Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 10: Người thành phố trắng thật đấy!!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khứu giác của đứa nhỏ Viên Đinh này đối với mấy chuyện bát quái thì luôn mẫn cảm hơn rất nhiều so với chủ nhiệm Thượng.

Có thể nói trong mấy người ở đây, cũng chỉ có chủ nhiệm Thượng là không nghe ra ý tại ngôn ngoại của đội trưởng Lịch Kiệt mà thôi.

“Khụ.” Kim Húc khụ một tiếng, nói, “Sư phụ, vừa rồi Thượng Dương với em đã thảo luận qua, cảm thấy nơi này rất có thể không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án.”

Lịch Kiệt nói: “Là cảm thấy không có dấu vết đánh nhau ở hiện trường sao?”

Kim Húc ý bảo Thượng Dương nói.

Thượng Dương liền nói: “Trên thi thể của Giả Bằng Phi có dấu vết ẩu đả rõ ràng, là từng đánh nhau trước khi tử vong hoặc là từng bị người khác đánh, nếu đây là hiện trường gϊếŧ người, theo lý mà nói không nên không có một chút dấu vết ẩu đả nào như vậy.”

Lịch Kiệt gật gật đầu, nói: “Lúc đầu tôi cũng cảm thấy nơi này không giống hiện trường đầu tiên. Nhưng mà, lúc ban ngày, khi xem xét camera an ninh trong thôn thì lại thay đổi suy nghĩ.”

Dựa theo suy đoán của pháp y, đã xác định đại khái về thời gian tử vong của Giả Bằng Phi, chính là chạng vạng cùng ngày đó, mấy cái camera an ninh trong thôn đều quay được chiếc xe van của Giả Bằng Phi từ ngoài thôn trở về, chạy ngang qua cổng thôn hướng về nhà họ Giả, sau đó cũng không thấy chiếc xe này đi ra ngoài nữa.

Với lại, còn có mấy vị thôn dân đều nhìn thấy chiếc xe này vào ngày hôm đó, hơn nữa cũng có người thấy Giả Bằng Phi đang ngồi ở trên ghế phó lái, lái xe là một người xa lạ. Nhóm công an hình sự đã cho người chứng kiến xem ảnh của Lưu Vệ Đông rồi.

Đáng tiếc lúc ấy sắc trời đã tối, người chứng kiến nói không nhìn rõ được rốt cuộc có phải là người trong ảnh hay không, suy cho cùng thôn dân ở đây cũng không hề quen biết gì với Lưu Vệ Đông, lấp lửng cái nào cũng được mà nói giống như là có chút giống.

“Bất quá, camera an ninh ở cổng thôn đã quay được mặt của Lưu Vệ Đông, chúng tôi còn thu thập được hai dấu vân tay ở trên tay lái, một cái thuộc về người chết Giả Bằng Phi, một cái khác chính là của Lưu Vệ Đông. Trên cơ bản có thể xác định, ngày đó là do Lưu Vệ Đông lái xe, Giả Bằng Phi ngồi ở ghế phó lái, hai người cùng nhau từ ngoài thôn trở về nhà của Giả Bằng Phi.” Lịch Kiệt nói.

Tình huống xảy ra sau đó có thể chính là:

Đêm đó bởi vì một ít việc, hoặc là vì tiền, hoặc chính là vì Tôn Lệ Na, Giả Bằng Phi và Lưu Vệ Đông đã xảy ra tranh chấp.

Lưu Vệ Đông nhân lúc Giả Bằng Phi không chú ý đã đánh lén gã ta từ phía sau, dùng cái cuốc trong nhà đánh chết Giả Bằng Phi.

Sau đó lại nghĩ cách vận chuyển thi thể của gã ta ra ngoài, ném ở vùng hoang vu hẻo lánh, cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.

Không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã bị mấy phượt thủ xe đạp trong lúc vô ý phát hiện ra thi thể của Giả Bằng Phi.

Viên Đinh nhận thức đồng đạo nói: “Cái này rất hợp lý. Cũng không biết Lưu Vệ Đông đã dùng cách nào để đem thi thể ra bên ngoài nữa.”

Kim Húc đưa ra ý kiến khác: “Vậy giải thích như thế nào về việc nơi này ngoại trừ cái cuốc là hung khí ra, thì không còn dấu vết nào khác?”

Lịch Kiệt nói: “Giả Bằng Phi là bị đánh ở bên ngoài trước, sau đó mới cùng Lưu Vệ Đông trở về thôn, điều này cũng hợp lý.”

“Khớp với hành vi của người bình thường sao?” Thượng Dương nói, “Nếu ở bên ngoài đã hung hăng đánh qua một trận, còn có khả năng tâm bình khí hòa mà cùng nhau về nhà của người bị đánh sao?”

Viên Đinh nói: “Vết thương trên người gã cũng không nhất định là do ẩu đả với Lưu Vệ Đông mà ra, có thể là do gã đánh nhau với người khác thì sao?”

Bốn người nhất thời im lặng, đều xem xét lại các tình tiết của vụ án ở trong lòng một chút, suy luận trước mắt cũng có thể nói là hợp lý, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Công tác thu thập chứng cứ tại chỗ vẫn được tiến hành đâu vào đấy.

Mà di động của Giả Bằng Phi cũng được gửi đến tổ kỹ thuật để thử khôi phục dữ liệu. Hy vọng có thể từ di động mà phát hiện ra cái gì, ví dụ như video của Tôn Lệ Na, trái lại có thể củng cố hơn cho động cơ gây án của Lưu Vệ Đông.

Kim Húc chợt hỏi: “Tài khoản của hai người bọn họ có vấn đề gì không?”

Lịch Kiệt nói: “Tài khoản ngân hàng của Giả Bằng Phi có hơn mười lăm vạn, được chia ra ba lần chuyển vào, người chuyển khoản chính là Tôn Lệ Na. Tài khoản của Lưu Vệ Đông không có gì bất thường cả.”

Công an hình sự đã ghi biên bản lời khai của em họ Giả Bằng Phi xong, Lịch Kiệt đi qua xem lại.

Theo như lời cậu em họ nói, mỗi lần Giả Bằng Phi trộm thi bán trao tay thì đều sẽ yêu cầu người mua trả tiền mặt cho gã ta, từ chối tất cả các hình thức chuyển khoản.

Bởi vì tên thật của tài khoản bắt buộc phải giống với chứng minh thư, một khi đối phương báo công an, công an rất nhanh có thể sẽ bắt được gã ta.

Không chỉ như thế, địa điểm mà Giả Bằng Phi và người mua hẹn gặp, đều là ở những nơi rừng già núi sâu hoặc là vùng hoang vu hẻo lánh, gặp mặt vào lúc đêm khuya, còn sẽ ngụy trang một chút, cố gắng không để cho đối phương nhìn thấy bộ dạng thật của chính mình.

Cho nên gã ta mới thường xuyên sử dụng tiền mặt, mỗi lần ra cửa “Làm công” cũng có vẻ thần thần bí bí.

Thượng Dương nói: “Xem ra đầu sỏ của nhóm trộm thi này chính là Giả Bằng Phi, từ quật mồ đào thi đến cái gọi là giao dịch với người mua, tất cả đều do một tay Giả Bằng Phi trực tiếp làm việc. Nếu Lưu Vệ Đông có thật sự tham dự, nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi.”



Kim Húc nói: “Đúng vậy, ngoại trừ lừa được bảy vạn đồng từ chỗ của Tôn Lệ Na, trong tài khoản của gã cũng không có số tiền lớn nào khác, người bên cạnh cũng không thấy gã ra tay rộng rãi, điều này chứng minh gã cũng giống như người em họ kia vậy, chỉ có thể được chia một ngàn hoặc mấy ngàn từ Giả Bằng Phi.”

“Lần mùa hè mà bà chị kia nhìn thấy, có lẽ chính là lúc Giả Bằng Phi mang chiến lợi phẩm đến chia cho Lưu Vệ Đông.” Thượng Dương suy đoán nói.

“Đồng ý.” Kim Húc nói.

Hắn đi qua một bên gọi điện thoại, nói với bên kia ngắn gọn một hai câu, nhờ đối phương giúp đỡ tìm hồ sơ báo cáo liên quan đến những vụ trộm xác trong toàn thành phố.

Đặc biệt là tháng sáu đến tháng bảy năm nay, có ghi chép nào cùng loại hay không.

Cúp điện thoại, hắn trở về thì thấy Thượng Dương đang nhìn hắn, chủ động nói: “Là một người bạn công tác ở cục thành phố.”

Công an hình sự ở trong sân gọi Lịch Kiệt đi vào có việc.

Lịch Kiệt đáp lại, hỏi bọn Kim Húc: “Ba người các cậu thế nào? Ở bên ngoài chờ hay sao?”

Kim Húc hỏi Thượng Dương: “Nếu không cậu và Tiểu Viên trở về xe nghỉ ngơi trước? Càng ngày càng lạnh đấy.”

Ban đêm ở nông thôn lạnh hơn nhiều so với thành phố, Thượng Dương mặc áo khoác ngoài, bên trong là áo len của Kim Húc, ban ngày còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, hiện tại thật sự đã lạnh đến phát run, nói: “Vậy còn cậu? Muốn đi làm cái gì?”

Kim Húc nói: “Tôi định đến Ủy Hội Thôn để xem lại camera an ninh.”

Thượng Dương nói: “Vậy cùng đi đi.”

Ủy Hội Thôn.

Ở nông thôn không có máy sưởi, nhiệt độ hiện tại đối với thôn dân mà nói còn chưa tính là quá lạnh, không cần bật lò sưởi, vậy nên bên trong phòng lúc này cũng hoàn toàn không ấm áp hơn bên ngoài là bao, đặc biệt là Ủy Hội Thôn đến buổi tối lại không có hơi người, càng giống như hầm băng.

Cán bộ thôn tiếp đón bọn họ là một vị sinh viên đại học, ở trong ký trúc xá ngay phía sau Thôn Ủy Hội, cậu ta đến đây mở cửa cho bọn họ, còn mang một ấm nước nóng đến đây, nói là nếu có việc thì có thể gọi cậu ta bất cứ lúc nào, dặn dò chu đáo xong mới rời đi.

Ba người bắt đầu xem video theo dõi.

Mấy cái video do camera an ninh trong thôn quay được vào ngày Giả Bằng Phi tử vong kia, nhóm công an hình sự đều đã xem qua một lần.

Ba người Kim Húc dựa theo thời gian Lịch Kiệt nói, xem lại nhiều lần đoạn video khi chiếc xe van lái vào thôn.

Giống như lời Lịch Kiệt nói, chiếc xe van lái vào cổng thôn vào lúc chạng vạng, có thể nhìn thấy người ngồi ở vị trí phó lái là Giả Bằng Phi, vẫn đang mặc bộ quần áo lúc tử vong, áo nhái một nhãn hiệu thể thao nổi tiếng, trên ngực trái có logo của nhãn hiệu in tia laser phản quang.

Xe van lái vào thôn không xa thì dừng lại bên đường, tài xế xuống xe để giải quyết nổi buồn ở ven đường.

Nơi đó vừa vặn lại có một cái camera an ninh, quay được mặt của người tài xế, xác thật chính là Lưu Vệ Đông, không sai.

Giải quyết nổi buồn xong, Lưu Vệ Đông lại lần nữa lên xe, tiếp tục điều khiển xe van, lái đến phương hướng nhà của Giả Bằng Phi, sau khi rời khỏi tuyến đường chính thì không quay được nữa.

Trong thôn này, tổng cộng có sáu cái camera an ninh, ba người Kim Húc xem hết tất cả các cảnh quay chụp được xe van từ các camera khác nhau, đều xem mấy lần, không phát hiện ra điều gì khác thường, không khác lắm với những gì nhóm công an hình sự đã nói.

Lưu Vệ Đông hẳn là nhân lúc trời tối một chút mới rời khỏi thôn này, còn cố ý tránh khỏi các nơi camera an ninh có thể quay đến, cả một đêm, sáu cái camera an ninh, đều không quay được cảnh gã đã rời đi khi nào.

Đêm càng sâu, nhiệt độ càng thấp, càng ngày càng lạnh.

Vừa mới bắt đầu, Thượng Dương còn uống nước nóng để sưởi ấm, sau đó lại ra bên ngoài đi vệ sinh một lần, anh lạnh đến không cần phải nói, mà điều kiện vệ sinh ở đây đối với anh mà nói quả thật là một sự khiêu chiến có tính sát thương cao. Sau khi trở về, đến cả nước cũng không muốn uống nữa.

Lạnh đến tay chân muốn đông cứng, vừa xem video, anh vừa nhịn không được mà xoa xoa tay, cố gắng dùng lực ma sát để khiến cơ thể ấm lên một chút.

Kim Húc: “……”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh đã trở về, trong tay còn có thêm một cái áo khoác quân đội, là lấy từ phòng bảo vệ không có khóa cửa ở bên cạnh, hẳn là chuẩn bị cho cán bộ thôn mỗi khi trực đêm mặc để giữ ấm chống lạnh.

Nếu nói là bẩn cũng không nhất định có bao nhiêu bẩn, nhưng cũng không hẳn là sạch sẽ.

Thượng Dương nhìn cái áo khoác kia, lại nhìn Kim Húc, biểu tình rõ ràng đang nói: Không phải cậu muốn tôi mặc nó chứ?

Viên Đinh thầm nghĩ, haiz, chủ nhiệm Thượng không thể nào chịu mặc đâu, Kim sư huynh ơi, anh vầy là không được rồi, ngay cả điểm đó của người ta mà anh cũng không biết sao?



“Được rồi.” Thượng Dương quả nhiên nói, “Cũng không lạnh lắm đâu.”

Kim Húc nói: “Đến môi cũng đã tím luôn rồi, còn không lạnh sao?”

Thượng Dương vô thức mà mím mím môi.

Viên Đinh nhìn Kim Húc, Kim sư huynh rõ ràng là đang vận dụng mánh khóe khoa trương, mặt của chủ nhiệm Thượng là lạnh đến trắng bệch, trái lại đôi môi vốn đỏ hồng lại càng nổi bật thêm một chút mà.

Kim Húc cũng mặc kệ kháng cự của người trong cuộc, giũ áo khoác quân đội kia ra, hắn không nói hai lời khoác lên cho Thượng Dương.

“Kim Húc!” Thượng Dương luống cuống tay chân lấy áo khoác xuống, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

Kim Húc ngồi xuống bên cạnh anh một lần nữa, xem sự tức giận của anh không ra gì, trào phúng mà nói: “Vụ án còn chưa phá, lãnh đạo đã bị bệnh vì lạnh, cậu bảo tôi nên quan tâm cái nào trước đây?”

Thượng Dương không thể không hiểu thâm ý trong câu nói này, nói: “Tôi cũng không yếu đuối đến như vậy.”

“A? Phải không.” Kim Húc chợt nhìn thoáng qua góc tường, nói, “Cậu xem, chỗ đó có con chuột kìa.”

Thượng Dương: “!!!”

Anh suýt chút nữa đã bật dậy tại chỗ, cũng không dám quay đầu lại nhìn kỹ, sợ sẽ nhìn thấy rõ ràng cái sinh vật xấu xí kia, anh chỉ dám liếc mắt một cái liền lập tức quay đầu lại, theo bản năng dịch lại gần Kim Húc một chút, rất có ý tứ tìm kiếm sự trợ giúp.

Kim Húc liền thuận thế duỗi tay, cầm lấy áo khoác kia khoác lên lại cho anh.

Viên Đinh ở bên cạnh thầm nghĩ, thì ra vừa rồi tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Kim sư huynh rõ ràng rất hiểu Thượng sư huynh nha!

Cứ như vậy, khoảng cách của hai người lại gần thêm không ít, Kim Húc nhìn mặt Thượng Dương ở khoảng cách gần.

Thượng Dương: “?”

Kim Húc rất thiếu đòn mà nói: “Người thành phố trắng thật đấy.”

Thượng Dương bật thốt lên mắng: “Trắng mẹ cậu.”

Kim Húc nói: “Ai da, dùng ngôn từ vi phạm quy tắc cảnh vụ cũng được sao?”

Viên Đinh: “……”

Thượng Dương lui về ngồi xong, thẳng cổ không quay đầu lại, sợ bên góc tường thực sự có chuột.

Kim Húc cười khẽ ra tiếng, nói: “Sợ cái gì thì phải nghiên cứu nhiều một chút, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, sao cậu còn chưa chịu học bổ sung chút kiến thức nào về chuột thế? Ủy Hội Thôn lại không có lương thực, nó tới chỗ này làm gì? Lạnh quá nên ra ngoài rèn luyện thân thể sao?”

Thượng Dương: “……”

Anh vẫn không quá chịu mặc áo khoác kia vào, nên vẫn chỉ khoác hờ như vậy.

Tác dụng giữ ấm của loại áo khoác này xác thật không còn lời nào để nói, chỉ mới khoác một chút mà đã dần cảm thấy ấm áp hẳn lên.

Ba người cùng xem lại video một lần nữa.

Vẫn không có tiến triển, Viên Đinh không còn kiên nhẫn, bất tri bất giác ngủ gật như gà con mổ thóc, hiện tại cũng đã gần 11 giờ đêm rồi.

“Lãnh đạo.” Kim Húc nói.

“Ừm.” Thượng Dương còn hơi ghi hận chuyện vừa rồi, lạnh nhạt trả lời.

Kim Húc đã khôi phục dáng vẻ nghiêm trang, nghiêm túc nói: “Cậu có cảm thấy hay không, Lưu Vệ Đông hình như là cố ý dừng lại ở chỗ này, để cho camera quay được gã?”

Thượng Dương nhíu mày, hỏi: “Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?”

Kim Húc nói: “Cũng đã sắp đến nhà của Giả Bằng Phi rồi, là thật sự nhịn không được nữa mới xuống giải quyết ở ven đường như vậy, nhưng mà, nếu đã tích trữ đến khó nhịn như thế, thì sẽ giải quyết nhanh như vậy sao?”

Thượng Dương: “……”
« Chương TrướcChương Tiếp »