Kim giác quái đàm Tập 1: ÔNG LÝ
Tác giả: Nhị Đại Vương
Tôi nghe vậy càng sợ, hỏi mẹ:
“Đây là để làm gì ạ?”
Mẹ tôi thở dài nói:
"Trước kia con không quản được miệng mình mà ăn đồ của người ta, bây giờ phải trả lại cho người ta, để con nhớ lâu vào, cũng để lão già kia nhớ lâu nữa.”
Ông Tư nói:
"Vốn không cần tốn sức như thế, nhưng kẻ hạ chú con thật độc địa, hắn làm cho thứ kia không thể đi ra từ miệng, không thể đi ra từ hậu môn, cũng không thể thoát ra từ mũi, tai, mắt được.”
"Hả? Vậy nó có thể ra được không?”
Dù tôi có ngốc, cũng biết trên người tổng cộng chỉ có thất khiếu* thôi.
(*Bảy lỗ)
"Có thể ra hay không, lát nữa sẽ biết. nhưng nói trước, nếu nó từ thất khiếu đi ra thì xong việc rồi.”
Nói xong, ông Tư lấy ra mấy tấm vải đỏ, có lớn có bé, bên trên vẽ bùa, muốn dùng mấy tấm vải đó bịt vào thất khiếu của tôi.
Bố tôi hơi lo lắng, nói:
"Bịt vào rồi sao nó thở được?”
Mẹ tôi túm lấy một cuộn vải đỏ nhét vào mông tôi, nói:
"Thế nên mới bảo làm nhanh lên!”
Nháy mắt, hậu môn, lỗ mũi, lỗ tai của tôi đều bị bịt lại, mắt cũng bị một tấm vải đỏ bịt kín, trước khi nhét vải đỏ vào miệng tôi, mẹ nói:
"Khẩn trương lên, hít sâu một hơi đi."
Hít vào xong, miệng tôi cũng bị bịt.
Tôi nằm trên giường, tay chân bị bố mẹ đè xuống, sau đó cảm thấy đầu ngón tay của ông Tư chà đi chà lại trên người mình.
Mơ hồ nghe thấy mẹ nói: “Tìm thấy rồi!”
Trong bụng như có một con chuột đang trốn vậy, nó rục rịch di chuyển.
Tôi cảm thấy đầu ngón tay của ông Tư lê dài về phía thứ đó, lúc này bụng tôi rất đau, như kiểu bị bỏng, phồng lên thành một cục rõ to, ở trên người tôi chạy qua chạy lại, chạy đến đâu thì nơi đó đau đớn bỏng rát đến đó.
“Hu hu hu…”
Tôi vừa đau vừa ngạt, tay chân bắt đầu vùng vẫy, bố mẹ sống chết đè chặt tôi lại.
Thứ trên người tôi hình như liều mạng, có lúc nhảy lên cổ họng, có lúc lại chạy xuống hậu môn, cảm giác khó chịu không sao tả nổi.
Trận giày vò này khiến tôi nghẹn đến mức mắt nổi đầy sao.
Mẹ tôi cũng bắt đầu sốt ruột, cứ không ngừng hô nhanh lên nhanh lên.
Ngay lúc tôi cảm thấy mình sắp ngất đi, ông Tư đột nhiên hét lớn: "Ra ngoài!"
Phốc một tiếng, trên bụng tôi chợt đau nhói, cảm thấy như lỗ rốn của mình bị nổ tung ra vậy.
Mẹ vừa giật lá bùa nhét trong miệng mũi tôi ra, tôi lập tức thở hổn hển, oa một tiếng ngồi dậy, hai tay ôm bụng xem xét.
Bụng tôi chỉ bởi vì thở hổn hển mà phình ra đôi chút, rốn có vẻ không sao cả, chỉ hơi đỏ lên tí thôi.
Ông Tư đang cầm cái chiếc bình gốm nhỏ trên tay, bịt kín miệng, bên trong có thứ gì đó không ngừng va chạm, phát ra tiếng lạch cạch.
"Tôi sẽ giải quyết thứ này trước, anh chị lấy cho thằng bé cái thùng đi,”
Tôi còn chưa hiểu ra sao, thì bỗng cổ họng trào lên gì đó.
“Ọe ——”
Tôi nôn hết cả ra.
Trận này còn dữ dội hơn hôm qua, miệng tôi cứ như vòi cứu hỏa, không ngừng nôn ọe.
Trận này còn dữ dội hơn hôm qua, miệng tôi cứ như vòi cứu hỏa, không ngừng nôn ọe.
Thứ tôi nôn ra có mùi khác với trước, lần này thứ nôn ra vừa tanh vừa hôi, tôi tự ngửi còn thấy kinh tởm.
Nôn một phát đến mức mù mịt trời đất, hai mắt mờ sao, thắt lưng tứ chi đau nhức.
Nôn xong, tôi nằm vật ra giường thở hổn hển, mẹ bưng nước ấm đến cho tôi súc miệng.
Tôi nhìn đống gớm ghiếc trong ba cái thùng lớn trước mặt, không thể tin được đó là do mình nôn ra, lúc đó tôi còn nặng chưa đầy tám mươi cân* nữa.
(*1 cân TQ bằng 0,5kg nên bé nặng có chưa đầy 40kg thôi nhé)
Bố tôi mang ba cái thùng vào phòng khách, ông Tư lấy một cái vợt với một cái chậu rửa mặt, bắt đầu vớt.
Nhìn những thứ được vớt ra, bố mẹ tôi vô cùng hoảng sợ.
Trong chậu rửa mặt có thứ gì đó đang bò lổm ngổm.
Cóc.
Thằn lằn.
Ve sầu.
Rùa nhỏ.
Nhưng quan trọng nhất là ——
Chúng nó vẫn còn sống.
Ngoài ra, còn có một ít đinh sắt rỉ sét, một ít xương cốt trắng như tuyết, một ít giấy bên trên viết mấy ký tự kỳ dị.
Bố tôi lúc đó như chết lặng.
"Lúc trước đi bệnh viện kiểm tra sao không thấy mấy thứ này chứ? Làm sao lại còn sống được?"
Bố tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn, ông học khoa học công nghệ, lúc nào cũng cho rằng mình rất hiểu biết, thậm chí có hơi coi thường nhà ngoại làm nghề này của tôi, chê họ ngu muội.
Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy, ông lập tức choáng váng.
Ông Tư bảo: “Cái này không phải là ăn vào, mà là do người khác mang vào.”
Bố tôi cẩn thận nhìn đám sinh vật sống trong chậu, hỏi:
"Tại sao lại phải mang vào những thứ này ạ?”
Ông Tư mỉm cười, đáp:
"Những thứ này đều trập phục vũ hóa, lột xác trọng sinh, là mối dẫn cho người ta dùng để mượn thọ, quan trọng nhất vẫn là viên kẹo kia." Mẹ tôi bưng đến một chậu sứ đổ đầy rượu trắng đến.
Ông Tư đổ thứ trong chiếc bình sứ nhỏ vào đó.
Quả nhiên đó là viên kẹo tôi đã ăn hôm ấy, hai cái lỗ trên đó vẫn còn, lại đang khẽ chớp chớp, giống như một đôi mắt vậy.
Viên kẹo bơi vài vòng trong chậu, lật ngửa nổi lên.
Ông Tư lấy đôi đũa kẹp vào viên kẹo mấy lần.
Bụp một tiếng, viên kẹo vỡ tung ra.
Đầu tiên là một đám trùng dài nhỏ giống như sợi chỉ đen bơi ra, giãy giụa mấy cái rồi chìm xuống đáy, sau đó là một đám trắng, ngâm vào nước thì tan ra đầy cả bát.
Ông Tư lấy đũa gắp thứ màu trắng bên trong đó, lúc ấy tôi mới nhìn rõ.
Đó là tóc trắng.
"Đây là tóc của lão già đó à?”
Nhìn những sợi tóc đó, tôi nhớ lại, ông Lý ngày xưa giống như Hạc Lão (nhân vật trong truyện Bảy viên ngọc rồng, là sư huynh của Quy lão, sư phụ của Thiên Xin Hăng, Chan xư) vậy, đầu ông tuy hói nhưng vẫn có tóc hai bên.
Nhưng ngày mà ông Lý cho tôi ăn kẹo, tóc cũng đã không còn nữa, hóa ra là giấu trong đó.
“Được rồi, xong xuôi rồi.” Ông Tư bảo.
Mẹ tôi lại quay về phía nhà ông Lý mắng một hồi, sau đó mới hỏi:
“Chú Tư, giờ ta có tóc của lão rồi, chú cũng chỉnh lão một trận đi!”
Ông Tư nghĩ hồi lâu, không đáp, chỉ bảo họ xử lý những thứ tôi đã nôn ra, có thể đốt thì đốt, có thể đổ xuống cống thì đổ xuống cống cả đi, nhất định phải dọn sạch sẽ.
Thu dọn xong như thứ này, nhà tôi xông hương suốt ba ngày mới coi như hết mùi thối.
Ông Tư thấy tôi không sao nữa, định đi về, nhưng mẹ tôi vẫn hơi lo nên ông lại nói:
"Lần này ta phá được chiêu trò của bọn hắn, lại còn thả cho bọn hắn một con ngựa, người bên kia nếu biết điều thì cũng sẽ không gây sự với chúng ta nữa.”
“Là người nơi nào hại chúng con ạ?”
Ông Tư do dự một lúc rồi bảo:
"Lúc đầu tôi nghĩ là Phái Lư Sơn, nhưng giờ thấy chắc là không phải, chị nói là nhà lão Lý có quen biết người nước ngoài, thế có lẽ là Xiêm Mao rồi, là người bên Thái Lan dùng đồ của Mao Sơn Phái làm ra, không phải chính đạo.”
Mẹ tôi mím môi, đầy mặt không cam lòng, nói:
"Bắt chúng ta chịu tội lớn như vậy, lại cứ thế mà bỏ qua ạ?”
Ông Tư thở dài, nói:
"Bần không tranh với phú, phú không đấu với quan, kiểu người có tiền có thế như bọn họ lòng dạ khó lường lắm, nông dân chúng ta không đấu lại được. Cha chị không còn nữa, tôi lại không được việc, không trêu vào được nhưng vẫn tránh được.”
Sau đó mẹ tôi bảo, ông Tư của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là ông ấy quá thành thật.
Cuối cùng đành bấm bụng chịu thiệt thòi này.