Mấy năm trước, khi Kim Húc vừa mới tốt nghiệp, vào làm trong ngành công an thì vẫn luôn đi theo Lịch Kiệt để học việc, Lịch Kiệt đối với hắn mà nói, về phương diện công tác thì là sư phụ, còn trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày thì vừa là anh vừa là cha.
Lúc trước, hai vợ chồng Lịch Kiệt vẫn luôn muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho hắn, mà hắn lại không muốn phụ ý tốt của người ta nên đã nói thẳng ra: Trong lòng đã sớm có người rồi.
Vào thời điểm khi Thượng Dương đến Bạch Nguyên, Lịch Kiệt vừa nhìn một cái liền hiểu.
Đồ đệ này của mình bình thường rất kiệm lời, nhưng sự tích cực khi có người nọ ở bên cạnh quả thực là vô cùng khác biệt với ngày xưa a. Vừa ngại ngùng lại vừa muốn lôi kéo trêu chọc người ta, nôn nóng muốn đến gần nhưng lại sợ dọa người ta chạy mất, người trong lòng của hắn là ai, còn cần phải nói sao? Rõ ràng là vừa nhìn đã biết rồi.
Chẳng những Lịch Kiệt hiểu, mà không ít người thân quen với Kim Húc trong đội hình sự đều hiểu, cho nên, lúc Thượng Dương đến tiệc liên hoan mừng công, một đám công an hình sự đó cứ thay phiên nhau rót rượu cho người ta, làm người nào đó đứng ngồi không yên.
Nhưng cũng đều là một mảnh chân thành.
So với người ngoài thì các chiến hữu này của Kim Húc rõ ràng là hiểu con đường để đi đến hiện tại này của hắn là có bao nhiêu chông gai cùng khổ cực, cho nên bọn họ, ai nấy đều mong muốn hắn có thể có được hạnh phúc a.
Lúc này, Kim Húc bị sư phụ trêu chọc vài câu, đã có chút ngượng ngùng muốn bỏ chạy rồi.
Lịch Kiệt đưa thuốc lá cho hắn, hắn cự tuyệt nói: "Không hút, em ấy không thích mùi thuốc."
Người trong đội hình sự gần như đều là kẻ nghiện thuộc, mấy năm trước Kim Húc cũng hút rất nhiều, sau khi rời khỏi đội hình sự thì tốt hơn một chút, nếu người khác mời thì thỉnh thoảng cũng sẽ hút. Nhưng bây giờ thì không muốn hút nữa.
"Thanh niên có đức hạnh nha." Lịch Kiệt lấy dáng vẻ của người từng trải cười nhạo nói, "Lúc trước có thời điểm anh cũng như vậy, nhưng qua vài năm lại hút tiếp."
Kim Húc chế giễu nói: "Em đây dù có qua mấy năm nữa cũng sẽ không bị đuổi xuống lầu đâu."
Lịch Kiệt vì muốn hút thuốc mà bị vợ đuổi ra khỏi nhà, lúc này lại bị đồ đệ chế giễu, anh ta chỉ biết cười ha ha hai tiếng, lại hỏi: "Đã bàn bạc xong sau này sẽ làm thế nào chưa? Cứ tách ra ở hai nơi như thế, cũng không phải là kế hoạch lâu dài a."
"Không bàn bạc, cứ thuận theo tự nhiên thôi." Kim Húc thản nhiên nói.
"Không bàn bạc? Không phải là do cậu không dám đề cập sao?" Lịch Kiệt suy đoán nói, "Cứ sợ nói ra như thế này, thì sẽ thật sự biến thành vấn đề đó."
Kim Húc: "..."
Lịch Kiệt nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Dù sao bây giờ cũng còn sớm, nhanh chóng tính toán một chút thì cũng không có gì xấu cả. Ba mẹ cậu ta cũng là thủ trưởng à? Chờ ổn định rồi, cậu cứ mặt dày mày dạng, hỏi thử xem có thể điều cậu đến Bắc Kinh hay không, dù sao thì cũng không thể để người ta chuyển đến cái địa phương nhỏ bé này của chúng ta nha."
Kim Húc nói: "Không được đâu. Đừng nói là em không làm được, em ấy với ba mẹ của em ấy cũng không phải là người như thế."
Lịch Kiệt cũng đoán là sẽ như vậy, gật gật đầu, lại nói: "Cậu đừng trách sư phụ nói lời thật, suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng cho dù là cậu cứ liều mạng làm việc, muốn dựa vào thực lực của chính mình để leo lên, xem như là thuận lợi thì thế nào cũng phải bôn ba hơn bốn chục năm đi. Trong lòng cậu thích người ta, chuyện này, anh tin cậu có thể chịu được, nhưng người ta thật sự có thể chờ được cậu sao? Nhịp sống ở thành phố lớn rất nhanh a, sư phụ chính là sợ cậu toi công mừng hụt một trận đâu."
"Em hiểu được." Kim Húc đương nhiên biết sư phụ không phải chỉ đơn thuần là muốn hắt nước lạnh vào mặt hắn, mà là vì lo lắng cho mình thôi, nên hắn bình tĩnh nói: "Sư phụ, anh không hiểu em ấy, em ấy không giống với vẻ bề ngoài của mình, trông em ấy có vẻ ngạo kiều khi yêu, còn rất nhiều chuyện nữa. Nhưng bản chất của em ấy lại rất đơn thuần, cũng rất trực tiếp, có cái gì nói cái đó, cũng không giống hủ nút như em. Sư phụ anh nói đúng, là em không dám đề cập đến, chính là vì sợ đưa ra vấn đề lại không thể giải quyết được vấn đề. Nhưng em ấy cũng không nói ra, em cảm thấy là vì em ấy hoàn toàn không nghĩ đến đó là vấn đề gì to tác cả."
Nói tới đây, hắn tự giễu cười cười nói: "Thật ra lúc lên máy bay trở về, trong lòng em còn không ngừng bồn chồn, trong đầu nghĩ, tại sao em ấy lại không muốn giữ em lại chút nào? Cũng không nói chuyện sau khi chia xa thì sẽ như thế nào, có phải là em ấy không coi trọng chuyện gia đình hay không, sẽ không sao thật chứ? Chờ đến khi em xuống máy bay rồi, gọi điện thoại nói chuyện với em ấy, lúc đó em còn không nói được một câu đứng đắn, trong lòng cứ không kiềm được, lăn qua lộn lại cứ nghĩ là muốn thân thiết với em ấy thế nào thôi."
Lúc này đến lượt Lịch Kiệt chê cười hắn: "Cậu đó, lần trước cậu ta ở chỗ này, tôi đã sớm nhìn ra được, ngoài mặt cậu cũng giống người lắm, nhưng sau lưng lại cứ nhìn chằm chằm người ta, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta nha, khi đó tôi đã nghĩ, may mà cậu ta cũng làm trong ngành này của chúng ta, tố chất thân thể chắc cũng không tệ..."
"Sư phụ." Kim Húc đánh gãy lời anh ta đang nói, ngữ khí và biểu tình đều lộ ra một loại ý tứ cảnh cáo, không thích người ngoài dùng kiểu trêu chọc thô tục này khi nói về Thượng Dương.
Lịch Kiệt không có ác ý, chỉ cảm thấy đều là đàn ông nên không cần quá để ý a, thấy hắn không thích thì liền nói: "Không nói, không nói về bảo bối nhà cậu nữa. Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì sao?"
Cảm xúc của Kim Húc bị gián đoạn, cảm thấy nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này với Lịch Kiệt cũng thật nhàm chán, nói: "Không có sau đó, anh về nhanh đi, hôm nào gọi mấy người trong đội cùng nhau đi ăn một bữa."
Lịch Kiệt nói: "Đi, cậu mời à?"
"Đương nhiên, chúc mừng em đã có lão bà rồi." Kim Húc một tay kéo hành lý, mười phần khoe khoang rời đi.
Sau khi gọi cuộc điện thoại vào lúc vừa xuống sân bay kia, hắn từ trong lời thổ lộ của Thương Dương mà cảm nhận được ngọt ngào thật lớn sau khi chia xa.
Đồng thời cũng hiểu được bản thân mình gần như là để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà có chút bi thương. Hắn luôn không hiểu vì sao Thượng Dương lại không thảo luận gì về chuyện yêu xa với hắn, lần này hắn trở về cũng vậy, không hề biểu hiện ra ý tứ muốn giữ lại nha.
Hai người bọn họ yêu xa, trước mắt đây là hiện thực khách quan không thể thay đổi, còn tương lai có thể giải quyết được hay không thì vẫn còn là ẩn số.
Nhưng nếu thật tâm muốn ở cùng nhau lâu dài, vốn sẽ không cần để ý đến những lần chia xa như thế nay, mặc kệ là lần đầu tiên, lần thứ hai, hay là nhiều lần nữa.
Không phải là do Thượng Dương không coi trọng chuyện gia đình, mà là trong chuyện này, Thượng Dương trưởng thành hơn hắn, ngược lại là do hắn quá ngây thơ rồi.
Trải qua một hồi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng Kim Húc cho rằng, cái này cần phải trách Thượng Dương mới đúng.
Tối hôm qua còn là một tiểu yêu tinh dính người vô cùng, sáng nay lại lạnh lùng vô tình gọi xe cho hắn, thúc giục hắn đi nhanh lên, đừng để trễ giờ chuyến bay.
Chủ nhiệm Thượng lúc ở trong giờ làm việc cùng với sau khi tan tầm, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau a.
Bắc Kinh.
Thượng Dương vẫn chú ý đến vụ án võng hồng Nhạc Hiểu Văn bị gϊếŧ, thông qua người quen trong tổ điều tra, nghe được Phàn Tinh đã thuận lợi trở về Bắc Kinh, tiếp nhận thẩm vấn của công an theo luật.
Lời khai cũng khớp với lời khai của Cố Thiên Kỳ, chuyện Cố Thiên Kỳ với Nhạc Hiểu Văn nɠɵạı ŧìиɧ, Phàn Tinh thật sự chẳng hề hay biết, còn tưởng rằng mình có một gia đình thật hạnh phúc, bản thân cô đã toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình cùng con trai, chỉ vì không muốn người chồng có sự nghiệp đang lên như mặt trời ban trưa phải buồn lo chuyện nhà.
Trên thực tế thì Cố Thiên Kỳ cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ly hôn, ở bên ngoài làm loạn là một chuyện, về đến nhà rồi, gã vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng người cha đối với vợ con của mình. Gã vốn dĩ là rất bận rộn, vì công ty sắp đưa ra thị trường, nên thường xuyên đi sớm về khuya, có khi thỉnh thoảng qua đêm ở công ty không về nhà cũng có thể nói là vì công việc, Phàn Tinh thiện giải nhân ý lại thông cảm cho chồng vất vả, nên hoàn toàn không cảm thấy chồng mình có cái gì không thích hợp a.
Chạng vạng ngày phát sinh án mạng, Phàn Tinh và bảo mẫu đến nhà trẻ đón con, rồi đến khu vui chơi trẻ em ở trung tâm thương mại chơi một lát, vì con trai muốn ăn bò bít tết, cho nên hai người lớn dẫn theo đứa nhỏ đến nhà hàng tây, trong lúc ăn cơm, đứa nhỏ còn đòi gọi video với ba nó.
Phàn Tinh liền gọi cho Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ không nhận cuộc gọi video, mấy phút sau gọi lại một cuộc điện thoại bình thường, trong điện thoại nói là mình đang đi ăn với khách hàng, gã dỗ con trai rồi còn nói với vợ là tối nay mình sẽ về trễ một chút.
Đêm đó, đến nửa đêm Cố Thiên Kỳ mới về đến nhà, tắm rửa xong liền đi ngủ. Sáng sớm hôm sau Phàn Tinh đưa con đi học, cũng không có đánh thức Cố Thiên Kỳ còn đang ngủ.
Phàn Tinh nói chồng mình vẫn thường xuyên như vậy, cô làm bà nội trợ toàn thời gian đã vài năm nên cũng đã quen với chuyện này, cho nên không có nghĩ nhiều, cũng không phát hiện chỗ nào không đúng.
Mà chân tướng là, đêm hôm đó khi nói chuyện điện thoại, là Cố Thiên Kỳ đang ở cùng với Nhạc Hiểu Văn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Theo như lời khai của Cố Thiên Kỳ, sau khi cúp điện thoại của vợ con, Nhạc Hiểu Văn lại bắt đầu giở tính tình, nhắc đến chuyện muốn gặp mặt Phàn Tinh nói chuyện, Cố Thiên Kỳ vô cùng tức giận, hai người cãi nhau, sau đó Cố Thiên Kỳ "lỡ tay" gϊếŧ Nhạc Hiểu Văn.
Thượng Dương ngoài dự đoán hỏi người quen biết chuyện kia: "Không phải là "lỡ tay" sao?"
"Hẳn là không phải." Vị đồng nghiệp kia nói, "Gã một mực chắn chắn là mình lỡ tay đâm dao gọt hoa quả vào bụng của Nhạc Hiểu Văn. Dao gọt hoa quả thật sự đã tìm được rồi, có vết máu cũng có dấu vân tay, nhưng thi thể đã không còn nữa, có lẽ gã cảm thấy không có chứng cứ gì có thể trực tiếp chứng minh tình huống chân thật lúc gϊếŧ người, cho nên mới chọn cách nói có lợi nhất cho chính mình."
Thượng Dương nói: "Nhưng mà cho dù là lỡ tay, thì việc hủy thi sau đó ác liệt như vậy, cũng không thể tranh thủ giảm án được bao nhiêu... Có phải là đã tìm thấy chứng cứ gì chứng tỏ, gã không phải là lỡ tay hay không?"
Quả nhiên đối phương nói: "Có, cho nên mới không cho phép gã chống chế."
Cố Thiên Kỳ khai là lỡ tay sát hại Nhạc Hiểu Văn, việc mua axit clohidric cũng là mua sau khi gϊếŧ Nhạc Hiểu Văn, vì ý muốn nhất thời nên mới hủy thi diệt tích.
Nhưng thông qua lịch sử tìm kiếm trong tài khoản cá nhân của gã, đã tìm ra các loại tìm kiếm như "Làm sao để mua được axit clohidric", "Để hòa tan thi thể động vật 45kg thì cần bao nhiêu axit clohidric"...
Đồng nghiệp nói: "Chẳng những không phải là lỡ tay ngoài ý muốn, mà rất có thể đã có âm mưu từ lâu, bởi vì không kết thúc được với Nhạc Hiểu Vân cứ day dưa, cho nên mới bí quá hóa liều mà dứt khoát gϊếŧ luôn cô ta."
Thượng Dương: "..."
Anh hỏi: "Vợ gã có gặp gã không?"
Dưới tình huống đặc thù, chỉ cần không ảnh hưởng đến án kiện, cơ quan điều tra có thể cho phép người nhà nghi phạm gặp mặt nghi phạm một lần.
"Không có." Đồng nghiệp nói, "Gã không thành thật khai báo, cho nên không thể để cho bọn họ gặp nhau được. Ngược lại gã vẫn luôn nói muốn giải thích với vợ của mình. Vợ gã cũng xin công an đừng tiết lộ thông tin danh tính thật với truyền thông, sợ bị người lớn trong nhà nhìn thấy, cũng sợ lọt vào tai đứa nhỏ."
Thượng Dương cũng chỉ có thể thở dài ba cái.
Anh về đến nhà khá muộn, khi gọi điện thoại lại cho Kim Húc cũng đã muộn hơn so với dự tính.
Đầu tiên là trò chuyện với Kim Húc một chút về tiến triển của vụ án này trước.
Kim Húc đại khái là cảm thấy chuyện này có liên quan đến bạn gái cũ, hơn nữa cũng không nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm, cho nên cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ phụ họa thêm vài câu trong lúc anh nói mà thôi.
"Không nói cái này nữa." Thượng Dương nghe ra hắn không muốn nói chuyện về việc này nên đổi giọng nói, "Em rất nhớ anh."
Kim Húc lập tức nói nhiều hơn, đổ ập xuống một trận chỉ trích không nói lý, trách Thượng Dương tối hôm qua quá...
Tất cả đều không phải là nói tiếng người.
Thượng Dương ở nhà một mình, không có loại quẫn bách bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xông vào văn phòng của mình, liền không thẹn thùng gì, nói: "Không được nói nữa, sao trong điện thoại cái gì anh cũng có thể nói được như thế? May mà em làm việc trong bộ phận bảo mật đấy, nếu không lỡ có người nghe lén được, còn không phải mất hết cả mặt mũi à."
Kim Húc nói: "Bị nghe lén mới tốt, có thể viết vào hồ sơ còn tốt hơn, để cho người khác đều biết em đang ở bên cạnh anh tốt lắm, em đỡ bị người khác nhớ thương nga."
Hắn nói lời này có một nửa là vui đùa, khi yêu xa, vấn đề cần được quan tâm hàng đầu chính là người yêu bị người ngoài để mắt đến, bị người ngoài tiếp cận lâu dài.
Hắn nghĩ chắc là Thượng Dương sẽ mắng hắn là nhàm chán, bởi vì Thượng Dương không thích bị nói là có thể chất thu hút đàn ông mà.
Nhưng Thương Dương lại đáp: "Không có người khác, chỉ có anh nhớ em mà thôi. Anh cũng đừng lúc nào cũng tỏ ra soái như vậy, người cũng đã đủ đẹp trai rồi, cũng đừng nói mấy lời cợt nhả thế này với người khác đấy."
"Không có nói với người khác." Trong lòng Kim Húc vui vẻ lên, nói, "Anh có soái cũng là soái cho em xem thôi."
Thượng Dương hỏi: "Trong nhà có lạnh không? Một tháng không có ai ở rồi."
"Trong nhà không lạnh, hệ thống sưởi rất tốt." Kim Húc nói, "Nhưng ‘đinh đinh’ lạnh."
Thượng Dương: "..."
Kim Húc nói: "Nếu em không thích nói chuyện kiểu này, thì anh không nói nữa. Nói chuyện văn nghệ chút nha? Bây giờ anh đọc cho em nghe trăm câu thơ tương tư vọng quân gì đó nha."
Thượng Dương: "... Bệnh thần kinh."
Lại nói: "Cũng, cũng không phải không thích."
"Vậy anh sẽ nói thật hay để em nghe" Kim Húc nói, "Vừa nãy anh mới tính toán xong, tổng cổng chỉ có sáu lần, lỗ rồi, anh thật sự lỗ nặng rồi."
"Cái gì..." Thượng Dương phản ứng lại, mới hiểu được hắn nói sáu lần là ám chỉ cái gì.
Kim Húc lại tiếp tục nói: "Nếu có thể quay về nửa tháng trước, anh tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, vậy mà mới chỉ sáu lần? Anh nghĩ như thế nào vậy chứ?"
Thượng Dương vừa có chút xấu hổ, vừa không nhịn được mà cười như điên, nói: "Ngay cả chuyện này anh cũng tính sao?"
Kim Húc nói: "Còn không phải là bởi vì quá ít sao? Mỗi lần làm xong đều cảm thấy không đủ, lại sợ em không thoải mái nên cũng không dám nói, hiện tại nghĩ lại, em cũng chưa từng nói là em không muốn mà, là do anh còn bảo thủ quá."
"Anh không có bảo thủ chút nào hết!" Thượng Dương khó có thể tượng tượng nếu người nào đó mà không bảo thủ thì còn có thể thế nào nữa, nói: "Đừng tạo áp lực cho mình quá, như vậy cũng đã rất tốt rồi, cứ duy trì như vậy đi."
Anh tạm dừng một chút, lại nghiêm trang nói: "Sắp tới em cũng không muốn có thay đổi gì quá nhiều."
Kim Húc rất nhạy cảm, nói: "Sắp tới... là có ý gì?"
Thượng Dương nói: "Chính là cái suy nghĩ của anh đó."
"Em sắp đi công tác sao? Mới vừa qua một chuyến, nhanh như vậy lại phải đi nữa à? Không phải nói trước tết âm lịch không có sắp xếp đi công tác sao?" Kim Húc có chút hoài nghi, trong giọng nói có chút uy hϊếp hỏi, "Đừng gạt anh, chuyện này đùa không vui đâu."
"Cũng không khác lắm, mượn ba ngày nghỉ tết nguyên đán, muốn đến Tây Bắc chơi." Thượng Dương nói.
Kim Húc: "..."
Thượng Dương nói: "Thật đó."
Thậm chí anh còn bồi thêm một câu: "Mấy hôm trước cũng đã đặt vé máy bay rồi."