Vì mải nhìn Lý Vân Sinh và tiếng nhạc xung quanh quá ầm ỹ nên Tô Bùi không chú ý có người đến bên kéo giật tay mình lôi ra khỏi sàn nhảy. Cú kéo mạnh đến nỗi làm anh loạng choạng suýt ngã dúi vào người đối phương.
Tô Bùi ngửa đầu rồi cười tươi, “Nhất Minh đã về rồi à.”
Sắc mặt Hạ Nhất Minh lạ thường dưới ánh đèn nhưng vì tâm trạng Tô Bùi đang phấn khởi nên làm gì cũng thấy vui, hiềm nỗi Hạ Nhất Minh siết mạnh quá làm tay anh đau.
Chỉ khi Tô Bùi vùng vằng giãy ra, Hạ Nhất Minh mới buông lỏng tay ra.
“Vân Sinh, đây là giám đốc Hạ! Cậu đã gặp rồi đấy, nhớ phải cảm ơn giám đốc Hạ nhiều vào nhé!” – Tô Bùi tủm tỉm giới thiệu hai người với nhau, “Nhất Minh, đây là nam diễn viên chính của chúng ta.”
Lý Vân Sinh chưa kịp mở lời đã cái nhìn lạnh lùng của Hạ Nhất Minh chặn lại.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” – Hạ Nhất Minh nói với Tô Bùi.
“Chuyện gì thế?” – Tô Bùi cũng váng đầu bởi tiếng nhạc quá lớn nên ngoan ngoãn đi theo Hạ Nhất Minh ra khỏi sàn nhảy.
Hạ Nhất Minh đi đến quầy bar, cầm một cốc rượu lên và nốc cạn trong một hơi.
Nhưng vì quá nổi bật mà chẳng mấy chốc lại có người đến bắt chuyện, Hạ Nhất Minh đành phải qua loa ứng phó vài câu để đuổi họ đi, đến khi ngoái lại thì đã thấy hai cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh Tô Bùi nói cười vui vẻ, không biết là ai đang tán tỉnh ai.
Ngọn lửa âm u trong lòng Hạ Nhất Minh như muốn bùng cháy.
Trong tiềm thức của mình, Hạ Nhất Minh luôn cảm thấy Tô Bùi là một người ‘hời hợt’ trong chuyện tình cảm – Tô Bùi là người dịu dàng và mềm mại, chỉ cần đối diện với một người xinh đẹp, nhất là kiểu có tài có sắc có cá tính là anh đều có thể ban phát tình cảm cho họ, ấy vậy mà người tưởng như đa tình ấy lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Lam.
Bóng tối trong lòng Hạ Nhất Minh đang gào thét chực tuôn trào, nếu không phải đang gồng mình giữ lý trí thì cậu đã đập tan quầy bar và giận dữ đuổi tất cả khách khứa ra về.
Cậu chỉ có thể kéo Tô Bùi ra khỏi những người khác một lần nữa.
“Nhất Minh…” – Tô Bùi đi theo sau, lần này rốt cuộc anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, “Cậu làm sao thế?”
Hạ Nhất Minh đẩy anh vào một góc khuất rồi hỏi thẳng, “Có chuyện gì giữa anh và Lý Vân Sinh vậy?”
Tô Bùi bật cười, “Chuyện gì cơ?”
Hạ Nhất Minh cảm thấy Tô Bùi biết mình đang nhắc đến chuyện gì, cậu mở bức ảnh trên mạng ra, “Đây là gì?”
Tô Bùi nhìn lướt qua bức ảnh, hiển nhiên anh đã biết về nó nhưng không mảy may giật mình hay hoảng hốt khi bị bại lộ nào.
“Đây… Tiểu Lý và anh chỉ đang đùa thôi, chẳng có gì xảy ra cả.” – anh thản nhiên trả lời.
Hạ Nhất Minh thở phào một chút, đây mới đúng là phong cách của Tô Bùi – một người đang thẳng làm sao cong dễ dàng như vậy được, Tô Bùi không thể có bất cứ mối quan hệ thực sự nào với Lý Vân Sinh.
Nhưng Tô Bùi vẫn cười khúc khích và hỏi ngược lại, “Anh còn tưởng chuyện hệ trọng gì chứ… nhưng từ khi nào giám đốc Hạ lại tin mấy lời đồn trên mạng vậy hả giám đốc Hạ?”
Hạ Nhất Minh nghi hoặc nhìn anh, “Anh uống rượu à?”
Tô Bùi chìa ngón tay ra, “Chỉ uống có một… hai ly… anh không biết ly cocktail kia có cồn, mà không sao, chỉ số không cao lắm, hôm nay anh đang rất vui.”
Hạ Nhất Minh nói, “Không được uống thêm nữa đâu, chỉ hôm nay thôi, anh xứng đáng được hưởng thụ nó.”
Sự thành công của “Bắc tiến” không thể thiếu công sức của Tô Bùi.
Trong lúc trò chuyện lại có người đến mời Tô Bùi chụp ảnh cùng, một số diễn viên không tên tuổi còn nhiệt tình hỏi anh, “Sư phụ Tô, tác phẩm tiếp theo của anh là gì vậy? Không biết có vai nào phù hợp với em không?”
Tô Bùi lịch sự đối đáp, đợi đám người rời đi rồi Hạ Nhất Minh mới nói, “Thời gian này anh nên chuyên tâm sáng tác tiểu thuyết thì hơn, đừng tùy tiện nhận công việc biên kịch nữa.”
Tô Bùi gật đầu, “Ừ anh hiểu mà, anh cũng muốn tập trung hoàn thiện cuốn mới đã…”
Vì doanh thu phòng vé của bộ phim rất tốt nên Tô Bùi nhận được thêm một chút tiền thưởng, doanh số bán sách cũng được kéo lên theo. Ngoài ra, đạo diễn Chu nói muốn khai thác kịch bản của “Bắc tiến” nên trả cho anh tiền bản quyền. Hiện tại, Tô Bùi không còn bị áp lực kinh tế quá lớn.
Hạ Nhất Minh lại hỏi thêm về cuốn tiểu thuyết mới, mấy hôm trước Tô Bùi từng nói có một nhân vật tham khảo từ hình mẫu của mình, cậu luôn ghi nhớ điều đó.
“Vì sao anh lại viết dựa trên hình mẫu của em trong cuốn mới này? Đó là nhân vật như thế nào vậy?” – Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
Tô Bùi cười, “Đương nhiên là một nhân vật tai to mặt lớn rồi, cuốn mới này anh viết dựa trên nguyên mẫu của Lý Vân Sinh nên cần phải có một người tác động đến cuộc đời của cậu ấy, và nhân vật bí hiểm đứng sau ấy chính là em.”
Lại là Lý Vân Sinh!
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Nhất Minh bỗng trở nên trơ cứng, thì ra cậu chỉ là nhân vật phụ để tôn lên vai chính Lý Vân Sinh.
“Lý Vân Sinh là nhân vật chính à?” – cậu bình tĩnh hỏi.
Tô Bùi đáp, “Cốt truyện về một nhóm thần tượng nên cũng coi như là một trong số các nhân vật chính.”
Hạ Nhất Minh im bặt đi, Tô Bùi thì thao thao bất tuyệt về cuốn tiểu thuyết mới của mình, “Câu chuyện lần này xoay quanh bốn nhân vật chính, chia làm hai chiều hướng phát triển…”
Hạ Nhất Minh ngắt lời, “Anh đi theo em, chúng ta đến một nơi yên tĩnh hơn.”
Cậu đứng bật dậy, Tô Bùi vội vàng theo sau. Hai người rời khỏi đại sảnh náo nhiệt, băng qua vườn hoa, Hạ Nhất Minh lầm lì cắm đầu đi cho tới khi dẫn Tô Bùi đến một căn biệt thự ẩn sâu bên trong khu vườn.
Đó là căn biệt thự mà Hạ Nhất Minh chuẩn bị cho buổi tụ hội vào đêm nay sau bữa liên hoan, căn phòng được trang hoàng bởi bóng bay, hoa tươi và những món điểm tâm nhẹ cùng với rượu vang đã bày biện sẵn. Nhưng có vẻ như hiện giờ tất cả chúng sẽ không được sử dụng tới nữa, bởi Hạ Nhất Minh đã mất sạch hứng thú xã giao rồi.
Cậu tự mở cho mình một chai rượu.
Lầm lì, không nói không rằng, cũng không để ý Tô Bùi, cậu chỉ tự rót rượu, tự uống và lặp lại vòng tuần hoàn ấy nhiều lần.
Tô Bùi lặng lẽ quan sát Hạ Nhất Minh, mọi dấu hiệu đều cho thấy một cơn bão táp sắp kéo tới, chỉ có điều anh không biết khi nào cậu mới mở lời và lý do vì sao cậu lại đeo biểu cảm khó nói đến thế.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh, và như để chứng thực cho suy nghĩ ấy thì rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng chậm chạp mở lời, “Về Lý Vân Sinh…”
Quả nhiên, anh cười nói, “Anh biết! Đáng nhẽ anh nên nhận ra điều đó sớm hơn!” –
đáng nhẽ anh nên nhận ra việc Hạ Nhất Minh thích Lý Vân Sinh, đó là lý do vì sao cậu lại để bụng việc anh thân thiết với Lý Vân Sinh và khó mở lời đến thế.Hạ Nhất Minh nghệt ra, “Anh nhận ra gì?”
“Cậu ấy đẹp trai, trẻ trung, và rất có tài năng,” – Tô Bùi chân thành trả lời, chân thành đến sượng ngắt, “Cậu thích cậu ấy không có gì sai cả. Cậu không phải lo lắng về anh, anh không bao giờ tranh giành cậu ấy với cậu.”
Anh cố gắng giữ nụ cười hân hoan rồi tự nhủ với mình –
đây là chuyện đáng mừng mà, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng đã có thể mở lòng rồi.Nhưng ngược với suy nghĩ của anh, Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Anh đang nói cái quái gì vậy? Thích cậu ta ư? Anh nghĩ em là loại người vớ được thằng nào cũng thích ư? Mà anh thấy Lý Vân Sinh xứng ư? Em vẫn không tài nào hiểu nổi thằng đó có điểm nào mà lọt vào mắt xanh của anh đến vậy.”
Ngần ấy năm trời thua Thẩm Lam, cậu chấp nhận, vì Tô Bùi là trai thẳng. Nhưng bây giờ, một tên Lý Vân Sinh trời ơi đất hỡi ở đâu tự dưng xuất hiện, trở thành bạn thân của Tô Bùi và định đạp lên cậu để có được anh.
Tô Bùi nói, “Đừng nói xứng hay không xứng, Tiểu Lý là người… đẹp trai và tài năng, anh có thể thấy bóng dáng của cậu ngày trước trong cậu ấy.”
Hạ Nhất Minh lại nốc cạn một cốc rượu, “Em không hề giống nó.”
Tô Bùi cười, “Anh nói cậu ngày trước, cũng có thể là cậu trong trí nhớ của anh. Thật ra, gần đây anh đã nghĩ về những điều cậu từng nói, tuy khó nghe nhưng đúng là sự thật… con người luôn đáng mến hơn khi họ còn trẻ, cậu của tuổi hai mươi có bao giờ nghĩ đến mình của hiện tại sẽ thế nào không?”
Trước đây không lâu, Hạ Nhất Minh từng nói với anh rằng, “Có đôi khi em cảm thấy mình đang dần trở thành loại người mà mình ghét nhất.”
Hạ Nhất Minh biết Tô Bùi đang ám chỉ điều gì –
Anh ấy đang ám chỉ những đay nghiến, khốn khϊếp và đầy sát thương mà mình đã nói hồi năm ngoái.Lòng dạ cậu quặn đau, những lời tưởng đã trôi đi xa mãi mà cậu không dám nhớ lại. Và giờ khi Tô Bùi điềm nhiên nói ra, nó làm cậu khó thở.
“Em không… anh biết em không có ý đó mà… em, lúc đó… em chỉ muốn nói rằng thời gian đã trôi qua quá lâu, em không có ý rằng…”
Lần đầu tiên cậu lắp bắp như thể đang vụng về tự tìm cớ biện minh cho mình.
Tô Bùi nhẹ nhàng cười, anh đến bên sô pha, ngồi xuống và phẩy tay xua mấy quả bóng bay bên trên ghế.
Anh nói, “Anh hiểu, sự thật thì khó nghe, mà những lời buột miệng thì thường là những lời chân thật. Anh đã suy nghĩ rất nhiều sau đó và nhận ra mình cũng không khác gì cả, cũng thích cậu của những năm tháng ấy, năm tháng thanh xuân tươi trẻ, đơn thuần, nhiệt huyết và khó phai.”
Cơn quặn thắt ruột gan biến mất nhường chỗ cho những vết đâm sâu hoắm.
Cậu nhìn Tô Bùi và hỏi bằng giọng lạnh ngắt, “Anh đang trả thù em ư?”
Tô Bùi thở dài, “Nhất Minh, cậu đừng hiểu nhầm anh, làm sao anh có thể trả thù cậu? Anh chỉ đang thấu hiểu cậu thôi.”
Hạ Nhất Minh muốn cười phá lên.
Cậu đã tự đạp đổ đường thoát của mình rồi, Tô Bùi thấu hiểu cậu nên anh nói
“Anh cũng thích cậu của thời thanh xuân” ư, nên anh cảm thấy Lý Vân Sinh thanh thuần trẻ trung là tốt hơn ư.
Hạ Nhất Minh ghì chặt cốc rượu đã cạn và nói bằng giọng điệu lạnh lùng hơn, “Đừng có nói thấu hiểu em hời hợt như vậy. Anh không bao giờ có thể thấu hiểu em, anh không thể biết được em đang bị tra tấn bởi điều gì. Thế nên xin anh hãy từ bỏ bản tính tò mò của đám trai thẳng các anh đi, biết sự thật chỉ khiến anh kinh tởm mà thôi.”
Cậu lại đẩy anh ra một lần nữa.Tô Bùi nhìn cậu, “Đừng cố nói những lời đay nghiến như thế, chúng ta có thể cởi mở với nhau mà. Anh không cho rằng đồng tình luyến ái là điều gì đó đáng kinh tởm, đó chỉ là một xu hướng tính dục. Nếu cậu có bạn trai thì anh mong rằng cậu có thể giới thiệu với anh, mà không phải giấu đi rồi lại suy đoán rằng anh sẽ cảm thấy kinh khủng hay gì gì đó.”
Cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng cười phá lên mỉa mai.
Tô Bùi đứng dậy, tự rót cho mình một cốc rượu, từ tốn nhấm nháp hai ngụm rồi nói tiếp, “Thật ra, anh không cho điều đó có gì xấu cả – đó cũng là một trải nghiệm sống, có lẽ khi già rồi, anh sẽ cảm thấy hối tiếc vì đã không trải nghiệm nó. Lý Vân Sinh nói… cậu ấy giả thiết rằng tất cả mọi người đều công bằng trong tình yêu… không thử làm sao biết được.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, một tiếng vỡ choang vang lên – Hạ Nhất Minh bóp vỡ ly thủy tinh, máu nhỏ xuống qua các kẽ tay cậu.
Tô Bùi hoảng hốt, “Đừng cử động!”
Anh vội vàng kéo Hạ Nhất Minh ngồi lên ghế, sơ cứu miệng vết thương rồi lấy khăn tay đè lên tay cậu để cầm máu.
Hạ Nhất Minh cắn chặt răng.
Tô Bùi nhìn sắc mặt cậu hỏi, “Đau lắm hả?”
Hạ Nhất Minh siết tay mình, thì thào hỏi, “Nếu có cơ hội, anh thật sự muốn trải nghiệm một lần với Lý Vân Sinh ư?”
Tô Bùi nhìn chằm chằm tay cậu rồi trả lời, “Nếu anh gặp Lý Vân Sinh vào mười mấy năm trước thì chắc là vậy, khi đó anh không có gánh nặng gì cả, còn giờ thì không.”
Nội tâm Hạ Nhất Minh sụp đổ.
Mười mấy năm trước, Tô Bùi chọn Thẩm Lam, cậu bị vứt bỏ một lần.
Còn Tô Bùi của hiện tại lại nói rằng nếu được quay lại mười mấy năm trước, nếu có thể chọn ở bên một người đồng giới thì anh sẽ chọn Lý Vân Sinh.
Cậu chộp lấy vai Tô Bùi rồi hôn anh ngấu nghiến, dù tay có đang bị thương thì anh cũng chẳng đủ sức để chống trả.
Hạ Nhất Minh hôn anh thô bạo, sau đó đè chặt anh trên sô pha.
Cậu nhìn anh, “Nếu biết anh dễ dãi như thế thì việc quái gì em phải nhẫn nhịn ngần ấy năm?” – vừa nói cậu vừa sờ lên khóa quần anh.
Tô Bùi giãy giụa hét lên, “Hạ Nhất Minh! Là cậu từ chối tôi, là cậu từ chối tôi trước!”
Hạ Nhất Minh đã rờ đến cúc quần. Tô Bùi như cá nằm trên thớt, anh vùng vẫy vung tay đá chân.
Hạ Nhất Minh không tin, “Đã bao giờ em…”
Để rồi cậu bàng hoàng sực tỉnh, rằng cậu đã từ chối anh đúng một lần duy nhất.
Cả người cậu như hóa đá.
Tô Bùi che mắt, anh không ngờ Hạ Nhất Minh lại điên cuồng đến thế, “Mùa hè năm ngoái… khi đưa quà sinh nhật, anh đã muốn nói rằng nếu cậu bằng lòng, chúng ta có thể thử. Anh thích cậu, Hạ Nhất Minh, anh thật sự thích cậu.”
Hạ Nhất Minh cảm thấy mình như bị sét đánh ngang tai vậy, bởi nếu không vì sao mắt cậu lại nổ đom đóm thế này.
Tô Bùi thở không ra hơi, anh cảm thấy trái tim đớn hèn của mình sắp nổ bùng, anh đẩy Hạ Nhất Minh ra, cuống quít sửa sang lại quần áo, anh muốn thoát khỏi đây hơn lúc nào hết.
Nhưng Hạ Nhất Minh ôm chầm lấy anh.