Tập 2: TIỂU LÔI
Tác giả: Nhị Đại Vương
Tối hôm ấy, tan học, tôi đến kêu Trần Vĩ về nhà cùng, thì phát hiện nó đang tíu tít với một cô gái tóc dài mặc áo khoác lông vũ đỏ.
Cô gái đeo kính, khuôn mặt rất trắng, đôi chân dài đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người, trông rất xinh đẹp.
Trần Vĩ còn không quên ném cho tôi một ánh mắt tự mãn.
Lúc đó tôi còn ghen tị nữa, lòng thầm nói nó lợi hại vậy sao? Mối tình thanh xuân quả nhiên là một môn học cần kỹ thuật à.
Trong lúc đang thất thần, cô gái chợt quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà tôi cảm thấy sắc mặt của cô ấy đột nhiên tối sầm xuống.
“Hì hì hì…”
Cô ấy không mở miệng, nhưng từ trên người cô ấy phát ra một tràng cười nhỏ.
Vừa bén vừa nhọn.
Nét mặt và tiếng cười đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
Lúc tôi phản ứng lại, Trần Vĩ đã đùa giỡn vui vẻ cùng cô gái đó xuống lầu rồi.
Khi đó có rất nhiều người tan học, tôi sợ mình nhìn nhầm cho nên vội vàng đi xuống.
Chen lấn qua đám đông, tôi đuổi kịp Trần Vĩ với cô gái đó, chặn trước mặt họ nói:
"Cùng về đi!”
Cái bóng đèn này bật quá đột ngột, Trần Vĩ ghét bỏ nhìn tôi, không biết nên nói gì nữa.
Cô gái không nói lời nào, yên lặng đứng phía sau Trần Vĩ.
Cô ta cúi đầu, mái tóc xõa dài, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng tôi biết cô ta đang nhìn tôi.
“Hì hì hì…”
Âm thanh đó lại vang lên.
Trần Vĩ không biết gì cả, chỉ quay đầu lại nhìn cô gái như muốn hỏi ý kiến cô ta.
Cô gái vừa ngẩng đầu thì đã lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.
Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi nhanh đến mức rợn cả người.
"Được chứ! Được chứ! Chúng ta cùng đi thôi!"
Giọng nói của cô ta hóa ra rất dễ nghe, so với tiếng cười vừa rồi thì cứ như là hai người khác nhau vậy.
Trần Vĩ gãi đầu, bảo xe đạp của mình đậu bên ngoài, chúng ta gặp nhau ngoài cổng nhé.
Lúc đó đông người, Trần Vĩ và cô gái theo dòng người đi ra ngoài, tôi cũng vội vàng đi tìm xe đạp của mình.
Khi ấy trong lòng tôi hơi hoảng loạn, chỉ cảm thấy rằng tối nay mình nhất định phải đi về cùng nó.
Đi được hai bước, tôi bỗng cảm thấy sau lưng hơi lạnh nên quay lại nhìn.
Giữa đám đông, cô gái cũng đang quay đầu nhìn lại tôi.
“Hì hì hì…”
Cô gái quay đi, tiếp tục đuổi theo Trần Vĩ.
Tôi chỉ cảm thấy từ đầu đến chân rét run cầm cập.
Trong studio có rất nhiều người, xe cũng đậu lộn xộn, tôi vội vàng lôi xe ra, đạp xe đến cổng.
Nhưng lại không thấy Trần Vĩ và cô gái đó ở ngoài.
Đợi một lúc sau, người trong studio đã về gần hết, tôi mới chợt nhận ra:
Mọe nó nữa! Đôi cẩu nam nữ này thế mà dám bỏ tôi lại để chạy đi chơi riêng rồi!
…
Tôi liều mạng đạp xe, đuổi dọc theo đường Quang Minh.
Đây là con đường mà chúng tôi thường đi cùng nhau.
Liên tục đuổi theo mấy ngã tư, cũng không thấy bóng dáng Trần Vĩ đâu.
Có lẽ nó đã theo cô gái kia đi đường khác, nhưng rốt cuộc là đường nào thì tôi cũng không biết.
Tôi thầm mắng Trần Vĩ là đồ thấy sắc quên bạn, rồi lại cảm thấy, mặc dù thằng nhóc kia trọng sắc khinh bạn thật nhưng xét trên quan hệ của hai chúng tôi, sao nó lại lừa tôi được chứ?
Chỉ là nghĩ lại, trước đây nó chưa từng lừa tôi, có thể là vì nó chưa đủ xem trọng thôi.
Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng vừa rồi chỉ là tôi bị hoa mắt thôi, hoặc là bị lé gì đó.
Chuyện này xảy ra vào tối hôm thứ sáu.
Suốt cả ngày hôm sau, Trần Vĩ với cô gái kia đều không đến studio.
Tôi thấy hơi bất an nên bịa đại một lý do để gọi điện hỏi thăm.
Người nhận điện thoại là bố của Trần Vĩ, chú ấy bảo Trần Vĩ có chuyện phải đi ra ngoài rồi.
Sau khi cúp máy, tôi tự an ủi mình, chắc cuối tuần nó rủ cô gái kia đi chơi thôi, thằng oắt này thật là có thủ đoạn.
Tuần sau, tôi trở lại trường học văn hóa, Trần Vĩ vẫn không đến.
Tôi lại gọi điện đến hỏi thăm, nhưng vẫn là bố của Trần Vĩ bắt máy, chỉ bảo là Trần Vĩ bị ốm, hai ngày nữa sẽ đi học trở lại.
Giọng điệu của chú Trần bình thản, nhưng tôi cứ cảm thấy, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Cả tuần đó, Trần Vĩ không đi học.
Lại đến thứ hai tuần sau, chú Trần bỗng một mình tới trường.
Chú Trần hỏi tôi Trần Vĩ ngồi đâu, sau đó thì thu dọn tất cả tài liệu ôn tập ở đó lại muốn mang đi, suốt buổi chú cúi đầu không nói gì, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Tôi giúp chú Trần dọn dẹp rồi tiễn chú xuống lầu.
Ra khỏi cổng trường, tôi hỏi:
"Chú ơi, Trần Vĩ còn đi học không ạ?"
Chú Trần không nói gì, cúi đầu rời đi.
Đi được vài bước, chú lại quay người lại, do dự một lúc, rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói:
"Kim Giác à, Tiểu Vĩ luôn coi con là người bạn thân nhất, nếu con có thời gian, thì đến nhà thăm nó nhé.”