Sáng sớm rời giường, hôm nay Viên Đinh phải trở về Bắc Kinh, buổi tối phải bay từ sân bay tỉnh lỵ đến sáng mai là đến nơi.
Kim Húc bảo cậu ta ở lại nhà mình ngủ thêm một chút, hai ngày nay ai cũng đều thiếu ngủ cả.
Nhưng Viên Đinh nói: “Đã theo vụ án điều tra một ngày hai đêm rồi, dù sao em cũng muốn xem thêm một chút nữa.”
Vì thế ba người họ lại xuống lầu, hợp mặt với Lịch Kiệt rồi cùng nhau đi đến đại đội hình sự.
Gia Chúc Viện cách phân cục rất gần, nhưng đội điều tra hình sự lại nằm ở một địa điểm khác, cách đó mười phút lái xe.
Vừa mới lên xe, Lịch Kiệt đã chia sẻ với bọn họ một tin tức tốt ——
Dữ liệu di động của Giả Bằng Phi đã được khôi phục thành công.
Tinh thần của mọi người tức thì được nâng cao, hiện tại vụ án đang kẹt trong tình cảnh nửa vời, vì vậy đang cần gấp một manh mối mới xuất hiện.
Lịch Kiệt nói: “Đến nơi rồi thì qua bên bộ phận kỹ thuật xem trước, hy vọng có thể tìm được một số thứ hữu dụng từ trong di động của gã ta.”
Hôm nay Viên Đinh lại đảm nhiệm làm tài xế, cậu ta đối với tin tức này vô cùng lạc quan, một bên chuyển hướng đi theo hướng dẫn, một bên nói: “Loại đồ chơi Smart phone này còn hiểu đương sự hơn cả cha mẹ vợ con bạn gái, nhất định có thể tìm được không ít manh mối trong di động mà trước mắt chưa thể nắm được.”
Kim Húc tán đồng nói: “Cũng đúng. Nói cái khác, không chừng còn có khả năng có thể tra ra được người mua nữ thi từ nhật ký WeChat nữa. Em họ của Giả Bằng Phi không phải đã nói, gã dùng WeChat để liên hệ với người mua sao.”
Nếu có thể tìm được người mua nữ thi thì có thể tìm được chứng cứ Lưu Vệ Đông cũng tham dự vào việc trộm bán nữ thi này. Bởi dẫu sao kết luận gã là đồng lõa của Giả Bằng Phi cũng chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ thực tế để chứng thực kết luận này.
“Trước kia em còn tưởng tượng ra,” Viên Đinh cảm khái nói, “Nếu em xui xẻo gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì chuyện cuối cùng muốn làm trước khi mất đi ý thức chính là hủy đi tất cả thông tin trong điện thoại, nếu không, điều em phải đối mặt chính là hai phương diện mang tính chất sinh vật cùng tính chất xã hội tử vong.”
Thượng Dương hỏi cậu ta: “Di động của cậu có cái gì mà không thể để người ta biết?”
Viên Đinh nói: “Nếu có thể nói, còn có thể gọi là không thể để người khác biết sao? Với lại, di động ai mà không có bí mật?”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Di động của tôi không có.”
Viên Đinh nhìn Kim Húc.
Kim Húc nói: “Ai lại đem bí mật để vào điện thoại, cậu vô ý thức sao?”
Viên Đinh: “……”
Thượng Dương buồn cười, không quá để trong lòng, lại nói đến chuyện nghiêm túc: “Nếu có thể tìm được video của Tôn Lệ Na trong di động của Giả Bằng Phi thì càng có thể chứng minh, Lưu Vệ Đông có động cơ gϊếŧ người.”
Kim Húc cũng nghiêm túc lại, gật đầu nói: “Đúng vậy. Hơn nữa, tối hôm qua trở về, trước khi đi ngủ tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề di động này. Sau khi Giả Bằng Phi tử vong, di động của gã ta nằm trong tay Lưu Vệ Đông hoặc là người thứ ba giả trang thành Giả Bằng Phi, bọn họ ném thi thể ở vùng hoang vu hẻo lánh, nhưng lại ném điện thoại của Giả Bằng Phi vào lu nước nhà hàng xóm, làm như vậy là vì mục đích gì? Nếu như không muốn bị phát hiện, thì không phải nên đem đi tiêu hủy hoặc tùy tiện ném ở một nơi xa xôi nào sao?”
Lịch Kiệt nói: “Từ vị trí của lu nước kia, rất có khả năng trước khi hai người kia rời khỏi nhà của Giả Bằng Phi thì chợt phát hiện ra di động của gã ta còn ở trên người mình, vì quá mức hoảng loạn nên đã tiện tay ném đại vào một chỗ nào đó, nói không chừng sau khi ném vào lu nước thì hối hận muốn nhặt lại, nhưng lại sợ kinh động hàng xóm, cho nên đành bỏ đi không giải quyết được gì.”
Đây là anh ta lấy kinh nghiệm nhiều năm làm công an hình sự để đưa ra suy đoán về hành vi tâm lý của hung thủ, có thể nói là tương đối hợp lý.
Hung thủ thật sự trong những vụ án gϊếŧ người, có thể tỉ mỉ lãnh tĩnh như trong phim điện ảnh truyền hinh cũng không nhiều lắm, mấy vụ án mưu sát được bố trí tinh vi trong hiện thực cũng rất ít, đại đa số hung thủ đều là phạm tội lúc cảm xúc tiêu cực mãnh liệt nhất.
Có đôi khi phá án bắt được hung thủ, nghe một chút về các loại logic bọn họ gây án cùng với cách hủy diệt chứng cứ, quả thực làm cho nhóm công an hình sự không biết nên khóc hay cười.
Khi đến đại đội hình sự, Lịch Kiệt bị đồng nghiệp gọi lại, muốn báo cáo cho anh ta chút việc, vài phút là xong.
Lịch Kiệt bảo ba người Kim Húc chờ một lát, chờ anh ta nghe xong thì cùng đến bộ phận kỹ thuật.
Viên Đinh: “Em đi vệ sinh một chút nha!”
Cậu ta chạy đi rồi.
Thượng Dương cùng Kim Húc đứng phơi nắng ở trong viện của đội điều tra hình sự, sau một trận tuyết rơi nhẹ vào đêm hôm trước, ngày hôm qua và hôm nay đều là trời trong không mây, hôm nay còn ấm áp hơn ngày hôm qua ít nhiều.
“Tinh thần và thể lực của cậu tốt thật.” Thượng Dương có chút mệt mỏi rã rời, hơi hâm mộ mà nhìn Kim Húc nói, “Ngày hôm qua chạy cả ngày, đầu tôi vừa dính vào gối liền ngủ thϊếp đi ngay, đến mơ cũng không thấy. Cậu lại còn có sức lực suy nghĩ về vụ án trước khi đi ngủ? Huynh đệ à, quá liều mạng rồi đấy.”
Kim Húc nói: “Tinh thần và thể lực không có chỗ dùng, chỉ có thể nghĩ về vụ án.”
“?”Thượng Dương buồn cười nói, “Cậu đang khai hoàng khang(*) với tôi sao?”
(*)Những truyện cười có nội dung liên quan đến tìиɧ ɖu͙©.
Giữa hai người đàn ông khi nhàm chán sẽ khai hoàng khang là chuyện rất phổ biến, nhất là những nam sinh trẻ tuổi còn đi học và ở trong cùng ký trúc xá, càng là chuyện gì cũng dám nói.
Trong vài năm đó, Thượng Dương vẫn là một sinh viên đại học không biết lựa lời, cái gì trâu bò cũng đều nói qua, chỉ cần há miệng là nói những câu không phù hợp với thường thức sinh lý cơ thể. Khi đó thật sự cũng không hiểu, chẳng những không hiểu con gái mà còn đầy những tưởng tượng viển vông về tâm sinh lý của mình.
Kim Húc chưa từng tham dự vào những cuộc nói chuyện kiểu này, cũng có bạn cùng phòng khác muốn kéo hắn vào nói chuyện cùng, bất quá hắn cũng không chịu tiếp lời, thật sự là khó mở miệng như vậy sao? Vừa như xấu hổ, lại cũng như hoàn toàn không muốn phản ứng bọn họ, đặc biệt là không muốn phản ứng với Thượng Dương, tên cầm đầu ác liệt nhất đám.
Cho nên Thượng Dương chưa từng nghe Kim Húc nói những lời mang chút tính chất kiểu này.
Trong ấn tượng vốn có của anh, Kim Húc ở phương diện này chính là một người nhàm chán không có gì thú vị, sau đó anh cũng không thể nào hiểu được loại người này tại sao lại được học tỷ xinh đẹp coi trọng, còn chủ động theo đuổi nữa chứ.
“Cậu đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙© điển hình rồi, cẩn thận tôi gọi điện thoại cho tảo hoàng(*) truy quét cậu bây giờ,” Kim Húc cắn ngược lại một cái, nói, “Khiến cậu ở lại Bạch Nguyên khỏi về nhà luôn.”
(*)Tảo hoàng 扫黄 nghĩa là chống nạn mại da^ʍ. Vì sao lại gọi là tảo hoàng thì mình nôm na thế này nhé. Tảo nghĩa là càn quét, là dọn dẹp. Còn hoàng là màu vàng, mang nghĩa khiêu da^ʍ.
Thượng Dương khịt mũi coi thường, lại nói: “Thực sự có lý do để tôi ở lại Tây Bắc luôn cũng tốt, vừa lúc không cần trở về xem mắt.”
Kim Húc nhíu mày nói: “Cậu còn cần xem mắt à?”
Thượng Dương cảm thấy bản thân mình không cần, nhưng mẹ anh kiên trì cho rằng anh cần, vì thế anh trả lời: “Bằng không thì sao, bạn gái tôi ở đâu ra? Nếu còn không yêu đương, mẹ tôi sẽ tuyệt giao với tôi luôn cho mà xem.”
Anh và ba anh cũng đã “tuyệt giao” mấy năm rồi.
Rất lâu trước kia, Kim Húc đã biết quan hệ của hai cha con nhà họ không hòa thuận, nhưng lại không biết rõ nguyên nhân thật sự ở bên trong, vì vậy Kim Húc cũng sẽ không hỏi nhiều: “Loại chuyện này không thể sốt ruột đâu.” Nghĩ nghĩ, Kim Húc lại nói, “Cũng không thể tạm chấp nhận, vẫn là nên tìm người thích cậu thật lòng đi.”
Tương tự như những câu thường nghe, Thượng Dương thuận miệng nói: “Là đạo lý này, nhưng rất khó.”
Trước kia khi anh còn có chờ mong vào tình yêu, vẫn mãi chưa gặp được ai khiến anh động tâm, còn mấy năm nay cứ bị thúc giục nhiều lần như thế, làm anh từ trạng thái chờ mong vào tình yêu tốt đẹp cũng bị ma sát thành nổi da gà, hứng thú đối với các cô gái xinh đẹp phảng phất cũng trở nên phai nhạt không ít.
Kim Húc nói: “Cũng không khó khăn lắm, chuyện nhất thời thôi.”
Thượng Dương nghe ra ý tứ trong đó, vội hỏi: “Cậu nói cậu sao? Để ý ai rồi?”
Hôm nay Kim Húc mặc áo khoác màu đen, hai tay đút vào túi áo, cúi đầu hơi hơi mỉm cười, nụ cười ôn nhu đó như hòa tan vào ánh mặt trời, rõ ràng chính là một mỹ nam ôn hòa ấm áp khiến cho lòng người nhộn nhạo nga.
Thượng Dương cảm thấy cao hứng vì trạng thái hiện tại của hắn đều đã chuyển biến tốt, chân thành tha thiết nói: “Nếu thực sự có thì cứ thoải mái thổ lộ đi, chủ động theo đuổi người khác cũng không có gì là mất mặt a. Cậu đã không còn là chàng trai nghèo không có gì trong tay trước đây nữa rồi, hiện tại cậu đã là một người công an rất lợi hại, ngoại hình còn soái như vậy, đừng dễ dàng tự ti giống như trước kia nữa.”
Kim Húc thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
Thượng Dương vốn đang muốn nói thêm cái gì, ví dụ như chỉ bảo cho Kim Húc cách theo đuổi cô gái mà mình thích như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ, anh đối với tình yêu hoàn toàn không biết gì cả, chỉ bảo người khác chính là nói năng lung tung mà thôi.
Vừa lúc Viên Đinh đi vệ sinh trở về, Thượng Dương nhìn cậu ta chạy chậm lại đây, lường trước Kim Húc chưa chắc muốn bị học đệ biết chuyện tình cảm của mình nên phải nhanh chóng kết thúc đề tài tương đối riêng tư này, lời ít ý nhiều mà nhìn Kim Húc nói: “Cố lên.”
Kim Húc giương mắt nhìn anh, nói: “Ừm.”
Lịch Kiệt cũng đã bận rộn xong, lại đây gọi bọn họ cùng đến bộ phận kỹ thuật như đã nói.
Trong di động của Giả Bằng Phi có hai đoạn video rất thiếu đứng đắn, một đoạn đã bị xóa, được nhân viên kỹ thuật khôi phục lại, một đoạn khác vẫn được lưu bình thường ở trong di động.
Đoạn bị xóa chính là ở trong nhà Lưu Vệ Đông, quay lén được Tôn Lệ Na và Lưu Vệ Đông. Không bị xóa chính là chỉ có một mình Tôn Lệ Na bị lộ mặt, còn người quay thì chỉ có giọng nói được lưu lại.
Mấy người đứng ở một bên, lặng im mấy giây.
Mặt của Viên Đinh từ từ đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tò mò xem.
Cái này liên quan đến quyền riêng tư của công dân, Lịch Kiệt rất nhanh liền yêu cầu nhân viên kỹ thuật tắt video đi.
“Giọng nói trong đoạn video thứ hai không phải là giọng của Lưu Vệ Đông.” Kim Húc là người duy nhất ở đây từng tiếp xúc với Lưu Vệ Đông, nói, “Di động có đoạn ghi âm khác không? Có đoạn ghi âm nào ghi lại giọng nói của chính bản thân Giả Bằng Phi không?”
Nhân viên kỹ thuật nói: “Có, có mấy đoạn ngắn ở trong APP di động, mỗi ngày chủ máy gửi đi vài đoạn, có nói chuyện qua, chúng tôi đã làm so sánh giọng nói, giọng nam trong video không đứng đắn thứ hai, chính là của chủ máy.”
Cũng chính là lúc Giả Bằng Phi làm nhục Tôn Lệ Na, gã ta còn quay video lại, là vì tìm niềm vui hay là để về sau lại tống tiền lần nữa, cũng khó mà biết được nữa rồi.
Lịch Kiệt nói: “Đoạn bị xóa kia, tôi nghĩ có lẽ là sau khi Lưu Vệ Đông lấy được di động rồi thì tự mình xóa đi.”
Suy đoán này hợp lý, vì chỉ có đoạn video thứ nhất bị xóa đi, còn đoạn video thứ hai không liên quan gì đến Lưu Vệ Đông nên không bị xóa.
“Nếu quả thật là như vậy thì có thể thấy được, Lưu Vệ Đông thật sự không có một chút thật lòng nào với Tôn Lệ Na, nếu thật sự thích cô ta thì sẽ xóa cả hai đoạn video đi.” Thượng Dương nói.
Đàn ông bình thường đối với phụ nữ nhất định sẽ có tính chiếm hữu mãnh liệt, rất khó chịu đựng được sự tồn tại của mấy loại video này.
Thượng Dương nói: “Nếu Giả Bằng Phi thật sự bị Lưu Vệ Đông gϊếŧ, vậy cũng không liên quan gì đến chuyện tình cảm, mà chỉ thuần túy là vì tiền.”
Anh có chút cảm thấy xót xa cho Tôn Lệ Na, một người phụ nữ gặp phải người đàn ông không tốt, bình thường chính là tai họa ngập đầu.
“Đáng tiếc WeChat không có lịch sử trò chuyện về các giao dịch đào mộ trộm thi,” Lịch Kiệt lướt xem thông tin khôi phục của di động, nói, “Giả Bằng Phi còn rất cảnh giác, lấy tiền, chỉ nhận tiền mặt, giao dịch dựa vào WeChat, giao dịch xong liền xóa ngay đối phương.”
Thượng Dương nói: “Vậy gã ta và Lưu Vệ Đông có kết bạn không? Hai người bọn họ đã nói những gì?”
Lịch Kiệt nói: “Hai người bọn họ không nói chuyện bằng WeChat, hẳn là sợ bị theo dõi từ khóa, bất quá nhờ vậy có thể chứng minh hai người này xác thật là có dính dáng với nhau. Hai gã đó gọi điện thoại trao đổi với nhau rất thường xuyên, tra nhật ký trò chuyện, thì phát hiện có rất nhiều cuộc gọi vào lúc nửa đêm, tôi đoán rất có thể là do giao dịch thi thể thường diễn ra vào lúc nửa đêm. Trước đây tôi đã từng xử lý loại vụ án này, bọn trộm xác này tương đối cảnh giác, chọn địa điểm giao dịch còn rất bí mật, còn có thể sẽ đổi tới đổi lui, sợ người mua là công an giả trang câu cá.”
Anh ta lại nói sơ lượt vài câu chi tiết về vụ án trộm thi cho Thượng Dương và Viên Đinh biết, vì muốn bán được giá tốt nên làm giả bát tự của nữ thi để cho xứng đôi với người chết nam, hoá trang nâng ngực cho nữ thi để đề cao giá trị nhan sắc…… Có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Kim Húc ở bên cạnh hỏi kỹ thuật viên: “Di động của Giả Bằng Phi có cài APP mua sắm trực tuyến nào không? Có thể tra được lịch sử mua hàng không?”
Kỹ thuật viên trả lời: “Có, có thể.”
Giả Bằng Phi từng mua một cái camera mini trên Taobao.
Viên Đinh nói: “Chết tiệt, thật sự đúng là gã ta quay lén, tốt xấu gì Lưu Vệ Đông cũng xem như đối tác của gã ta, gã ta làm như vậy với người của mình, ra đường không sợ sét đánh chết sao.”
Kim Húc lại nhờ kỹ thuật viên chép lịch sử giao dịch Alipay ra.
“Tôn Lệ Na đã sử dụng Alipay để chuyển khoản cho Giả Bằng Phi.” Kim Húc nói, “Nếu Lưu Vệ Đông vì số tiền này mà gϊếŧ gã ta, sẽ không thể chỉ gϊếŧ người mà không cần tiền.”
Di động của Giả Bằng Phi không có APP ngân hàng, muốn chuyển khoản chỉ có thể thông qua WeChat cùng Alipay, WeChat không có lịch sử giao dịch, vậy chỉ có thể gửi hy vọng vào chút dấu vết Alipay để lại.
Bản ghi chép được xuất ra.
Mục mới nhất trên hóa đơn chính là chuyển khoản cho một tài khoản doanh nghiệp nhưng ghi chép chuyển khoản thất bại, hạn mức vừa lúc là mười lăm vạn, nguyên nhân thất bại không phải là không đủ hạn mức, mà là mật mã không đúng.
Tài khoản cá nhân sẽ không lưu lại lịch sử chuyển khoản thất bại, chỉ có tài khoản doanh nghiệp mới có thể như thế. Đây có thể nói là hung thủ có cẩn thận mấy cũng có khi sai sót.
Đôi mắt của mấy vị công an ở đây đều sáng lên, ngoại trừ hung khí gây án đã tìm được thì đây chính là một chứng cứ khác đủ mang tính quyết định.
Kỹ thuật viên mở thông tin tài khoản ra, cửa hàng tên “Ngũ Kim”, phần thiết lập không thể biểu hiện tên thật đầy đủ của đối phương, tên thật nơi đó là “** Quân”.
Không phải Lưu Vệ Đông.
Kim Húc ngồi dậy, nói: “Người thứ ba, xuất hiện rồi.”