không nói gì, lại bỏ cuộn băng vào và nhấn nút nghe tiếp.

Tôi hơi xấu hổ nên cứ coi như chưa nói gì, tiếp tục vẽ, thậm chí liếc cũng không dám liếc cô ấy nữa.

“Nè.”

Cô ấy nói với tôi.

Tôi quay đầu lại, thì thấy cô ấy đang cầm tai nghe đưa cho tôi.

Bàn tay của cô ấy rất nhỏ, ngón tay thon dài lại trắng nõn, giống hệt như bàn tay của thiếu nữ trong tranh Công Bút Họa*, vô cùng đẹp.

(*Là một thể loại tranh của Trung Quốc được vẽ rất tỉ mi công phu và chi tiết, chú trọng vào kỹ thuật)



Tôi sững người ra.

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có cô gái đưa tai nghe cho tôi.

Tôi liếc nhìn cô ấy, vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó, lại nhìn tai nghe trên tay cô ấy, cẩn thận cầm lấy, chầm chậm đút vào tai trái.

Cảm giác tai nghe này có chút ấm.

Đó là độ ấm của cô ấy.

Hơi nóng cũng nhanh chóng truyền sang tai tôi.

"Không quên được lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.

Đôi mắt quyến rũ ấy.

Bóng hình em trong tâm trí tôi.

Bồi hồi không tan.

Nắm tay em cảm nhận sự dịu dàng của em.

Thật sự có đôi chút không thể thở được."

Đây là bài "Tình Yêu Bất Đắc Dĩ”.

Năm đó Vườn Sao Băng đang thịnh hành, ca khúc này cũng thành hit, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đều không hay bằng lần này.

Cảm giác cứ như tai nghe tích điện vậy.

Dòng điện ê ẩm chạy qua người tôi hết lần này đến lần khác.

“Nghe hay nhỉ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

Sau đó thì không nói gì nữa, chúng tôi lại tiếp tục tự vẽ tranh của mình, cùng nghe nhạc.

Lúc khóa học sắp kết thúc, tôi nhìn thấy chữ ký của cô ấy ở góc dưới bên phải của bức tranh.

Ba chữ viết rất thanh tú: Lục Tiểu Lôi.