Tập 2: TIỂU LÔI
Tác giả: Nhị Đại Vương
Ngay khi Lưu Tiểu Huệ lên xe, một cánh tay đã tự nhiên vòng đến ôm lấy eo của Trần Vĩ, nửa người trên cũng như có như không dựa gần vào lưng nó.
Trần Vĩ lúc đó sướиɠ đến không biết trời trăng gì nữa.
Tối đó hai người đi qua đường Thự Quang, một con đường nát có tiếng.
Hai bên đèn đường đã cháy hỏng chỉ còn thừa có mấy cái, mặt đường cũng đầy ổ gà lớn lớn bé bé.
Khi Trần Vĩ đạp xe, nó còn cố tình lắc lư khiến Lưu Tiểu Huệ ngồi sau phải vừa la vừa cười, tay càng ôm chặt nó hơn.
Đạp được một lúc, dần dần lại nghe thấy có tiếng gì đó cọ vào bánh trước và bánh sau.
Cạch…
Cạch cạch cạch…
Cạch cạch cạch cạch…
Tiếng động không lớn, Trần Vĩ cứ nghĩ rằng đó là cành cây nhỏ hay túi bóng gì đó mắc phải bánh xe, nên cũng không chú ý.
Đạp thêm một lúc thì cảm thấy không đúng lắm.
Con đường này nó vốn đã rất quen thuộc, nhưng sao tối nay lại trở nên dài như vậy?
Càng đi càng xa, đèn đường hai bên càng mục nát, đi một đoạn dài mới có một ngọn đèn.
Trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi.
Lưu Tiểu Huệ ở phía sau dường như càng lúc càng trở nên nặng hơn.
Sau hai năm Trần Vĩ tự đạp xe, thường khoe rằng thể lực lẫn kỹ thuật không ai bằng, thế mà lại bắt đẩu thở dốc.
Lưu Tiểu Huệ ở đằng sau cứ hỏi đi hỏi lại, sao còn chưa đến đường Hòa Bình vậy?
Trần Vĩ lắp bắp, vừa thở hổn hể vừa đạp, bảo sắp đến rồi.
Lưu Tiểu Huệ ôm chặt hơn, dán lại gần hơn, nói cậu cố lên nha.
Trần Vĩ đột nhiên như được sạc điện vậy, động lực tăng vọt.
Đi tiếp một lúc nữa thì con đường coi như đã có biến hóa.
Trước mặt xuất hiện một cây cầu.
Lưu Tiểu Huệ vừa thấy liền cười, nói qua cầu Hòa Bình là lập tức đến nhà cô ta rồi.
Trần Vĩ từ từ đạp xe trên cầu, đó là một con dốc thoai thoải, nó đạp chậm, mắt thấy sắp không đạp nổi nữa, thì Lưu Tiểu Huệ ngồi đằng sau dán càng sát hơn, thì thầm nói:
“Nhanh lên nha…”
Đôi môi của Lưu Tiểu Huệ gần như chạm vào cổ của Trần Vĩ, còn bắt đầu thổi khí nữa.
Phù ——
Phù phù —— ——
Trần Vĩ lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, lòng thầm nghĩ Tiểu Huệ này thật là quá giỏi.
Nhưng sự phấn khích không kéo dài lâu, nó chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao luồng không khí thổi ra từ miệng một người, lại có thể lạnh hơn cả băng thế?
Mặc dù bây giờ đã là tháng mười một, nhưng trời không quá lạnh.
Gáy Trần Vĩ đột nhiên nổi lên đầy da gà.
Lưu Tiểu Huệ cũng lặng lẽ lặp đi lặp lại:
"Nhanh lên nha!"
"Nhanh lên nha!"
"Nhanh lên nha…"
"Cậu nhanh lên nha nhanh nha nhanh nha nhanh nha nhanh nha!!!”
Tuy rằng giọng nói đè thấp, nhưng càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng mất kiên nhẫn hơn, càng lúc càng đáng sợ hơn.
Với lại…
Một người làm sao có thể vừa thổi vừa nói chuyện được chứ?
Trần Vĩ đã đạp xe đến giữa cầu, dùng một chân đạp xuống đất, định nhảy xuống xe.
Nhưng còn chưa kịp đứng vững.
—— Vù một tiếng!
Chiếc xe đạp đột ngột lao về phía trước.
Trần Vĩ còn định bóp phanh, nhưng cọt kẹt cọt kẹt hai tiếng, phanh trước và phanh sau đều đã bị hỏng.
Chiếc xe không những không giảm tốc độ mà còn lao lên như bay.
Trần Vĩ sợ đến mức không hét nổi thành tiếng, dùng hai tay nắm thật chặt tay lái, mặc cho chiếc xe đạp mang theo chính mình lao đi suốt quãng đường.
Nghe đến đây, tôi chợt cảm thấy không đúng.
Trần Vĩ từng luyện tay lái rồi, dưới tình huống đó dùng chân cũng phanh lại được chứ.
Một cái xe đạp thôi, có thể nhanh đến mức nào?
“Chết tiệt…” Trần Vĩ kích động nhìn tôi.
“Tao đi mô tô với tốc độ 90 còn không thấy sợ, nhưng cái xe đạp ngày hôm đó…”
Nói đến đây, Trần Vĩ dường như lại nhớ đến tình cảnh đêm đó, cả người bắt đầu run lên.
"Ít nhất phải 100! Chỉ cần không chú ý thì tao sẽ ngã chết!”
Trần Vĩ đã lái mô tô chở tôi, tốc độ 50 thôi tôi đã thấy sợ muốn chết rồi, ôm chặt lấy nó cầu xin suốt quãng đường.
Tôi không thể tưởng tượng nổi một cái xe đạp chạy với vận tốc 100 đáng sợ đến mức nào.
Nhưng điều đáng sợ nhất đêm hôm đó hoàn toàn không phải là chiếc xe đạp như phát điên kia, mà chính là Lưu Tiểu Huệ.
Ban đầu cô ta ngồi ở ghế sau hét thất thanh, nhưng hét mãi hét mãi lại chợt bật cười.
Người bình thường cho dù có cười điên cuồng đến mức nào, thì cũng sẽ có lúc thở dốc, nhưng cô ta thì không, cứ cười như điên suốt dọc đường.
Càng cười càng cuồng dại, cuối cùng phân không rõ đó rốt cuộc là cười, là khóc, hay là la hét nữa.
Âm thanh vừa chói tai vừa thê lương.
Không giống như thứ con người có thể phát ra được.
Trần Vĩ cảm thấy màng nhĩ mình như sắp vỡ tung ra.
Nhưng nó không dám ngoảnh lại, cũng không dám buông ghi đông.
Tiếng lạch cạch lạch cạch trên bánh xe ngày càng lớn.
Trong bóng tối, hình như có cái vòi nước phun đầy nước vào mặt nó, nó không dám động đậy, chỉ đành dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ.
Vừa tanh vừa thối.
Toàn bộ đều là máu.