Tập 1: ÔNG LÝ
Tác giả: Nhị Đại Vương
Tôi nghĩ đến Tôn Ngộ Không.
Ông Tư từng nói với tôi, tin vào vị thần nào không quan trọng, quan trọng nhất là phải tin.
Đã tin thì sẽ linh.
Vị thần duy nhất mà tôi tin tưởng trên tấm bùa hộ mệnh của mình, cũng đã bị người ta cướp đi.
Hai đứa con trai của Đại Lý Tiểu Lý chờ đến sốt ruột, hỏi đi hỏi lại khi nào tàu đến, sao tàu còn chưa đến.
Vợ Đại Lý đã có chút mất kiên nhẫn.
Vợ Tiểu Lý đột nhiên nhớ đến gì đó, mở ba lô ra xem.
"Mấy đứa đọc truyện tranh đi! Mẹ nhờ người mua cho đấy.”
Vợ Tiểu Lý lấy mấy cuốn truyện tranh từ ba lô ra.
Bìa màu bạc là tập "Chiến đấu siêu cấp” của “Dragon Ball” mà hôm qua tôi vừa xem.
Con trai Đại Lý khẽ bĩu môi.
"Đã đọc xong từ lâu rồi, có tập sau không?”
Vợ Tiểu Lý cười thần bí, lấy ra năm cuốn "Dragon Ball" bìa đỏ.
"Chắc chắn con chưa đọc cái này đâu.”
Tôi nhớ rõ ràng từng tập của "Dragon Ball", không có cái nào bìa màu đỏ.
Tôi cố ngoẹo cổ sang để xem.
Mặc dù bùa hộ mệnh lúc trước đã không còn nữa, nhưng tôi tin Tôn Ngộ Không, chỉ cần tin, thì sẽ linh.
Hai đứa con trai của Đại Lý Tiểu Lý cùng nhau xem truyện tranh, tôi cố gắng từ từ nghiêng cổ sang xem.
Nhưng không thể nào nhìn thấy.
“Ác… ác…”
Tôi hét to hết sức có thể.
Con trai Tiểu Lý thấy tôi đang cố nghiêng về phía này thì hơi tò mò, thấy tôi cứ chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trên tay, liền cầm lên đọc.
"Ông cố cũng đọc truyện tranh à?"
Con trai Tiểu Lý nói xong, gom truyện lại cho tôi đọc cùng.
Phải, xem một chút thôi.
Chỉ cần để tôi xem một chút, Tôn Ngộ Không có thể phù hộ tôi rồi!
…
Hồi nhỏ, tôi ở nông thôn lớn lên, cũng thường theo người lớn đi cúng thần.
Nhưng chuyện này đối với tôi thì chỉ là đi xem náo nhiệt, những vị thần tiên kia rốt cuộc làm gì, tôi cũng không biết.
Nhưng lần này, tôi chưa bao giờ sùng kính đến thế, dùng niềm tin lớn nhất của mình nhìn vào cuốn truyện tranh.
Vì lúc trước Tôn Ngộ Không đã bảo vệ tôi, lần này chắc chắn cũng sẽ bảo vệ tôi!
Con trai Tiểu Lý đặt cuốn truyện tranh trước mặt tôi.
Bây giờ mắt phải tôi không nhìn được, mắt trái cũng mờ mờ, sau khi nhìn rõ, tôi định cầu nguyện nhưng lại chợt bật khóc.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên mình nhìn thấy trang bìa đó.
Trên tấm bìa đỏ, Tôn Ngộ Không bày ra vẻ vĩnh biệt, đầu có vầng hào quang, trên đó viết mấy chữ:
"Vĩnh biệt, Songoku!”
Tôi hơi sững sờ, nhìn sang bìa một cuốn khác, trên đó vẽ toàn thân Tôn Ngộ Không, trên đầu không chỉ có vầng hào quang mà sau lưng còn có đôi cánh thiên thần.
Tên của tập này là "Cái chết của Songoku".
Con trai của Tiểu Lý ở bên cạnh nói to với tôi:
"Songoku đã chết rồi, chết cùng với Cell!"
Chết ư?
Tôn Ngộ Không… cũng sẽ chết?
Tôi rất hối hận khi đọc cuốn truyện này.
Hóa ra, Tôn Ngộ Không cũng sẽ chết.
Mặc dù anh ấy có thể phá hủy cả địa cầu bằng một chưởng, nhưng cũng sẽ chết.
Anh ấy vốn không phải là một vị thần.
Các vị thần sẽ không chết.
Vợ Tiểu Lý thấy con trai đang cho tôi xem truyện tranh, thì vội vàng lấy lại nó.
"Cẩn thận nước miếng của ông cố chảy ra đấy, mau cất đi, con không thấy hôi sao? Tránh xa ông ra."
Dưới chân tôi rung chuyển, xa xa có tiếng còi báo hiệu đoàn tàu sắp vào ga.
Những người trên sân ga bất giác lùi lại một chút.
Đại Lý đẩy tôi lùi lại vài bước.
"Được rồi, chuẩn bị lên tàu."
Tôi nhìn đoàn tàu phía xa dần tiến tới, sợ đến mức tuyệt vọng ngả người ra sau, lưng va nhẹ vào thành xe lăn.
Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!
Tôi liều mạng vùng vẫy lui về phía sau.
Vợ Đại Lý hình như nhận thấy thân thể tôi đang run bần bật, cúi xuống dịu dàng vuốt mặt tôi, ghé miệng vào tai tôi nói khẽ:
"Ông nội, đừng sợ, khi còn trẻ ông đã vất vả cả đời rồi, bây giờ ông hãy thành thật sống cho tốt đi, sống mãi vào, giống như con rùa đen ngàn tuổi ấy, dưỡng lão tống chung cho chúng con luôn nhé.”
Tôi trợn mắt trái giận dữ nhìn bà ta, gân xanh trên cổ nổi cả lên.
Vợ Đại Lý thấy tôi như vậy thì càng cười vui vẻ.
"A ha ha ha ha, xem ra ông nội của chúng ta thật sự càng già càng dẻo dai, vậy không cần thuê bảo mẫu cho ông rồi.”
Tôi rời mắt, không muốn nhìn bà ta nữa.
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi từ bên phải tới.
Cái lạnh thấu xương bỗng chốc lan khắp người, tôi hơi rùng mình.
Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền tới:
"Xin lỗi."
Tôi lập tức sửng sốt, cố nhìn xem là ai, nhưng xoay cổ mãi mà không được.
“Hồi trẻ chỉ biết làm lụng, không dạy dỗ tốt bọn trẻ, khiến bọn nó hại khổ con rồi.”
Giọng nói ấy lại cất lên, khàn khàn mang theo chút bất lực.
Giọng nói này thật quen thuộc.
“Ông Lý?”
…