Tô Bùi còn gặp lại bác sỹ Hứa đôi lần sau đó, họ tâm sự với nhau nhiều thứ. Bác sỹ Hứa khuyên Tô Bùi không nên quá bận lòng, bởi tâm lý của một người trưởng thành không thể hình thành trong một sớm một chiều được.
Tô Bùi nói, “Có lẽ tôi chỉ đang cố tìm một câu trả lời chính xác mà thôi.”
Bác sỹ Hứa khuyên giải, “Ai cũng có vùng cấm của riêng mình, trừ khi anh có thể khiến anh ta thành thật giãi bày, nếu không chúng ta đều phải học cách chấp nhận.”
Tô Bùi cảm thấy bác sỹ Hứa là một người rất tinh tế, song anh lại chẳng thể đưa anh ta đến gặp Hạ Nhất Minh.
Bác sỹ Hứa bận mải với công việc của mình, Tô Bùi cũng tất bật việc hoàn thiện kịch bản, nên sau đó họ không có mấy thời gian để gặp nhau ngoài đôi ba lần trao đổi qua điện thoại.
*
Cuối tháng 11, kịch bản hoàn thành và được đặt tên là “Bắc tiến”. Bộ phim được khởi quay vào tháng sau, cả đoàn sẽ đến Cáp Nhĩ Tân để quay trong một tuần.
Tô Bùi muốn đi theo đoàn nhưng bị Chu Trạch từ chối vì lo sức anh không chịu nổi.
Tô Bùi không dám van nài hơn, bác sỹ dặn anh phải chú ý giữ ấm vào mùa đông và không được để cơ thể kiệt sức. Nếu anh nói rằng mình muốn đi Cáp Nhĩ Tân để quay phim thì kiểu gì ông cũng không đồng ý.
“Vậy thôi, tôi không đi Cáp Nhĩ Tân nữa. Nếu có chỗ nào trong kịch bản cần chỉnh sửa thì cứ liên lạc bất cứ lúc nào, chúng ta có thể trao đổi qua mạng.” – Tô Bùi nói.
Chu Trạch sờ mũi ngần ngừ, “Còn chuyện này nữa… sư phụ Tô, em có một việc muốn bàn bạc với anh.” – rồi cậu ra hiệu cho Tô Bùi vào phòng riêng, chốt cửa và kéo kín rèm lại.
Tô Bùi trông điệu bộ bí hiểm của cậu ta thì cảm thấy đó không phải dấu hiệu tốt.
“Có chuyện gì à?” – anh hỏi.
Quả nhiên, Chu Trạch nói với giọng áy náy, “Tinh Vịnh không muốn đầu tư nữa, họ muốn rút vốn. Đêm qua bên sản xuất gọi cho em bảo anh ta không thuyết phục được Tinh Vịnh.”
Những chuyện như vậy thường xảy ra trong đầu tư điện ảnh, Tô Bùi không ngạc nhiên lắm nhưng cũng khó tránh khỏi hụt hẫng. Ban đầu Tinh Vịnh rất quan tâm với dự án này, thậm chí họ còn định dùng nó như một dự án tiên phong cho việc đào tạo các đạo diễn trẻ.
Tô Bùi thắc mắc, “Tại sao vậy? Tại sao họ lại quyết định rút lui khi mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi.”
Chu Trạch uể oải đáp, “Bên đó không muốn sử dụng Lý Vân Sinh, họ cho rằng sử dụng một diễn viên mới từ buổi thử vai để đảm nhiệm vai chính là quá mạo hiểm. Trước họ đã từng đề cập đến việc đổi Lý Vân Sinh và đề cử một số nghệ sĩ nhưng em đều cảm thấy không phù hợp.”
Rồi cậu càu nhàu, “Nếu để đạo diễn nổi tiếng chọn người mới thì các công ty lại chả thi nhau nâng người ta lên tận giời, lúc nào cũng ra rả là thiếu người mới, ngôi sao, người đẹp ở đâu. Giờ em muốn dùng người mới thì họ lại lật mặt nhanh chư chảo chớp, vãi thật.”
Tô Bùi chẳng còn hơi đâu để chửi bới, việc quan trọng lúc này là tìm hướng giải quyết.
“Tinh Vịnh là nhà đầu tư lớn nhất phải không? Nếu họ rút vốn thì chúng ta có thể duy trì được bao lâu?” – anh hỏi.
Chu Trạch nói, “Quay xong ở Cáp Nhĩ Tân là chúng ta gần như nhẵn túi rồi, cùng lắm cầm cự được thêm một tuần. Cái em sợ nhất là nếu tin Tinh Vịnh rút vốn lộ ra thì các nhà đầu tư khác cũng sẽ rút theo, bây giờ em vẫn đang ém mọi chuyện xuống để tìm nhà đầu tư khác, nếu không thì…”
Tô Bùi biết vế sau,
nếu không thì đây sẽ là một bộ phim chết yểu.
“Sư phụ Tô,” – lúc này Chu Trạch mới vào việc chính, “Anh quen biết Hạ Nhất Minh phải không? Anh là đàn anh của anh ta, các anh lại thường soạn kịch bản với nhau hồi ở câu lạc bộ, em gặp các anh ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ hôm kỷ niệm trường.”
Tô Bùi hiểu ý của Chu Trạch, anh nói, “Hạ Nhất Minh không đầu tư điện ảnh, cậu ấy không làm mảng này.”
Chu Trạch nói, “Nhưng gần đây có tin đồn anh ấy định mua lại Mimi video, đó chẳng phải công ty về streaming media ư? Nếu chúng ta nhận được khoản đầu tư từ Mimi video thì tốt hơn Tinh Vịnh rất nhiều.”
Cậu ta gần như khẩn khoản, “Em biết em từng hứa rằng anh chỉ cần viết kịch bản còn mọi thứ khác đã có em lo. Nhưng hiện giờ chúng ta thật sự cần phải thử một lần với bên Hạ Nhất Minh.”
Tô Bùi hỏi, “Nếu Hạ Nhất Minh không muốn đầu tư thì sao?”
Chu Trạch đáp, “Vậy chỉ có thể thay Lý Vân Sinh, đồng ý diễn viên mà Tinh Vịnh lựa chọn.”
Tô Bùi im lặng một lúc rồi nói, “Tôi sẽ liên hệ với Hạ Nhất Minh nhưng chưa chắc cậu ta đã hồi âm đâu.”
Chu Trạch tức khắc đáp, “Chỉ cần anh sẵn lòng thử một lần là đã giúp được rất nhiều rồi.”
Tô Bùi biết nhất định Hạ Nhất Minh sẽ hồi âm, nhưng anh không muốn hứa hẹn chuyện này để Chu Trạch có quá nhiều hy vọng. Huống chi, chủ động liên lạc với Hạ Nhất Minh nhất là để lôi kéo đầu tư đủ làm anh xoắn xuýt lắm rồi.
Ra khỏi phòng của Chu Trạch thì Tô Bùi đυ.ng trúng Lý Vân Sinh vừa đến. Cậu mặc chiếc áo phao quá khổ với một chiếc mũ len, trông vừa cao ráo vừa dong dỏng như bước từ áp phích ra vậy.
Lý Vân Sinh đeo cặp và xách theo một túi to, vừa đến đã lễ phép chào hỏi tất cả mọi người, ai thấy cậu ta cũng cười, “Vân Sinh đến rồi đấy à?”
Tuy chưa nổi tiếng nhưng dù sao Lý Vân Sinh cũng là diễn viên tiềm năng được studio Chu Trạch phát hiện ra, thế nên ai cũng quý mến cậu ta như nâng niu mầm non duy nhất trên mảnh đất của mình.
Dạo gần đây Lý Vân Sinh được Chu Trạch giới thiệu cho một số công việc như làm người mẫu và quay vài quảng cáo ngắn, tự thân cậu cũng có tài khoản mạng xã hội riêng nên bắt đầu có chút tiếng tăm và người theo dõi, tuy chưa được nhiều người biết đến nhưng lượng theo dõi đang tăng trưởng dần dần, quan trọng nhất là nó giúp cậu dư dả hơn về mặt tài chính.
Lý Vân Sinh xách túi bánh mì gối to tướng đến chia cho mọi người ăn vặt buổi chiều.
Vừa thấy Tô Bùi và đạo diễn, cậu hồ hởi đi về phía họ.
“Sư phụ Tô!” – cậu đưa miếng bánh cho Tô Bùi, “Em nhớ lần trước anh bảo bánh mì của tiệm này rất ngon.”
Tô Bùi nhận miếng bánh rồi ghẹo, “Fan sách này đáng đồng tiền bát gạo quá.”
Chu Trạch cũng cầm một miếng rồi nói với Tô Bùi, “Chuyện kia làm phiền anh nhé sư phụ Tô.” – rồi cậu ta quay người rời đi.
Lý Vân Sinh hỏi, “Đạo diễn Chu nhờ anh gì à?”
Tô Bùi quay đi pha cho mình một gói trà, “Không có gì.”
Chuyện này có liên quan đến việc Lý Vân Sinh có thể thuận lợi nhận vai diễn chính hay không.
Nhân lúc không ai để ý, Lý Vân Sinh nói nhỏ với Tô Bùi, “Sư phụ Tô này, tối nay em muốn dẫn anh đến một chỗ này hay ho lắm.”
Tô Bùi hỏi, “Quán bar hả? Không được, anh đã quá tuổi đó rồi.”
Khi anh và Hạ Nhất Minh đu đưa tối ngày trong các quán bar thì có lẽ Lý Vân Sinh hãy còn đang học thuộc bảng cửu chương.
Lý Vân Sinh nói, “Hôm nay là sinh nhật thứ 21 của em.”
Tô Bùi nghi ngờ, “Thật không đấy?’
Lý Vân Sinh cười toét, “Với lại nơi em dẫn anh đi không phải quán bar bình thường đâu, anh không muốn đi thử cho biết à?”
Tô Bùi vỡ nhẽ, Lý Vân Sinh đang nhắc đến quán bar cho người đồng tính.
Mặt anh nóng lên, đúng thật là anh chưa đến bar gay bao giờ. Nhưng do dự rồi anh vẫn từ chối.
Lý Vân Sinh tỏ ra hụt hẫng, “Sư phụ Tô à, lúc nào anh cũng từ chối em.”
Tô Bùi nói, “Tối nay anh phải giúp đạo diễn Chu chút việc.”
Lý Vân Sinh nắm tay anh rồi nhét vào đó mấy viên kẹo, cậu tươi cười nói, “Vậy em cũng không đi, em đợi khi nào anh có thời gian thì đi.”
Tô Bùi vội vàng nói, “Ơ kìa, sinh nhật của cậu mà, cứ đi chơi với bạn bè đi, đừng để ý tới anh.”
Lý Vân Sinh lắc đầu, “Em muốn đi với anh không phải để chơi mà để khoe anh với lũ bạn, nếu có anh đứng cạnh thì thể nào cũng có ối người ghen tị với em.”
Tô Bùi không ngờ thanh niên bây giờ lại bạo dạn tới vậy, anh đau đầu qua loa, “Ừ để sau đi.”
Lý Vân Sinh cười tít, “Chốt kèo lần sau nhé, anh hứa rồi đó.”
Tối đó, Tô Bùi trở về nhà và tự kiến thiết bản thân hàng giờ liền. Anh hoàn toàn có thể hình dung ra việc có cả tá người liên hệ muốn Hạ Nhất Minh đầu dự án này hạng mục kia kể từ khi công ty của cậu ta lớn mạnh, chính cậu ta cũng từng càu nhàu với anh rất nhiều lần. Nên nếu chưa đến bước đường cùng thì anh không muốn trở thành loại người dựa vào quan hệ để lôi kéo đầu tư. Thế nhưng với tình hình hiện giờ, kịch bản do chính tay anh viết cùng với lời cậy nhờ của Chu Trạch, anh chỉ có thể thử một lần.
Anh gọi điện cho Hạ Nhất Minh.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với cậu ta kể từ sau mùa hè đó.
Không để anh chờ lâu, Hạ Nhất Minh bắt máy.
“Tô Bùi à?” – giọng cậu ta thoáng vẻ ngạc nhiên.
Anh hít một hơi thật sâu, “Ừ anh đây, có chuyện này anh được người khác nhờ vả muốn hỏi cậu.”
Anh kể sơ qua sự tình.
“Chu Trạch đang lo lắng vấn đề tài chính tiếp theo, nên nếu được cậu giới thiệu với chủ tịch Tào của Mimi video thì đó là một sự giúp đỡ vô cùng to lớn với đoàn phim.” – Tô Bùi nói.
Tô Bùi đã thầm hy vọng rằng Hạ Nhất Minh sẽ từ chối.
Nhưng cậu lại nhận lời, “Em có thể sắp xếp cho Mimi video gặp Chu Trạch vào mấy ngày nữa, cụ thể thế nào thì Chu Trạch hãy trao đổi với họ. Vậy được chứ?”
Tô Bùi thở dài đánh thượt, “Được! Được chứ! Cám ơn cậu.”
Đầu bên kia, Hạ Nhất Minh ngừng một chút rồi nói, “Em đang họp.”
Tô Bùi vội vàng nói, “Ừ vậy tạm biệt.”
Hạ Nhất Minh nói, “Anh sớm nghỉ ngơi đi, đừng quá bận tâm về việc của đoàn phim, không đáng đâu, không gì quan trọng hơn sức khỏe của anh cả, Tô Bùi ạ.”
Rồi cậu cúp máy.
Trong một thoáng, Tô Bùi ngỡ mình và Hạ Nhất Minh vẫn như trước kia, Hạ Nhất Minh vẫn là người bạn tri kỷ và đáng tin cậy, họ vẫn thoải mái ở bên nhau chẳng cần bận tâm bất cứ điều gì.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những tâm tư ẩn giấu kia ấy là Tô Bùi biết mình và Hạ Nhất Minh chẳng thể trở lại với những bình yên khi xưa, đã chẳng thể quay lại dù có cố gắng cách mấy.
*
Một tuần sau, Hạ Nhất Minh thực hiện điều mà anh nhận lời là bố trí một nơi cho buổi gặp mặt của Chu Trạch — việc thu mua Mimi video đã được Hạ Nhất Minh thỏa thuận xong, và để ăn mừng thì một bữa tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn với sự tham gia của không ít khách mời trong ngành, cậu yêu cầu thư ký của mình gửi cho Chu Trạch mấy tấm thiệp mời.
Chu Trạch và Tô Bùi cùng đến bữa tiệc.
Chu Trạch không chỉ dẫn Lý Vân Sinh đi cùng còn mà đặc biệt yêu cầu nhà thiết kế tạo cho Lý Vân Sinh một vẻ ngoài bảnh bao cùng với bộ trang phục đi mượn từ một thương hiệu nổi tiếng, nhờ thế mà trông cậu ta như có thể bước lên sân khấu biểu diễn ngay được vậy — chí ít thì như thế cũng đủ sức thuyết phục.
Trong bữa tiệc, Chu Trạch thương thảo với Mimi video, nhờ có Hạ Nhất Minh giới thiệu nên mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ.
Tô Bùi không được uống rượu nên cầm cốc nước trái cây ngồi ru rú trong góc phòng sau khi đã chào hỏi hết một vòng. Từ đây, anh có thể trông thấy Hạ Nhất Minh bị đám đông vây quanh không thể thoát thân. Một lát sau, Lý Vân Sinh cũng rón rén lỉnh đến ngồi cạnh.
“Sư phụ Tô,” – Lý Vân Sinh thì thầm bằng giọng khàn khàn, “Lần đầu tiên em đến một nơi thế này và được ngồi chung với nhiều tai to mặt lớn như vậy đấy.”
Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Sau này sẽ quen thôi.”
“Thật ạ?” – cậu ta hỏi.
Tô Bùi gật đầu.
“Anh cũng quen rồi ư?” – Lý Vân Sinh hỏi.
Tô Bùi mỉm cười, “Anh không cần, anh là tiểu thuyết gia, mà kể cũng buồn cười, từ khi chuyển sang làm biên kịch anh mới biết ngành giải trí hào nhoáng thế nào.”
Lý Vân Sinh dựa sát vào anh, cọ nhẹ mu bàn tay vào tay anh, Tô Bùi rụt tay về.
“Sư phụ Tô, em không nghĩ mình sẽ quen với sự chán ngắt này đâu…” – cậu nói, “Anh không muốn thử với em à? Em muốn lao ra khỏi đây ngay lập tức, cả anh và em, rồi chọn bừa một căn phòng nào đó…”
Cậu dụ dỗ Tô Bùi sa vào một ham muốn xa lạ.
Tô Bùi nói, “Thậm chí cậu chưa từng hỏi anh có phải gay không.”
Lý Vân Sinh trả lời với đôi mắt hấp háy, “Sư phụ Tô à, em không quan tâm đến giới tính, em luôn giả thiết là tất cả mọi người đều công bằng trong tình yêu.”
Rồi cậu hỏi anh, “Quan trọng là anh có muốn hay không?”
Tô Bùi đáp, “Anh không.”
Lý Vân Sinh là một người đáng mến, nhưng bản tính bất cần của tuổi trẻ không còn phù hợp với anh nữa.
“Tiếc thật đấy,” – Lý Vân Sinh cười, “Anh không cho rằng như thế là bỏ lỡ một trải nghiệm vô cùng quý giá của cuộc đời ư?”
Tô Bùi mỉm cười, “Nhưng anh không quan hệ với fan của mình.”
Lý Vân Sinh cũng phì cười theo.
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế.” – một giọng nói quen thuộc vang bên trên đầu Tô Bùi.
Tô Bùi ngửa đầu và bắt gặp ánh mắt của Hạ Nhất Minh.
Cậu nhìn anh rồi từ từ dịch sang cậu thanh niên bên cạnh.
Tô Bùi và Lý Vân Sinh cùng đứng lên, Tô Bùi giới thiệu, “Đây là Lý Vân Sinh, nam chính của chúng tôi.”
Hạ Nhất Minh cười lạnh tanh, “Thảo nào mà Chu Trạch không tiếc lời khen, quả là rất có tiềm năng.” – rồi uống cạn ly rượu trong một hơi dài.
Bữa tiệc chưa kết thúc nhưng Hạ Nhất Minh rời đi trước. Chu Trạch thỏa mãn nhất, cậu ta ra về với người bên Mimi video. Lý Vân Sinh gọi taxi đến muốn cùng về với Tô Bùi nhưng anh nán lại và để cậu ra về trước.
Thư ký của Hạ Nhất Minh đưa Tô Bùi một mảnh giấy được cậu ta viết lại, bảo anh lên căn phòng trên tầng của khách sạn. Tô Bùi tiễn Lý Vân Sinh xong thì tìm đến căn phòng đó.
Hạ Nhất Minh mở cửa phòng, Tô Bùi thấy cậu đã cởϊ áσ khoác, chỉ còn mặc sơ mi với một cốc rượu trên tay.
“Anh thấy cậu uống đủ rồi đấy.” – Tô Bùi nói.
Hạ Nhất Minh nói, “Em uống được hơn anh nhiều đấy.”
Tô Bùi hất đôi giày ra, đi chân trần trên thảm, “Anh đoán cậu có chuyện muốn với anh.” – rồi ngồi lên sô pha.
Hạ Nhất Minh cũng ngồi phịch vào chiếc ghế đối diện, “Gần như vậy, Mimi sẽ đầu tư cho các anh nên Chu Trạch không cần thay thế Lý Vân Sinh nữa.”
Tô Bùi thở phào, “Vậy là tốt nhất!”
Hạ Nhất Minh không nhắc lại nữa, cậu tự rót cho mình một cốc rượu rồi thở dài, “Em tưởng anh sẽ vui hơn chứ.”
Tô Bùi nói, “Anh rất vui.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh đau đáu, “Nhưng trông anh không vui như lúc ở bên Lý Vân Sinh.” – đôi mắt cậu đỏ hoe như sắp ứa máu.
“Cậu ấy kể chuyện cười nên anh cười thôi.”
“Chuyện cười gì?” – Hạ Nhất Minh hỏi rồi lập tức lại phủi đi, “Thôi đừng nói, sao cũng được.”
Tô Bùi im lặng một lúc rồi nói, “Chúc mừng cậu thu mua Mimi video thành công, anh nghĩ hôm nay cậu sẽ vui hơn.”
Hạ Nhất Minh gật đầu, “Em cũng nghĩ vậy, em đã rất vui khi có thể giải quyết được rắc rối tài chính cho anh… Thật sự, chỉ cần anh cười với em… như với Lý Vân Sinh… đáng nhẽ, hôm nay anh phải cười với em như thế.”
Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Cậu uống nhiều quá rồi.”
Anh cũng xót ruột lắm chứ, anh không biết rốt cuộc Hạ Nhất Minh đang nghĩ gì nữa, rốt cuộc cậu muốn giày vò ai.
Hạ Nhất Minh lẩm bẩm, “Em uống nhiều ư…”
Tô Bùi từ tốn, “Đừng nói những lời như vậy nữa, nếu cậu thật sự chỉ muốn làm bạn thì đừng nói những lời như thế nữa, anh sẽ rất bối rối.”
Hạ Nhất Minh im bặt.
Đầu tóc cậu hơi rối, không còn vẻ tự tin chỉn chu như trong bữa tiệc ban nãy, lúc này trông cậu suy sụp khôn tả.
Tô Bùi ngập ngừng hỏi, “Cậu vẫn muốn làm bạn với anh chứ? Thực tế là từ hè tới giờ anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết cậu đã có một khoảng thời gian hoang mang khi còn trẻ, lúc đó chúng ta có gần gũi nhau thật. Nhưng anh nghĩ nói ra được cũng hay, như thế chúng ta không phải ưu phiền vì nó nữa, và hai ta vẫn là bạn.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Vâng.” – cậu vẫn gục đầu ngồi trên sô pha không nhìn anh.
Tô Bùi nói, “Anh biết tình cảm thầm kín của cậu dành cho anh chỉ là quá khứ, nhưng anh thực sự mong rằng cậu có thể đối diện với nó. Không tiết lộ với bất kỳ ai khác cũng không sao, cậu có thể tin tưởng anh mà, cậu có thể thẳng thắn với anh rằng cậu thích đàn…”
Hạ Nhất Minh quay ngắt ra nhìn anh, “Đừng có nói vớ vẩn như thế.”
Nhưng Tô Bùi vẫn tiếp tục, “Coi như anh nói vớ nói vẩn cũng được, cậu cứ nghe đi đã. Anh biết cậu lớn lên trong hoàn cảnh nào, biết bố mẹ cậu và biết mọi chuyện xảy ra khi cậu học đại học. Nên anh hiểu, cậu muốn trở thành một người hoàn hảo nhất, một người đàn ông nhất. Những thứ mà cậu làm được luôn khiến anh cảm thấy áp lực, bởi vì khi ở bên cạnh cậu, anh thường ngưỡng mộ sự nam tính ấy… Nhưng thích người đồng giới chỉ là một xu hướng tính dục, nó không phủ nhận những chất riêng của cậu…”
Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Để dành những lời giả tạo ấy cho kịch bản của anh đi.”
Tô Bùi vẫn cố nói, “Chí ít cậu có thể thành thật với người bạn thân nhất của mình. Anh nhớ cậu từng nói, nếu một ngày nào đó không thể kiên trì được nữa thì nhất định phải cầu cứu cậu, chỉ cần cậu có mặt thì nhất định sẽ cứu anh, thế nhưng… anh không biết cậu có đang kêu cứu hay không.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Không.”
Men rượu bốc lên làm cả người Hạ Nhất Minh nóng phừng phừng, cậu không biết vì sao mình vẫn có thể giữ tỉnh táo, giống như khi leo núi mà không có đồ bảo hộ vậy, cậu biết mình đang cheo leo bên bờ vực thẳm nhưng vẫn cố cậy sức cầm cự.
“Cậu tò mò Lý Vân Sinh kể chuyện cười gì cho anh phải không?” – Tô Bùi nói, “Ít ra thì cậu ấy thành thật hơn cậu… có hơi thẳng thắn quá nhưng cũng đáng mến. Cậu ấy khuyên anh nên thử với người đồng giới…”
Hạ Nhất Minh đột nhiên hụt hơi, “Sao đó thì sao?”
Tô Bùi đáp, “Anh không thấy nó là vấn đề gì quá khủng khϊếp cả, thế nên anh mong cậu đừng căng thẳng như vậy.”
Trái tim Hạ Nhất Minh đang đập lên như sấm.
Cậu hối hận vì sao mình lại uống nhiều đến mức khiến đầu óc u lỳ hẳn đi như vậy. Cậu không biết vì sao mới một phút trước Tô Bùi còn nói họ nên làm bạn, một phút sau lại khuyên cậu thành thật với bản thân, giờ thì lại nói muốn thử…
Cậu không tài nào hiểu nổi.
Tô Bùi vẫn nói, “Nếu không phải vì Bích Quy còn nhỏ thì có lẽ anh cũng muốn thử với cậu ấy một lần.”
“Cậu ấy nào?” – Hạ Nhất Minh hỏi.
“Lý Vân Sinh,” – Tô Bùi đáp, “Cậu ấy là một người rất thú vị.”
Hạ Nhất Minh đột nhiên phì cười, “Anh nói muốn thử với Lý Vân Sinh ấy hả?”
Tô Bùi nghĩ rằng mình đã không còn sợ bị Hạ Nhất Minh chế nhạo nữa, anh đáp, “Ừ, coi như cậu ấy truyền cảm hứng cho anh đi, ở bên cạnh một người đàn ông không có gì đáng sợ cả.”
Tuy nhiên,
Chỉ có một nửa là sự thật. Anh sẽ không có gì với Lý Vân Sinh và cũng không muốn thử với cậu ta, song điều đó không ngăn cản anh liên tưởng đến khả năng ấy. Anh không thấy đồng tính luyến ái có gì là gớm guốc cả, thậm chí còn cảm thấy hào hứng.
Và nửa còn lại là dối trá. Anh muốn thuyết phục Hạ Nhất Minh hãy đối diện với tính hướng của mình, hoặc, có thể anh vẫn còn nhen nhúm một chút hy vọng rằng mình vẫn là người đặc biệt với Hạ Nhất Minh.
“Anh đi đi, em không muốn nghe thấy thứ đáng ghê tởm như thế nữa.” – Hạ Nhất Minh nói.
Rồi cậu ta đứng dậy, đi tới cửa và mở toang ra.
“Đi đi.” – cậu gắt lên.
Tô Bùi lặng đi, anh không ngờ mình vẫn ngu ngốc đến mức đưa bản thân ra cho Hạ Nhất Minh hạ nhục lần thứ hai.
Anh đi đến bên cửa, nhưng cánh cửa lại bị Hạ Nhất Minh đóng rầm lại.
Không để anh kịp phản ứng, Hạ Nhất Minh xô anh vào tường.
“Anh nói nếu muốn thử với đàn ông thì anh thà chọn Lý Vân Sinh mà không phải em ư?” – Hạ Nhất Minh bùng nổ.